Không Xứng - Mạo Lang Lang

Chương 6




5 giờ sáng,An Tịnh vừa thức dậy đã thấy mình và Mục Dinh cùng ngủ ở ngoài hồ cá.Mục Dinh còn chưa tỉnh có lẽ là do tối qua thức khuya quá.Chị ngủ dựa đầu vào vai cô khiến cô loay hoay không biết có nên ngồi dậy hay không vì sợ Mục Dinh bị đánh thức.Đúng lúc đó,Tiểu Đồng từ trong nhà chạy ra lúi húi mang giày,tay cầm miếng sandwich nho khô cắn dở ăn lia lịa,có lẽ là đang rất vội.Tiểu Đồng thấy cô ngồi cùng Mục Dinh ngoài hồ cá liền cau mày lấy miếng bánh từ trong miệng ra hỏi

"An Tịnh,mới sáng mà chị làm gì ngoài này thế,hôm nay chúng ta phải đi đăng kí nhập học..."

Mục Dinh nghe thấy tiếng nói vội bừng tỉnh nhìn sang An Tịnh,thấy cô đang loay hoay liền giật mình

"Tiểu Tịnh,chị làm phiền em rồi,xin lỗi,xin lỗi,xin lỗi..."Mỗi lần nói hai từ"xin lỗi"chị đều cúi đầu một cái ra vẻ vô cùng ăn năn.An Tịnh cuộn bàn tay lại đưa lên che miệng cười nhẹ.Chị ấy lớn tuổi hơn cô,thật ra cũng không cần phải xin lỗi như vậy

Tiểu Đồng đứng đằng sau ấm ức nuốt trọn miếng bánh trên tay.An Tịnh thật là...Em gái đứng chờ trả lời muốn dài cổ thì không quan tâm,chỉ biết quan tâm cô bạn gái bên cạnh,thấy mà ghét...

Cũng lúc đó,Nam Chi Hải cùng Nam Hạo cũng ra khỏi nhà.Nam Hạo thấy Tiểu Đồng giận dỗi gặm sandwich,anh hỏi"Em làm gì mà đứng một cục thế kia?"

Cô không nói gì,hất cằm sang đôi"tình nhân"đang ngồi một đống bên hồ cá,mặt cay cú...

"An Tịnh..."Chi Hải gọi.An Tịnh nghe có người gọi mình liền quay đầu lại...

Lâm quản gia đi đến chỗ cô,chìa ra một bộ áo váy được xếp vuông vắn cùng một đôi giày đế mềm đơn điệu màu nâu mật ong

"Khúc tiểu thư,sáng hôm nay là ngày cô và em gái cô đi làm thủ tục nhập học,không thể chậm trễ..."

An Tịnh mếu mặt...Nhập học?Không phải chỉ có Tiểu Đồng mới được đi học tiếp thôi sao?

Nam Hạo nghe xong cũng phẫn nộ lắm,anh chỉ thẳng tay vào mặt An Tịnh quay sang Chi Hải gằn giọng"Sao con người hầu này cũng phải học cùng trường với con?Nó là giúp việc mà..."

"Nam Hạo,phải giữ phép tắc..."

Nam Chi Hải ra hiệu Lâm quản gia dẫn An Tịnh vào phòng thay đồ.Khúc An Tịnh ngây người chỉ biết chạy theo Lâm Chỉ...

Mặc dù muốn từ chối nhưng thật ra An Tịnh cũng muốn đi học tiếp lắm,cứ cho là cô vụ lợi nhưng An Tịnh thật sự không hề muốn bỏ lỡ con đường tương lai đang còn dang dở.Cô muốn học thành tài,sau đó kiếm thật nhiều tiền rồi đi tìm cha mẹ ruột của mình,thật sự rất muốn...

..

Chiếc Ferari đen bóng loáng đứng sẵn ở bên ngoài,chỉ đang đợi người ngồi lên nó.An Tịnh dáng người đẹp,bận áo đồng phục màu trắng kết hợp váy nâu đi kèm giày đế mềm trông rất hợp,đến Nam Hạo cũng phải công nhận chẳng qua là ngại không dám nói ra.Chỉ có điều,An Tịnh có chết vẫn không chịu chải chuốt tóc,tóc đằng sau buộc cao gọn gàng nhưng tóc mái thì nhìn như một mớ sợi lộn xộn,che gần nửa mặt như chẳng muốn cho ai nhìn thấu nhan sắc chỉ vì sợ bị bàn bè ghen ghét chửi rủa.Lâm quản gia lúc đầu cứ đòi kêu cô chải chuốt lại tóc nhưng An Tịnh khăng khăng,một mực không chịu...

Ở Thiên Tân không cấm học sinh cấp 3 lái xe,vậy nên bình thường Nam Hạo tự lái xe đi học mà không cần đưa đón.Lúc lên xe,anh vỗ vỗ vào ghế phụ bên cạnh ra hiệu cho Tiểu Đồng ngồi vào.Còn về phần An Tịnh,anh hất mặt lui phía sau,giọng hầm hầm

"Ghế phụ đằng sau dành cho giúp việc,ngồi cho gọn gọn vào đấy.Hừ,bẩn hết cả ghế..."

An Tịnh không tức,nghe lời anh,ngồi nép vào sát cửa.Khúc Tiểu Đồng mếu mặt,Nam Hạo có cần thiết phải nói như thế với chị cô không?Nhưng cũng vì cuộc sống yên bình trong nhà mới nên đành căm lặng,rồi đột nhiên lại cảm thấy mình thật vô cùng may mắn.Nam Hạo trong đầu nghĩ thầm,vô cùng khinh miệt"Đến một câu cũng không dám nói lại.Đúng y chang bản chất của một con hầu".Anh tặc lưỡi,rồ ga phóng xe chạy thẳng...

An Tịnh ngồi trong xe cô giữ im lặng,sợ rằng nếu lỡ nói ra một chữ lại bị mắng một trận té tát.Trong khi Tiểu Đồng và Nam Hạo ngồi luyên thuyên đủ thứ thì An Tịnh lại ngồi yên không dám động đậy

"Hắt xì..."

An Tịnh lấy tay xoa xoa mũi.Có lẽ hôm qua do ngủ ở bên ngoài,gió đêm lạnh thổi vào người nên bị cảm.Chiếc xe đột nhiên dừng lại,An Tịnh ngước đầu lên,ngay lập tức khuôn mặt tức giận của Nam Hạo đập vào mắt cô.Anh quát

"Xuống xe,cô ồn ào chết mất..."

Có lầm không,suốt quãng đường cô chỉ hắt xì có một cái

"Nếu xuống xe thì làm sao tôi biết đường mà đi"

Nam Hạo mất hết kiên nhẫn lao luôn xuống ghế sau mở cửa đẩy thẳng cô ra ngoài đường"Tôi bảo cô cút thì cô phải cút"

Tiểu Đồng ngồi cạnh thấy thế liền kéo tay áo anh lại khuyên ngăn"Anh đừng quá đáng thế,chị ấy chẳng qua là chỉ hắt xì một cái"

"Em im đi,bà chị như vậy có gì đâu mà em phải bênh vực.Hay bây giờ em muốn xuống cùng cô ta?"

Tiểu Đồng nghe thế thì im luôn,không dám hó hé...

Xin lỗi An Tịnh,hãy cho em ích kỉ một chút,để chị chịu thiệt rồi

Nam Hạo đóng sầm cửa lại phóng xe đi không chút chần chừ.Những người xung quanh nhìn vào trầm trồ,bàn tán xôn xao.An Tịnh ngồi bệt xuống đất,muốn khóc cũng khóc không nổi.Là cô mặt dày ăm bám nhà người ta nên bây giờ làm gì có tư cách trách mắng ai,tự nhiên lại cảm thấy bản thân thật kinh tởm...

Trước mắt chợt xuất hiện một đôi giày thể thao nam.Ngạo Quân chìa ra một chiếc khăn tay,đưa lại gần cô

"Bạn học,có sao không?"

Giọng nói trầm thấp ấm áp khiến An Tịnh không khỏi ngẩng đầu...