"Cô đang ra lệnh cho tôi?"
Câu nói này của Nam Hạo thật đáng sợ khiến cô không nhịn được run lẩy bẩy.Trước kia cô từng nghe Nam Hạo nổi giận rất đáng sợ,có phải anh đang phẫn nộ không?
"Tôi...tôi chỉ muốn giúp anh theo đuổi Tiểu Đồng thôi"
Giúp anh?Phải rồi,là cô đang giúp anh.Thật cảm động nha,không ngờ cô muốn anh ở bên Tiểu Đồng đến thế.
Ý nghĩ đó khiến tim Nam Hạo một hồi đau nhức,cảm giác vô cùng khổ sở
"Chuyện của tôi không cần người dưng xen vào.Cô càng xen vào chỉ càng làm tôi thêm ghét cô,muốn cô rời khỏi cuộc sống của tôi nhanh hơn thôi"
Nam Hạo lạnh lùng nói,sau đó liền đi lên phòng..
Lời anh nói,từng câu từng chữ như đâm sâu vào tim An Tịnh,như muốn cô phải khắc cốt ghi tâm.
Cùng lúc đó,Tiểu Đồng đi vào bếp rửa tay xong thấy bánh trên dĩa liền cầm nhai ngấu nghiến,vừa ăn vừa khen nức nở.Nhưng An Tịnh vẫn chẳng thể vì những lời khen đó mà vui nổi.An Tịnh vì câu nói của anh mà cảm thấy thật thống khổ..
Điều đáng sợ hơn,chính là Nam Hạo đang bắt đầu né tránh cô.Mỗi lần không đến bắt chuyện anh liền không tiếc lời sỉ nhục..
Anh bảo cô bám lấy anh,khiến anh phát tởm..
Anh bảo cô không có tự trọng,ăn bám nhà giàu..
Anh bảo cô cút càng nhanh càng tốt..
Anh cứ đối xử với cô như thế hơn sáu tháng.Ngay cả trước kia Nam Hạo tuy chẳng để ý cô nhưng cũng không thái quá đến mức này..
Nhìn Tiểu Đồng và anh nói chuyện vui vui vẻ vẻ,cô ghen tị.An Tịnh biế thân là chị không nên tị nạnh với em gái nhưng vẫn không thể chịu nổi.An Tịnh năm nay đã mười bảy tuổi,đã ở nhà họ Nam được hai năm,nhưng hình như Nam Hạo vẫn chưa lần nào xem cô là bạn.Cô biết những lần anh xử xự tốt với cô cũng chỉ là vì Tiểu Đồng thôi..
"Con quyết định chưa?Có muốn đi hay không?"
Giọng nói âm trầm của Nam Chi Hải vang lên như cây kéo cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Chuyện là cách đây hai tuần,cô nhận được một lá thư do đích thân ngài thị trưởng gửi.Bên trong phong bì là hai tấm thư mời đến từ trường Đại Học danh giá Havard và Đại Học Waseda ở Nhật Bản,nội dung là họ muốn mời cô đến một trong hai trường đó để nhập học sau khi tốt nghiệp phổ thông và không phải lo thủ tục nhập học,xuất ngoại hay bất kì khoản học phí nào..
An Tịnh không muốn đi.Là vì ai?Chẳng phải vì Tiểu Đồng và...Nam Hạo sao?
Nam Chi Hải thấy thái độ phân vân trên mặt cô,liền vỗ vai trấn an
"Cơ hội tốt như vậy,con không nên bỏ lỡ.Đáng ra ta muốn con ở lại,ta sẽ lo cho con học hết đại học,nhưng cơ hội lớn như vậy,thật sự rất hiếm.."
"..."
"Ta biết con lo cho Tiểu Đồng, yên tâm đi,ta sẽ chăm sóc nó.Với sức học bây giờ của nó,nhất định sẽ vào được Thanh Hoa"
Nghe Nam Chi Hải nói,cô lấy trong túi xách ra hai tấm giấy mời.Chỉ cần cô kí tên lên và gửi đi thì sau 10 tháng nữa,chờ cô có bằng tốt nghiệp cấp ba sẽ có người đến tận nhà đón cô đi..
Khoảng cách chỉ có 300 ngày đếm ngược.
An Tịnh ngước mặt lên,giương đôi mắt sâu thẳm về phía Nam Hạo đamg chụp ảnh với Tiểu Đồng..
Cô mà đi,chắc anh sẽ rất vui vẻ.
Lúc nước mắt chực trào,An Tịnh liền lấy bút kí tên vào tấm thư mời của trường Havard..
Cô muốn vào Havard là vì đất nước Hoa Kì nằm xa Trung Quốc hơn.Sau khi tốt nghiệp,cô sẽ làm việc luôn ở đó,có khi sẽ mãi mãi không trở về nữa..
An Tịnh đưa lại phong thư cho Nam Chi Hải,nhờ ông gửi lại cho ngài thị trưởng.Hốc mắt không biết từ bao giờ đã trở nên đỏ hoe
"Xin ông,đừng nói chuyện này cho ai,ngay cả Tiểu Đồng.Khi tôi đi rồi cũng đừng nói cho ai biết tôi đang ở đâu,xin ông..."
Nhìn An Tịnh khóc nấc lên,Nam Chi Hải cũng mủi lòng,đành gật đầu.Còn Nam Hạo ở đằng xa lại nhìn cô vô cùng nghi hoặc..
Anh đã từ chối đi du học,sẵn sàng thi vào đại học Thanh Hoa thay cho đại học BUV để được ở cùng chỗ với cô nhiều hơn,cô còn khóc cái gì?