Sáng hôm sau,An Tịnh nằm trên giường,tới khi mặt trời treo tít trên cao mới lục đục ngồi dậy,cả người đau nhức...
Nhờ ơn ai đây?Nếu không phải vì mất thời gian đưa tên chó chết kia đi viện thì cô đã không phải lâm vào cảnh thức tới hơn 4 giờ sáng để làm đề thi thử,còn phải dậy phụ Mục Dinh đi lo cho lũ chó...
Dậy trễ quá,tự nhiên bụng đói cồn cào,cổ họng khô khốc,vừa đói vừa khát,cảm giác này vô cùng khó chịu.Đành chịu khó lết xuống là bếp tìm cái gì đó lót dạ...
Chẳng biết là xui xẻo hay gì mà phòng cô lại ở sát ngay phòng khách,vừa mở cửa ra liền đụng mặt Nam Hạo đang đi từ ngoài vào.Anh ta bây giờ trông rất"ổn",hai băng bó,máu thấm ra trông thật thảm...
Tay nhìn thảm thật nhưng mặt chả thảm chút nào.Hắn chẳng buồn để ý đến cô,chỉ liếc sơ một cái rồi đi ngang qua mặt cô,bơ thẳng mặt,thái độ rất láo.
Khá khen cho cách hắn đối xử với ân nhân.An Tịnh bực bội chui lại vào phòng,đóng sầm cửa lại.Cũng chẳng biết tại sao lại bực...
Vừa lúc đó,Nam Hạo chạy lại,dáo dác nhìn xung quanh,mũi cứ đánh hơi liên lục.
Quái thật,rõ ràng lúc nãy ngửi thấy cái mùi hương kia,nhưng bây giờ nhìn lại thì chẳng thấy ai
Chẳng lẽ,lại là mùi của An Tịnh?Nam Hạo nghĩ đến đây thì giật minh,vò đầu bứt óc
"Nam Hạo ơi là Nam Hạo,cô gái kia và An Tịnh trông khác nhau một trời một vực kia mà..."Đúng thế,vậy nên có lẽ là do ám ảnh...
Nhưng càng nghĩ càng thấy liên quan,anh bác sĩ bảo cô gái hôm qua học trường Đế Niên,An Tịnh cũng học trường Đế Niên,hôm qua An Tịnh làm đề thi thử về trễ,đi giờ đó qua đường tắt chắc chắn gặp anh và bọn côn đồ,màu tóc của cô gái đó và An Tịnh cũng là màu nâu vàng giống nhau...
Còn chưa nói đến chuyện cô gái hôm qua nhìn thấy cảnh anh bị bọn côn đồ kia đánh đến phản khán không nổi,từ sáng giờ Nam Hạo chưa nghĩ đến chuyện đó,bây giờ nhớ lại đúng thật là mất hình tượng một đại thiếu gia kiêu ngạo như anh,trong mắt cô gái kia anh chắc chắn là mất điểm...
Tiểu Đồng,mọi người trong trường mà biết chuyện này nhất định là rất mất mặt.Chuyện đó đương nhiên không thể xảy ra,nhất định không thể xảy ra...
Nam Hạo đến trước cửa phòng An Tịnh,đập cửa rầm rầm cứ như đang đi đòi nợ.An Tịnh vừa mở cửa ra liền bị Nam Hạo túm lấy cổ áo kéo cô lại gần,mũi ngửi liên tục...
Sau khi xác định được mùi hương,anh đè cô sát vào tường,một tay ghì chặt hai tay An Tịnh áp vào tường,một tay điên cuồng hướng đến tóc mái An Tịnh muốn giật lên.An Tịnh trong thời khắc này không tránh khỏi hoảng sợ,vùng vẫy,la hét liên tục
"Tên khốn,cậu lại lên cơn à?Chắc chắn hôm qua bác sĩ chưa khám bệnh cho cậu,bệnh điên tái phát rồi..."
"Sao cô biết hôm qua tôi nằm viện?Hay cô làm gì mờ ám sau lưng tôi đây"Nam Hạo vừa nói,vừa siết tay An Tịnh mỗi lúc một chặt,tay kia bóp mạnh cằm cô như đang muốn nghiền cô ra thành thịt viên vậy...
Đồ Nam Hạo khốn kiếp,đồ não thủng,có anh mới mờ ám,cả dòng họ nhà anh đều mờ ám...
"Mờ ám cái đầu anh.Tại ai mà hôm qua tôi về trễ,phải thức đến 4 giờ để làm việc?Tại ai mà tôi ra nông nỗi này đây?Đều chẳng phải tại anh nằm bất tỉnh ra đó bắt tôi phải đem đi viện sao?"
"...."
"Cái tên đầu heo này,thả tôi ra,đau chết tôi rồi,anh đối xử với ân nhân như vậy hả?"
Nam Hạo sững sờ,mặt đơ ra nhìn Khúc An Tịnh chằm chằm,tay lướt từ dưới cằm lên mũi,má rồi đến trán,thuận tay nắm mớ tóc mái của cô giật lên.Hình ảnh cô gái hôm qua bỗng hiện về trong đầu anh vô cùng rõ nét,từng chi tiết hiện lên mồn một,đặc biệt là đôi mắt,nhìn vào khiến con người ta cảm thấy cô gái này vô cùng trong sáng tựa như một tiểu nha đầu
"Cái tên biến thái này..."
Còn chưa kịp định hình,chân phải đã bị An Tịnh đạp một phát đau điếng,đau đến nỗi Nam Hạo phải buông người cô ra,ôm chân rên rỉ...
An Tịnh định chạy,liền bị một bàn tay túm lấy ống quần-"Con nhỏ chết tiệt,có gan đánh lão gia mà không có gan chịu phạt?Mau lấy thân chuộc tội..."Giọng anh gằn lên giận dữ,trong ánh mắt có chút biến thái.
Lấy thân chuộc tội?
Chúa ơi,da gà của An Tịnh đã nổi chằng chịt cả hai tay rồi
"Suy nghĩ cái gì?tối nay cô mau ngủ ở chỗ lão gia..."Nụ cười có chút gian tà
An Tịnh nghe xong câu cuối mặt ngay lập tức đỏ lựng lên,mặt nhăn lại.Không ngần ngại liền đá tay Nam Hạo một cái-"Sắc lang,biến thái...Tránh xa ta ra"
Nam Hạo một lần nữa ôm tay,ôm chân,đau đớn rên rỉ-"Nha đầu thối tha,cô nghĩ cái gì trong đầu vậy?Bổn thiếu gia chỉ muốn cô bôi thuốc cho tôi thôi..."
"Cậu bảo tôi ngủ ở chỗ cậu..."
"Ha...cô là đang ảo tưởng được bổn thiếu gia sủng nịnh sao?Chỉ là buổi tối tôi hay bị lên cơn đau nhức nên sai cô chăm sóc xuyên đêm,đó vốn là bổn phận của người hầu..."
"Anh rất thân với Tiểu Đồng,sao không nhờ em ấy.."
"Cô ấy không phải người hầu,càng không thể để cô ấy biết chuyện tôi bị đánh,rất mất mặt..."
Người hầu?Phải rồi,chỉ có mình cô là người hầu...
An Tịnh gật đầu,quay lưng đi vào phòng.Nam Hạo nhìn theo cô cho đền khi cánh cửa đóng lại,cũng dần lâm vào trạng thái trầm mặt,cảm giác cô đơn bất chợt xẹt qua...
Anh hừ nhẹ,chống tay lên sàn muốn đứng dậy,rồi lại chợt nhớ rằng chân mình bị đau,tự nhiên lại cảm thấy thật sung sướng,vội đập cửa phòng An Tịnh,tiếp tục công cuộc làm phiền
"Nha Đầu,chân tôi đau,mau đỡ tôi lên phong,nhanh lên..."
_Ngoài lề https://www.facebook.com/lang.ngu.1610 (Add Lang nào)