Không Uổng

Chương 39




Tay còn trống kéo màn che, Lục Kích lôi Ngu Tiểu Mãn đang trốn trong chiếc chăn thêu hình uyên ương đỏ rực ra ngoài.

Ngoài cửa sổ trời đông giá rét, trong căn phòng ấm áp hơi lò, hai người ôm hôn triền miên, quấn quýt không rời.

Cho đến khi người bên dưới đỏ bừng đôi má, thở hổn hển, Lục Kích mới chống nửa thân trên dậy, nhìn chằm chằm bờ môi đỏ bừng hơi thở như lan của người đối diện.

“Chuyện mây mưa.” Hắn khàn giọng nói.

Phù dung nở sau màn, người tiêu trừ y phục.

Hai người trần truồng đối mặt, Ngu Tiểu Mãn theo bản năng che kín bụng mình, Lục Kích hỏi làm sao, cậu lắc đầu như trống bỏi: “Không sao không sao, chỉ là... mập, xấu.”

Lại nhớ những cử chỉ khác thường mấy ngày trước ở thôn Ngu, Lục Kích nhất thời hiểu ra, im lặng gỡ hai bàn tay ôm cứng bụng của cậu, nhìn tỉ mỉ một hồi, mới nói: “Quả thật.”

Ngu Tiểu Mãn méo mồm sắp khóc, gập người không cho hắn nhìn, lại bị Lục Kích nhanh tay giữ lấy, sau đó cúi đầu, hôn lên cái bụng mượt mà của cậu một cái.

“Như vậy mới khỏe.” Lục Kích nói, “Nở nang hơn chút thì càng đẹp.”

Người nhiều văn hóa quả là khác biệt. Lời an ủi của hắn hóa giải những lo lắng suốt mấy ngày nay, Ngu Tiểu Mãn thở dài, cảm giác bản thân đã được khuây khỏa, thì đến lượt mình làm chuyện gì đó giúp Lục Kích dễ chịu.

Cậu trở mình ngồi dậy, đẩy Lục Kích nằm xuống: “Huynh nằm nghỉ ngơi là được, cứ để ta lo...”

Lại bị Lục Kích giữ tay đè xuống: “Trước giờ đều là phu nhân gắng sức, lần này đến phiên vi phu nỗ lực rồi.”

Ngu Tiểu Mãn cảm thấy hợp lý, nghĩ bụng vậy thì cho huynh ấy cơ hội thể hiện bản thân đi vậy.

Ước chừng nửa nén hương sau, Ngu Tiểu Mãn đã hối hận.

Hiện giờ, cậu đang dùng tư thế dạng hai chân nằm ngửa ăn thịt, bắp đùn thon gọn bị bàn tay thô to của Lục Kích nắm lấy, đầu gối gần như bị ép sát vào mặt, chỉ hơi liếc một cái là có thể nhìn thấy cách thức thứ đô con ra vào cơ thể mình.

Quá lớn... cũng quá dài, Ngu Tiểu Mãn cảm thấy kinh hoàng trong chớp mắt, sao nó lại ở trong người mình?

Trước giờ nó cũng thế này hả?

Hay là tại nguyên đan có cả công dụng tráng dương?

Thấy đối phương thất thần, Lục Kích còn tưởng cậu đang nghĩ chuyện vẩn vơ. Việc này liên quan đến bản lĩnh nam nhi, không bỏ qua được, thế là Lục Kích lập tức cúi đầu, cắn một quả thù du trên lồng ngực trắng nõn của Ngu Tiểu Mãn.

“A...” Nơi nhạy cảm bị mang chơi, Ngu Tiểu Mãn rên rỉ thành tiếng.

Lấy răng nghiền mài, đến khi nhả ra khỏi khoang miệng, hạt đậu nhỏ đã sưng tấy dựng thẳng, bên trên phủ một tầng ẩm ướt, nhìn qua cũng thật đủ dâm loạn.

Ngu Tiểu Mãn không biết người đứng đắn như Lục Kích học đâu ra ngón nghề này, bụm ngực ngượng ngùng kêu lên: “Cái cái cái này không ăn được!”

Như là nghe được lời gì hiếm hoi lắm, Lục Kích lại nhếch miệng mỉm cười.

Hắn cầm chân Ngu Tiểu Mãn, nhấc lên cao, gác cả hai chân cậu lên vai mình, như vậy Ngu Tiểu Mãn càng thêm thấy rõ bản thân đã bị Lục Kích ăn uống ra sao.

Chỉ thấy thứ đồ khiến cậu rên rỉ không ngớt đang chậm rãi rút ra, từng tấc một, đoạn nào đoạn nấy đều phủ kín một tầng dịch thể bóng loáng, còn chưa kịp chờ cậu hoàn hồn, đã lại đỉnh vào trong phút chốc, đẩy lùi cả cái bao kiếm chứa gậy th*t.

“...Sâu quá...”

Ngu Tiểu Mãn hoảng hốt giật bắn eo, lúc ngã trở về khóe mắt đã ướt đỏ, như là bị ai đó bắt nạt dữ lắm, miệng méo xệch oán trách: “Sao huynh lại như vậy chứ...”

Ngu Tiểu Mãn không biết mắng người, bị Lục Kích ‘bội tình bạc nghĩa’, tức giận mấy cũng chỉ biết trách mỗi một câu sao ngươi lại vậy, lời độc địa nguyền rủa nhẹ nhàng nhất cũng nào nỡ nói, làm cho người nghe phải mềm lòng thương tiếc.

Thân dưới tiếp tục động, thân trên duỗi tay nắm lấy bàn tay mềm mại của Ngu Tiểu Mãn, vừa nhẹ nhàng hôn lên tay cậu, vừa biết điều nhận tội: “Là vi phu sai rồi.”

Ngu Tiểu Mãn rất không thích nghe hắn nói vậy, nhưng rồi lại nghĩ cơ hội ngàn năm có một, không thừa dịp đòi hỏi thêm chút thì đúng là lãng phí.

“Trước kia còn biết đưa kiếm cho ta, bảo là muốn chém muốn giết tùy ta định đoạt cơ mà.” Ngu Tiểu Mãn rầm rì đầy bất mãn, “Bây giờ lại chỉ biết nói miệng.”

Mới đầu Lục Kích còn sửng sốt một chút, sau đó hắn bật cười: “Vậy ta mang kiếm tới nhé?”

“Ài-----” Ngu Tiểu Mãn giữ hắn lại, lẩm bẩm cả buổi, rốt cuộc cầm tay Lục Kích đặt lên ngực mình, “Không phải kiếm đang cắm bên dưới đó sao, bên trên cũng... cũng hoạt động đi nha.”

Thế rồi, bên dưới bị nhồi, bên trên bị liếm, Ngu Tiểu Mãn run rẩy bờ eo bị kích thích đến cao trào.

Nhưng mà Lục Kích còn chưa có ý định buông tha, túm hông lật người Ngu Tiểu Mãn lại, để cậu quỳ sấp trên giường, tách cặp mông trắng mềm như bánh bao, động thân thúc vào một lần nữa.

Sợ Ngu Tiểu Mãn không quen, Lục Kích còn phải kiềm nén năm phần, chuyển động không coi là mạnh bạo, nhưng tốc độ lại cực nhanh, khung giường kêu cót két hòa cùng tiếng ngâm thoáng cao thoáng thấp, thành một bản tà âm đồi trụy phong tình, lại thêm tiếng da thịt cọ xát bên trong màn trướng rủ, Ngu Tiểu Mãn nghe mà chỉ hận không thể bịt tai giả điếc luôn cho rồi.

Tính ra tư thế vào từ sau lại giúp Lục Kích thuận lợi đùa bỡn hai quả nhỏ chín mọng, bàn tay quen dùng binh khí phủ lớp chai dày, chỉ mới lướt qua đầu v* cũng đã đủ khiến toàn thân đối phương run lên bần bật.

Bữa tiệc phía dưới ngốn cơ man là nước, giữa lúc vô tri vô giác, Ngu Tiểu Mãn cũng không biết bản thân ra sao rồi nữa, độ nhạy cảm như được tăng lên gấp mấy lần, Lục Kích chạm bừa vào một chỗ, cũng có thể khiến cho nơi nọ đỏ lên gần bốc cháy.

Chẳng qua là không nghĩ được nhiều, cứ coi như bứt rứt lâu ngày, lần này lại không cần cậu góp sức, vậy thì dứt khoát an tâm hưởng thụ là được, Ngu Tiểu Mãn nghĩ đến đây, ngoan ngoãn nhếch eo phối hợp Lục Kích.

Kết quả là làm cho Lục Kích vốn phải nhịn lâu nay chịu kích thích, sau cùng còn chạy nước rút, suýt thì làm Ngu Tiểu Mãn ngã luôn xuống giường.

Khả năng là phát sợ, Ngu Tiểu Mãn mới lắp bắp gọi Lục lang, ngoẹo khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt lưng tròng, gọi cho Lục Kích máu nóng lên đầu, nắm chặt eo cậu, đè cậu dưới thân, dương v*t ghim bên trong mà bắn kín mít, phần thừa ra rỉ xuống dọc theo rãnh mông, làm ướt một mảng nệm lớn.

Dọn dẹp qua loa một chút, Ngu Tiểu Mãn nhức mỏi toàn thân, nằm trong lòng Lục Kích chọc chọc lồng ngực cứng rắn của hắn, âm thanh mềm oặt: “Nguyên đan quả nhiên... có tác dụng rõ ràng.”

Lục Kích gác cằm lên đỉnh đầu cậu, hỏi: “Đệ có thể nhìn thấy nguyên đan?”

“Ừ.” Ngu Tiểu Mãn chỉ chỉ vị trí trái tim, “Ở đây, còn đang sáng lên này.”

Ngẫm nghĩ chốc lát, Lục Kích vẫn nói: “Nếu có cách lấy được nguyên đan, ta...”

“Dù có thật sự có cách thì cũng không thể trả về cho ta được.” Ngu Tiểu Mãn ngắt lời, “Nguyên đan này chỉ chuyển được một lần, cho huynh rồi thì sẽ hao hết linh khí trên người huynh, có lấy ra cũng chỉ là một viên đan hỏng, hoàn toàn vô tác dụng.”

Lục Kích im lặng.

Ngu Tiểu Mãn sinh ra từ biển cả, đến nay lại vì chữa khỏi chân cho hắn mà không thể trở về, chuyện này vẫn luôn là mối nhức nhối trong lòng của hắn.

Dường như hiểu được hắn nghĩ ngợi điều gì, Ngu Tiểu Mãn nhổm dậy nhìn thẳng vào mắt hắn, xoa xoa ấn đường nhíu chặt của Lục Kích: “Không phải chúng ta đã bàn xong, không lo lắng chuyện này nữa rồi à? Huống hồ...”

Ngu Tiểu Mãn cười xán lạn: “Đây là của hồi môn của ta đấy, đã cho huynh rồi, sao có thể trả về được chứ?”

Bởi vì thức khuya thực hiện nghi lễ động phòng, mà đôi phu phu mới cưới ngủ đến tận lúc mặt trời lên cao sáng hôm sau.

Sau khi thay đồ rửa mặt bên nhĩ phòng, Lục Kích nhìn thấy Ngu Tiểu Mãn ngồi trước gương chỉnh trang quần áo, quệt một ít son lên môi, bộ dạng phiền não vô cùng.

Hễ là người hơi hơi thân cận với Ngu Tiểu Mãn một chút, thì đều biết được cậu không ưa tô son trát phấn, trang phục thường ngày cũng lấy thoải mái làm đầu đề lựa chọn. Lục Kích bước tới trước rương quần áo, lấy ra một bộ trường sam tao nhã, đưa cho Ngu Tiểu Mãn: “Mặc bộ này đi.”

Ngu Tiểu Mãn sửng sốt: “Không phải lát nữa sẽ đi gặp mẹ sao?”

“Mẹ hiền hòa, sẽ không để bụng.” Lục Kích xỏ áo cho cậu, “Lại nói dọn đến ở nơi này, vốn chính là để không ai quấy rối, mặc ra sao cũng được, không cần để ý ánh mắt người ngoài.”

Dùng xong bữa sáng, hai người nắm tay tiến tới từ đường.

Bước vào phát hiện bên trong chỉ có một mình linh vị của mẹ Lục Kích, Ngu Tiểu Mãn mới muộn màng nhận ra điều gì, bèn lên tiếng hỏi: “Huynh và nhà họ Lục...”

“Phân gia rồi.” Lục Kích nói, “Tước vị, gia sản, ta đều không muốn, chỉ cầu tách biệt quan hệ với Lục gia.”

Chỉ cầu bọn họ không làm tổn thương đệ thêm lần nữa.

Ngu Tiểu Mãn cảm thấy vừa nhẹ nhàng vừa tiếc nuối: “Huynh lập bao nhiêu chiến công như vậy, tước vị vốn dĩ nên thuộc về huynh.”

Lục Kích nhướng mày: “Chê ta lưu lạc thành bình dân, hay là sợ ta không nuôi nổi đệ?”

“Nào có nào có.” Ngu Tiểu Mãn vội vàng bác bỏ, “Không nuôi nổi cũng không sao, ta có thể dệt vải bán ra ngoài, kinh thành nhiều quan lại hiển đạt, nhất định có thể bán được giá cao.”

Lục Kích giật khóe môi một cái, thầm nghĩ hiểu lầm thế này không khỏi hơi sâu.

Hai người quỳ trước bài vị, Lục Kích nắm tay Ngu Tiểu Mãn, nói ngay trước mặt mẫu thân: “Chiến công có thể kiếm lại, nhà cũng có thể mua về, từ giờ về sau, ta sẽ không để đệ phải chịu đau khổ dù chỉ là một chút.”

Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, Lục Kích là quân tử chân chính, lời hắn đã hứa tất sẽ vững vàng xác thực, không hề gian trá.

Ngu Tiểu Mãn lộ vẻ xúc động, suýt thì lại muốn hạ mưa phùn, ai ngờ vừa rũ mắt đã nhìn thấy lạc tử hoa mơ trên bội kiếm bên thân Lục Kích, nước mắt chưa trào ra đã nuốt lại trở về.

“Khổ, khổ chết rồi.” Ngu Tiểu Mãn lẩm bẩm.

Lục Kích không biết tại sao bỗng dưng lại chọc cậu không vui, luống cuống hỏi han.

Đến nước này, Ngu Tiểu Mãn cũng không giấu giếm làm gì nữa, giơ tay chỉ chiếc lạc tử kia: “Báu vật quý hiếm này, huynh định mang đến khi nào?”

Lục Kích nhìn theo hướng cậu chỉ, lơ ngơ đáp: “Chỉ cần không hỏng, dĩ nhiên sẽ tiếp tục mang.”

Ngu Tiểu Mãn co thắt trái tim: “Ta cũng biết... biết huynh khó dứt tình xưa.”

Lục Kích mờ mịt hồi lâu, ngửi được mùi giấm chua ùn ùn kéo tới, mới bừng tỉnh hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.

Hắn có chút dở khóc dở cười, lại đau lòng Ngu Tiểu Mãn ôm nỗi day dứt buồn khổ lâu như vậy, ngẩng đầu nói với linh vị mẹ: “Mẹ, mau giúp con trai giải thích mấy câu, không thì con dâu ngài lại muốn bỏ chạy.”

Sau khi biết lạc tử hoa mai là do mẹ Lục Kích làm cho hắn khi còn tại thế, Ngu Tiểu Mãn xấu hổ đến đỏ bừng khuôn mặt, trên đường về chỉ chăm chăm tìm thân cây mà núp, ai kéo cũng không ra.

Ghen nhầm người quả là mất thể diện, cậu cứ nhớ đến nét mặt nửa cười nửa không của Lục Kích, là lại chỉ hận không thể đào cái lỗ chui vào.

Cuối cùng vẫn là Ngu Đào ra tay, hỏi cậu có muốn gặp Tiểu Giáp Tiểu Ất không, Ngu Tiểu Mãn mới dao động, chậm rãi thò đầu ra khỏi thân cây, lúng búng hỏi: “Bọn chúng vẫn khỏe chứ?”

Hai con cá chép được vớt khỏi hồ nhà họ Lục, tạm thời sắp xếp cho ở một chiếc vại đặt ở sương phòng phía đông.

Vốn tưởng Tiểu Giáp Tiểu Ất quen tung hoành trong bể nước rộng, tất nhiên sẽ không quen bị bó buộc trong không gian chật hẹp này, cho tới khi đến tận nơi, nhìn thấy miệng vại rộng gần năm sáu thước, hai con cá hớn hở bơi lội bên trong, mới tạm yên lòng.

Trong phòng đốt lò sưởi, nước cũng được hâm ấm, Ngu Tiểu Mãn thò tay, hai con cá vây quanh cậu bơi vòng vòng, cậu nói mấy câu, không thấy được trả lời, mới đột nhiên nhớ ra mình không còn là giao nhân, không thể trò chuyện cùng cá được nữa.

“Ầy...” Ngu Tiểu Mãn vẩy vẩy nước, thở dài đánh thượt, “Sau này hai ngươi chỉ nghe ta nói được rồi.”

Tiểu Giáp Tiểu Át phun bong bóng òng ọc, cái đuôi vẫy vẫy.

Bàn tay Ngu Tiểu Mãn bỗng khựng lại, như mới nhận ra điều gì: “Chờ đã, sao không chỉ Lục lang biết tên hai ngươi, mà ngay cả Ngu Đào cũng biết?”

Hôm đó Lục Kích được nghỉ, chẳng qua là mới về kinh, rất nhiều chuyện đang chờ hắn xử lý, ban ngày hắn đến trường luyện võ một chuyến, buổi tối trở về, từ xa đã nhìn thấy vợ bé nhỏ hôm qua vừa vào cửa đang nhấc đèn lồng đứng ngoài cổng đón hắn.

Đãi ngộ lâu ngày mới có lại làm Lục Kích xôn xao nơi đáy lòng, vừa xuống ngựa đã vội vàng sải bước tiến lên, định cầm bàn tay nhỏ vuốt ve cho thỏa thích.

Ai ngờ Ngu Tiểu Mãn còn vội hơn cả hắn, kéo tay hắn chạy về phía sương phòng phía đông: “Tiểu Giáp Tiểu Ất cứ đạp nước mãi, mau nói cho ta xem bọn chúng muốn nói gì.”

Lục Kích: “...”

Tới nơi, quả nhiên hai con cá đang làm ầm làm ĩ, quẫy cho nước văng tung tóe, trông béo khỏe vô cùng.

Ban đầu, Lục Kích rất ngạc nhiên vì có thể nói chuyện với cá sau khi có nguyên đan, về sau mượn cơ hội này biết được những chuyện Ngu Tiểu Mãn làm vì hắn, cũng nhân đây tìm kiếm hướng đi của Ngu Tiểu Mãn, hắn mới không kháng cự loại năng lực kỳ dị này thêm nữa. Lúc dọn ra khỏi nhà họ Lục, hắn còn đặc biệt sai người mang theo hai con cá này, sắp xếp chu toàn bên nhà mới.

Chẳng qua không ngờ Ngu Tiểu Mãn để tâm tới chúng như vậy, đến mức không tiếc hy sinh hắn làm công cụ truyền lời đứng giữa.

“Tiểu Giáp Tiểu Ất, ta rất nhớ các ngươi, các ngươi có nhớ ta không?”

Hỏi xong, Ngu Tiểu Mãn quay đầu, nhìn Lục Kích đầy mong đợi.

Lục Kích rất bất đắc dĩ, im lặng một hồi, đoạn truyền lời: “Cũng nhớ.”

“Các ngươi ở đây quen rồi chứ?” Ngu Tiểu Mãn lại hỏi.

Tiểu Giáp Tiểu Ất uốn éo tới lui, Lục Kích thay mặt trả lời: “Rất tốt, quen rồi.”

“Sau này ta không thể nói chuyện trực tiếp với các ngươi nữa rồi.” Nói tới đây, Ngu Tiểu Mãn có hơi mất mát, nhưng cũng lấy lại tinh thần chỉ trong chớp mắt, “Cơ mà phu quân nhà ta thì lại có thể, các ngươi muốn nói gì với ta cứ nói trực tiếp với huynh ấy, huynh ấy là một người rất dịu dàng.”

Được khen bất thình lình, Lục Kích lấy làm hổ thẹn vì sự nhỏ mọn ban nãy của mình, cũng không nhịn được vui vẻ, giọng nói cũng sáng sủa thêm vài phần: “Ừ, bọn họ đã biết.”

Trước khi rời đi, Ngu Tiểu Mãn thấy Tiểu Giáp Tiểu Ất vẫn đang quẫy đuôi không ngừng nghỉ, ngờ vực hỏi: “Có phải chúng còn muốn nói gì không?”

Lục Kích đối mặt với hai con cá chép thần bí này một cái, sau đó quay người, tầm mắt lảng vảng mấy vòng bên hông Ngu Tiểu Mãn, bình tĩnh nói: “Là nói với ta.”

“Là nói gì thế?” Ngu Tiểu Mãn tò mò.

“Bảo ta đối xử với đệ thật tốt.”

“Ngắn vậy á?” Ngu Tiểu Mãn cảm thấy không đúng lắm, “Hẳn là vẫn còn nữa chứ?”

“Ừ.” Lục Kích mặt không biến sắc tim không đập mạnh, “Họ nói hai người chúng ta rất xứng đôi, nhất định có thể tình nồng bền chặt, chung sống với nhau đến đầu bạc răng long.”