Đầu óc ong lên, Ngu Tiểu Mãn nuốt vội một hớp khí, gắng gượng tìm lại âm thanh của mình.
“Vậy huynh còn nhớ hơn tám năm trước huynh đã cứu một con cá ngoài biển đông không?”
Ngu Tiểu Mãn nghĩ, chưa biết chừng huynh ấy vẫn có thể nhận ra mình.
“Ta... chính là con cá ấy.”
Vốn định chôn cất chuyện này vĩnh viễn, thế nhưng mối ràng buộc giữa cậu và Lục Kích quá mỏng manh, nói đứt là đứt, nếu không thêm sợi dây liên hệ này, bản thân Ngu Tiểu Mãn cũng không tìm ra lý do nán lại.
Hồi lâu, Lục Kích trả lời: “Ta biết.”
Ngu Tiểu Mãn sợ run trong chốc lát, rồi chợt sinh ra một cảm giác bừng tỉnh như đã biết vậy từ lâu.
Lục Kích và Thẩm Hàn Vân là anh em thân thiết, nếu Thẩm Hàn Vân biết được, cớ gì Lục Kích lại không thể đoán ra?
“Vậy, vậy vì sao huynh...”
“Nếu ngươi đến đền ơn, ân tình này đã sớm báo hết.” Hiếm khi thấy Lục Kích đoạt lời, “Nếu ngươi còn có ý muốn khác, thứ cho ta không thể cấp cho ngươi.”
Ngu Tiểu Mãn đứng chết lặng, đợi đến khi ngộ ra ‘ý muốn khác’ là gì, toàn thân cậu giống như bị tạt một gáo nước lạnh, lạnh toát từ đầu đến chân.
Hết thảy đều do một mình cậu nguyện ý, Lục Kích tiếp nhận chẳng qua là tiếp lấy lòng đền ơn của cậu, mà không phải có tình với cậu.
Thế nên mới không biểu lộ tình cảm, không ước hẹn tương lai.
Đã không có tình, thì còn gì để nói? Đã không đặt cậu vào tương lai, thì làm sao ước hẹn?
Sau cái lạnh thấu xương chính là sự trống rỗng đục khoét trái tim, Ngu Tiểu Mãn đè lên ngực trái, cảm giác có thứ gì rời khỏi cơ thể, đau đớn và sợ hãi bỗng nhiên cuồn cuộn, cậu lùi về sau hai bước, cuối cùng không muốn thất lễ trước mặt Lục Kích, liền vội vàng xoay người rời đi.
Bước chân xiêu vẹo, áo choàng trên vai tuột xuống, nhẹ nhàng rơi ngoài ngưỡng cửa.
Canh tư, lính canh cửa đi vào thông báo, nói rằng phu nhân đã lên xe ngựa an toàn.
(1-3h)
Lục Kích không phản ứng gì, vẫn ngồi bên cửa, ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc áo choàng trong tay.
“Đây là của phu nhân phải không?” Cậu lính nhớ lần trước phu nhân nhà Tướng quân mời ăn mứt quả, vốn rất thiện cảm với vị phu nhân này, “Hay để thuộc hạ trả lại cho phu nhân, xe ngựa chạy chậm, ngựa chiến thúc roi chắc vẫn đuổi kịp thôi.”
Lục Kích lại chợt gập ngón tay, nắm chặt áo choàng: “Không cần, ngươi đi làm việc đi.”
Cậu lính không rõ tình hình, lấy làm lạ mà gãi gãi đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ hai vị giận dỗi gì nhau?
Lại nhớ sau khi phu nhân rời đi không lâu trong phòng truyền ra tiếng vang rất lớn, lúc này nhìn thấy trên bàn hỗn loạn, một cây bút lông sói chấm mực gãy đôi lăn xuống đất, kéo thành vết mực ngoằn ngoèo, cậu lính không nhịn được kinh hãi, líu lưỡi không cất nên lời.
Khiến Tướng quân nổi giận đến thế, xem ra là mâu thuẫn không vừa.
Sau cùng cũng không có gan nhiều chuyện, cậu lính đành tuân lệnh, khom người lùi ra.
Đi đạp trăng sáng, về hứng sương mai, chân trời đổi thành màu trắng bạc, tiếng vó ngựa cất lên trên sỏi đá, rộn rã vang xa.
Ngõ Cẩm Hoa của buổi bình minh phủ một lớp sương mù ướt lạnh, không biết có phải do không thấy đường, mà lúc xuống xe Ngu Tiểu Mãn loạng choạng một chút, may nhờ Ngu Đào kịp thời đỡ được, mới không bị ngã nhào.
Chạm thấy cánh tay bên dưới xiêm áo mỏng manh run khẽ, Ngu Đào lo lắng hỏi: “Đói bụng rồi sao? Chúng ta vào ăn bát cháo làm ấm người cái đã.”
Ngu Tiểu Mãn lắc đầu, nhỏ giọng nói “Không”, trở về phòng cởi giày trèo lên giường, buông mành trốn bên trong, Ngu Đào quan tâm cũng không ổn, mặc kệ cũng không xong, bối rối một hồi.
Cuối cùng buổi trưa cũng chịu ra ngoài. Ngu Đào vừa gắp thức ăn cho Ngu Tiểu Mãn, vừa dò hỏi: “Tối qua, gặp Đại thiếu gia rồi?”
Ngu Tiểu Mãn nghiêm túc nhai một đũa rau, đoạn gật đầu.
“Đã hỏi được điều cần hỏi?”
Ngu Tiểu Mãn lại gật đầu.
“Thế là... Đại thiếu gia vẫn muốn đưa tiểu thư đi ư?”
Đũa gắp nấm ngừng giữa không trung, Ngu Tiểu Mãn giống như đột ngột bị kéo trở về thực tại, rất lâu mới hoàn hồn.
“Không đi, không đi.” Lẩm bẩm lời này hết lần này đến lần khác, Ngu Tiểu Mãn run rẩy, “Ta sẽ không đi.”
Ngu Đào còn muốn hỏi vì sao Đại thiếu gia phải đưa cậu đi, đưa đến nơi nào, nhưng tình trạng của Ngu Tiểu Mãn thật sự làm người ta khó hỏi thành lời.
Sau bữa cơm Ngu Tiểu Mãn đi dạo hồ nước, Ngu Đào không dám rời khỏi cậu quá xa, sợ rằng chỉ vừa quay đầu lại, Ngu Tiểu Mãn đã làm ra điều gì dại dột.
Tới gần thêm chút lại nghe loáng thoáng Ngu Tiểu Mãn đang lẩm bẩm câu gì, Ngu Đào lo cậu đau lòng mất đi lý trí, suýt thì mời thầy lang qua chạy chữa.
Khi trở về tình trạng khá hơn nhiều, kéo băng ghế ngồi dưới tán cây hòe khâu áo.
Ghé đầu nhìn sang, là bộ áo mùa hè làm vì Lục Kích. Tay nghề của Ngu Tiểu Mãn ngày càng tiến bộ, có lẽ cho rằng bộ xiêm y này chưa đủ tinh tế, cậu còn thêu thêm hoa văn trên tay và tà áo.
“Mùa đông sắp tới rồi, vẫn còn làm đồ mùa hạ sao?” Ngu Đào hỏi.
Ngu Tiểu Mãn thêu áo chuyên tâm, đường may tỉ mỉ: “Mùa hè sang năm, có lẽ không thể làm.”
Cậu trả lời bình thản, thế nhưng Ngu Đào lại nghe thấy đau thương.
Ngoài miệng vừa nói không đi, trên tay lại chuẩn bị mọi thứ để rời đi.
Lại qua hai ngày, vết thương sau lưng đã lành thêm một chút, việc xuống giường tản bộ không còn nặng nhọc, Ngu Tiểu Mãn tự sắp xếp cho mình nhiều việc hơn, đan lạc tử, thêu khăn tay, con diều cũng làm ba bốn chiếc, bảo rằng đến mùa xuân năm tới Lục Kích có thể dùng chơi.
Ngu Đào hoảng hốt trong lòng: “Rốt cuộc tiểu thư định đi đâu? Sao lại làm như không bao giờ trở lại?”
“Nào có đi đâu.” Ngu Tiểu Mãn uốn cong cành trúc thành một hình vòng cung, coi như đầu cá, “Ta sẽ ở mãi nơi này giúp đỡ Lục lang.”
Ngu Đào không tin lời cậu, mấy bữa nay theo sát không rời đi nửa bước, chỉ sợ chớp mắt một cái đã không thấy người đâu.
Chẳng qua là vẫn có những lúc không thể không tách biệt, tỷ như khi Ngu Tiểu Mãn đi ngoài, hoặc như lúc Ngu Tiểu Mãn bị Thái phu nhân gọi đến trò chuyện.
Vừa bước chân vào nhà chính, Ngu Tiểu Mãn đã nhận ra bầu không khí hôm nay kỳ lạ.
Thái phu nhân cáo bệnh tránh cậu mấy ngày, cơ bản là biết cậu tìm đến bà vì việc gì nên ngại mặt mũi, nhưng suy cho cùng vẫn sẽ đóng vai một người bà hiền hậu. Tuy nhiên lần này lại khác, Thái phu nhân hầm hè, ánh mắt nhìn Ngu Tiểu Mãn cũng lạnh lẽo.
Còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe Lục lão gia bất chợt quát lớn một tiếng, Ngu Tiểu Mãn bị hai tên đầy tớ ấn quỵ gối xuống.
Một tờ giấy kín chữ đi kèm phong thư bị vứt xuống trước mặt cậu, Thái phu nhân chống đầu đau lòng nói: “Ngươi cấu kết với thôn Ngu, thế chân cho Ngu Mộng Liễu gả tới nơi này, nhà họ Lục có lỗi gì với ngươi, mà ngươi lại muốn lừa gạt chúng ta như vậy?”
Bị phán tội bất ngờ, con ngươi thắt lại, cảnh tượng trước mặt trở nên hỗn loạn.
Đến khi tầm mắt tập trung lần nữa, cậu mới lật đật nhìn xuống tờ giấy mỏng manh nằm trên mặt đất.
Tờ giấy chi chít chữ, giống như đáy lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò của cậu.
Khi Lục Kích trở về, mặt trời đã xuống núi.
Vào nhà trông thấy Ngu Tiểu Mãn quỳ chính giữa gian nhà lớn, sống lưng thẳng tắp, ánh chiều tà đằng tây ngoài cửa sổ rơi trên thân thể mảnh mai của cậu.
Muốn tiến lên đỡ người, muốn hỏi vết thương của cậu có đau không, nhưng Lục Kích hiểu rằng giờ phút này không thể làm như vậy. Hàm dưới căng chặt tỏ rõ lòng hắn tranh đấu, sau cùng, cánh tay nhấc lên vẫn chậm rãi buông xuôi.
Thái phu nhân kể đầu đuôi sự tình, rồi kéo tay Lục Kích vừa lau nước mắt vừa nói “Mệnh Khải Chi nhà chúng ta sao lại khổ sở vậy chứ.”
Lục Kích lạnh mặt, đáy lòng lại là không biết phản ứng ra sao. Tận đến khi Lục lão gia lên tiếng nhắc nhở, hắn mới mở miệng: “Một ngày làm phu thê, tình nghĩa tựa trăm ngày, trừng phạt là chuyện nhỏ, thể diện Lục gia là chuyện lớn, chẳng bằng đưa nàng đến biệt viện ngoại thành, lâu dần sẽ không còn ai nhớ đến.”
Xem ra hai vị trưởng bối cũng hài lòng với cách giải quyết của hắn, ổn định tâm tình, nói mấy lời trấn an, sau đó lần lượt rời đi.
Gian nhà chính chỉ còn lại hai bóng hình, nắng chiều đã rút khỏi người Ngu Tiểu Mãn, Lục Kích dời mắt, xoay người tiến về phía cửa ra.
“Là sợ ta không chịu đi sao?”
Chợt nghe người phía sau cất lời, tay vịn trên khung cửa bỗng khựng lại.
“Sợ ta ở lại không chịu rời đi, làm lỡ nhân duyên của huynh và Thẩm tiểu thư?”
Giọng nói đã bắt đầu khản đặc.
Lục Kích hít sâu một hơi, cảm thấy đau đến mức phải cau mày, mu bàn tay nổi gân xanh, dường như phải vận rất nhiều sức lực mới có thể ngăn cản bản thân quay đầu.
“Một ngày làm vợ chồng tình nghĩa tựa trăm ngày, liệu ta có nên tạ ơn huynh, vì đã không tố giác chuyện ta là đàn ông, lại còn là một giao nhân không?”
Bờ môi mím chặt run lên khe khẽ, sau cùng Lục Kích vẫn kiên định, dùng sự im lặng thay cho câu trả lời.
Đã từng kề tóc mai quấn quýt làm chuyện thân mật nhất thế gian, hai người nay lại lưng đối lưng mỗi người một góc, khoảng cách giữa họ giống như là lạch trời sâu rộng.
Dù không ai nghe thấy, nhưng Ngu Tiểu Mãn vẫn cố chấp nở nụ cười, mặc cho nước mắt nhỏ xuống tràn vào miệng mặn chát, nhỏ giọng truy hỏi: “Phải không... Lục lang?”
Đã trở về nhà, thì đêm nay Lục Kích không có lý do gì để lại ngủ bên ngoài nữa.
Nhưng hắn cũng không về lại sân mình, mà sai người thu dọn thư phòng, nghỉ ngơi một đêm tại nơi ấy.
Có lẽ bởi đã lâu không nán lại đây, đêm nay Lục Kích ngủ không ngon giấc, một chút tiếng gió bên ngoài cũng có thể đánh thức hắn. Khi tỉnh lại chợt thấy đáy lòng run rẩy, dường như có thứ gì đang trôi đi mất.
Mưa bắt đầu rơi, đến sáng vẫn chẳng ngừng.
Mưa thu kéo cái lạnh về, hoa trong bồn ủ rũ, Lục Kích rửa mặt chải đầu, thay quần áo ngồi bên cửa sổ hồi lâu, nhấc tay chạm vào chiếc lá cây gục xuống, cuối cùng cũng không vứt nó đi.
Đẩy cửa ra, ngoài ý muốn nhìn thấy người đặt hoa trong thư phòng, Lục Kích ngẩn ra chốc lát, rồi vội muốn tìm ô theo phản xạ.
Lại bị người trước mặt cất lời ngăn cản.
“Ta có mấy câu muốn nói cùng ngươi.”
Ngu Tiểu Mãn đứng bên ngoài một mình, không có ý định bước vào tránh mưa.
Cậu mặc mỏng manh, nhưng lại như không cảm thấy cái lạnh, mưa hắt lên quần áo xanh nhạt của cậu, thấm ra những vết tròn màu sẫm, khiến Lục Kích nhớ lại đêm thất tịch ngày đó, Ngu Tiểu Mãn cũng mặc chiếc áo này, ngẩng đầu đăm đăm nhìn hắn.
Chỉ là lúc ấy ánh mắt cậu rực sáng, như một bầu trời đầy sao, mà hiện giờ đôi mất ấy lại mờ mịt như đêm tối, không có lấy một tia sức sống.
“Gả thay là ý định của một mình ta, không liên quan đến nhà trưởng thôn Ngu, mong rằng Lục Đại thiếu gia phân rõ phải trái, chớ đừng liên lụy tới người vô tội.”
Lục Kích ngẩn người.
Đã rất lâu Ngu Tiểu Mãn không gọi hắn xa cách đến vậy.
“Là tại ta khăng khăng cố chấp, làm càn vì tư dục, mọi trừng phạt xin hãy nhằm vào ta.” Tiếng mưa ồn ào, nhưng lời Ngu Tiểu Mãn vẫn rõ ràng từng chữ, “Chỉ là, trước hết, ta vẫn cả gan xin Lục Đại thiếu gia ba ngày.”
Nói đoạn, cậu khuỵu đầu gối, quỳ xuống trong mưa.
“Ta, Ngu Tiểu Mãn xin thề, ba ngày sau tuân theo sắp xếp của Lục đại thiếu gia, ngươi muốn ta đi đâu ta đều đi đó, từ đó về sau, không xuất hiện trước mặt ngươi thêm một lần nào nữa.”