Không Uổng

Chương 25




Ánh nến rung rinh đỏ, bóng người lồng vào nhau hắt lên cửa sổ, mập mờ không nói rõ, mê luyến khôn cùng.

Ngu Tiểu Mãn còn chưa kịp phản ứng, vẫn đang quen thói mà kéo tay Lục Kích, quan sát giọt nước mắt nằm trên tay hắn.

Nhìn thôi không đủ, còn ghé lại gần thè lưỡi liếm một cái, mặn, chẳng hơn gì nước mắt bình thường, Ngu Tiểu Mãn thở dài: “Rõ ràng là ban nãy rất buồn mà...”

Tại sao vẫn không chịu đổi thành giao châu?

Hành động này rơi vào mắt Lục Kích, dĩ nhiên chẳng khác nào câu dẫn. Ẩm ướt sót lại trên đầu ngón tay không những không mang đến hơi gió mát mẻ, mà trái lại còn như châm lên một ngọn lửa, hơi nóng xộc vào khiến cho hơi thở loạn nhịp.

Lục Kích gập đốt ngón tay, như muốn tránh né, chỉ là không nhanh bằng người ngồi trên thân hắn.

Ngu Tiểu Mãn lập tức túm được Lục Kích: “Lại tránh?”

Khóe mắt chóp mũi cậu đều còn đỏ, cặp mắt xoe tròn, bộ dạng đáng thương như người bị ăn hiếp đang đòi lời giải thích, tỏ ra hung dữ mà chẳng có chút uy hiếp nào, hệt như con mèo phát giận.

Lục Kích thấy hay, không nhịn được mỉm cười, Ngu Tiểu Mãn nhìn hắn cười một cái là đầu óc nhão nhoét, cả người mềm nhũn, thả tay ra, gục đầu lên vai hắn, rầu rĩ nói: “Huynh nói lần thứ tư, có phải là... còn từng lén lút hôn ta?”

“Không phải.” Lục Kích nói, “Hôn quang minh chính đại.”

Đầu óc Ngu Tiểu Mãn loạn cào cào, nhưng cũng chẳng ngăn được nỗi xấu hổ của cậu, mặt chôn sâu hơn nữa: “Rõ ràng là hôn trộm, nếu không sao ta lại không nhớ được chứ.”

Lục Kích không bác bỏ, chỉ ôm eo cậu kéo vào lòng, khẽ nghiêng đầu, môi chạm lên gò má ướt đẫm của cậu.

“Ngươi là vợ ta, cớ gì ta lại chẳng được hôn?”

Bất tri bất giác, tắm một người bỗng trở thành tắm uyên ương.

Hai người ôm nhau mà hôn, liều mạng trả thẳng một lượt những lần thứ năm thứ sáu thậm chí là thứ bảy.

Phía trên thì hôn đến bừng bừng khí thế, phía khác cũng lại chẳng chịu thua, bàn tay Ngu Tiểu Mãn lần một đường từ ngực Lục Kích đi xuống, kéo đai lưng của hắn, cởi y phục của hắn, khi bị Lục Kích đè bàn tay làm loạn xuống lại còn gân cổ: “Bị ta làm ướt rồi, không thay đồ sẽ lạnh.”

Lục Kích cởi áo ngoài khoác lên người Ngu Tiểu Mãn, để vải vóc thấm khô những giọt nước vướng lại. Ngu Tiểu Mãn cố sức vùi mình vào lòng Lục Kích, trong lúc vặn trái xoay phải, trung y cũng xộc xệch, để lộ lồng ngực kiên cố.

Gỡ đai sắc đã run, chạm tay tâm càng rộn.

Bên dưới đã cứng phát điên, cảm nhận được vật kia của Lục Kích chọc lên kẽ hở, Ngu Tiểu Mãn vừa hoảng sợ vừa vui mừng, hoảng là vì chuyện sắp xảy đến, mừng là bởi dù tỉnh táo Lục Kích vẫn động tình với mình, phải chăng điều này có nghĩa là huynh ấy cũng thích mình?

Đây chẳng phải lưỡng tình tương duyệt trong truyện thường nói hay sao?

Tim đập như tiếng sấm, Ngu Tiểu Mãn luống cuống tay chân cởi nốt quần áo không còn dư lại bao nhiêu trên người Lục Kích, thả con quái vật, nhấc mông định ăn nó.

Cuối cùng vẫn là Lục Kích nhịn được, giữ eo không cho cậu ngồi xuống: “Như vậy... sẽ bị thương phải không?”

Nhớ tới cơn đau lần trước, Ngu Tiểu Mãn ngừng động tác. Hồi lâu, gò má trắng nõn bị nhuộm đỏ thấu, nhấc tay đặt bên môi, hàng mi dày như mực khe khẽ vén lên, vừa chậm chạp liếm vừa nhìn Lục Kích.

Lục Kích cũng nhìn cậu, chân mày đọng lại ý cười thoang thoảng, tựa như đang đợi cậu mở lời.

Ngu Tiểu Mãn xấu hổ cả ngày, cơ thể nóng không chịu nổi, cuối cùng không nhịn được, lấy hai ngón tay bị liếm ướt một nửa ra khỏi miệng, nhỏ giọng nói: “Lần trước là huynh liếm, lần này... cũng nên là huynh làm.”

Giày vò một trận, cuối cùng cũng ngồi được lên.

Bởi thời gian hơi trễ, hai người đều có chút vội vàng. Ngu Tiểu Mãn ngồi tách chân trên đùi đối phương, đầu gối gập lại gác lên tay vịn xe bốn bánh, cánh tay ôm vai Lục Kích, đột ngột ngồi xuống.

Vật phấn chấn dâng cao vừa vào được cái đầu, cậu đã không chịu được ngẩng cổ, thở hổn hển từng đợt, cơ thể cũng phát run.

Ngồi xuống thêm chút nữa, Ngu Tiểu Mãn lắp bắp hỏi Lục Kích: “Hết chưa?”

Lục Kích cầm tay cậu đi sờ, còn có ít nhất một nửa ở bên ngoài, Ngu Tiểu Mãn cảm thấy căng trướng khó chịu, như bị chém thành hai nửa, sắc mặt lại đỏ ửng, phụng phịu nói: “Ta không nuốt trôi... Sao huynh, sao huynh lớn thế.”

Nhìn cậu thiếu niên hồn nhiên đơn thuần, lại nói lời để người ta khô miệng khô lưỡi. Lục Kích vốn đang nhẫn toát mồ hôi vì sợ làm cậu bị thương, nghe vậy lại như được cổ vũ, nắm hông Ngu Tiểu Mãn ấn xuống.

“A------” Ngu Tiểu Mãn nghển cổ thật cao, kêu muốn khản cả họng, gãi ngứa lòng người.

Cậu thò tay sờ thử, khi đến vị trí gắn liền giữa hai người, bỏng đến mức lập tức rụt về, một lát sau, lại mò tay tới.

“Ăn vào rồi...” Ngu Tiểu Mãn liếm liếm môi, vừa kinh ngạc vừa mê man, “Ăn hết vào rồi.”

Cảm giác gậy th*t được bao chặt làm Lục Kích nhớ lại cái đêm bị bỏ thuốc, những đoạn phim ngắn lẻ tẻ lướt qua, hắn mơ hồ nhớ được, khi ấy Ngu Tiểu Mãn cũng chủ động nhận việc, nhích eo vặn hông mà động.

Âm thanh giao hợp dính dớp từ thân dưới vang lên, lúc nhanh lúc chậm. Nhanh là bởi Ngu Tiểu Mãn tìm được hứng thú, mong đồ vật của Lục Kích chọc tới vị trí thoải mái ấy, còn chậm là bởi mệt mỏi rã rời, tư thế này quả là tốn lực, được một lúc lại phải ngừng lấy hơi.

Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, cơ đùi mỏi muốn chết, Ngu Tiểu Mãn thõng chân, mũi chân hướng mặt đất, đầu ngón tay run run rẩy rẩy, mồ hôi thấm đầy.

“Mệt...” Ngu Tiểu Mãn thở hổn hển, “Ta nghỉ một lát.”

Cậu chỉ muốn để Lục Kích dễ chịu nhất, nhưng lại quên mất lần trước về sau đều là Lục Kích dẫn cậu động. Vì vậy mà khi hai bàn tay Lục Kích bao lấy cái cánh mông mình, Ngu Tiểu Mãn ban đầu là cả kinh, sau đó bị cánh tay hữu lực nhấc lên cao, rồi lại thả xuống, thì cậu chỉ có thể kêu lên một tiếng hoảng hốt.

Sau động tác này, vật kia còn tiến vào sâu hơn, thậm chí sinh ra ảo giác như vọt lên tận miệng. Ngu Tiểu Mãn vòng cánh tay mềm mềm qua cổ Lục Kích, run rẩy nói: “Chậm... chậm chút, sâu, sâu quá, ưm... đừng sâu như vậy...”

Áo quần Lục Kích tuột một nửa, dẫu sao cũng không giống lần trước trúng thuốc, lần này mới thể hiện ra đúng phần sốt ruột, bắp tay căng thẳng, năm ngón tay vùi sâu trong thịt mông mềm mại, nâng cơ thể nhẹ tênh của Ngu Tiểu Mãn xóc lên xóc xuống.

Trong thoáng chốc Ngu Tiểu Mãn còn tưởng mình ngồi trên lưng ngựa, hai chân treo hai bên lắc lắc lư lư, cái mông lúc thì nảy lên không, lúc thì áp vào hông Lục Kích, tiếng va chạm vang vọng cả căn phòng. Cậu ôm Lục Kích thật chặt, như là sợ mình bị ngã xuống, giọng nói cũng bị va cho tán loạn, nằm trong lồng ngực Lục Kích, nức nở xin hắn chậm lại.

Cơ thể Ngu Tiểu Mãn mềm dẻo vô cùng, bên trong cũng vừa mềm vừa trơn, đã vậy còn vừa chặt vừa nóng, đi vào một cái là hút lấy không thả, lúc phải ra còn run rẩy đòi giữ khách, xoắn cho Lục Kích cực kỳ sung sướng, quả là muốn bóp vỡ, muốn đập nát thân thể ngọc ngà này, nhào vào trong cơ thể hắn mới đúng.

Hắn nghiến răng giảm tốc, khi cắm vào thì nán lại bên trong lâu hơn chút, mũ mạo mài lên phần thịt mềm nhạy cảm, có điều còn khiến cho Ngu Tiểu Mãn khó chịu hơn nữa, bờ eo run dữ dội, tiếng rên rỉ đã pha trộn nức nở.

“Không cần, không cần... ưm cần... mài chỗ đó... hức, dễ chịu...”

Lục Kích thả một tay ra, lần theo bắp đùi non mịn mò ra phía trước, xoa xoa vật thể cứng rắn đã lâu của Ngu Tiểu Mãn, vết chai mỏng do cầm kiếm lâu ngày sờ cho thân nhỏ của Ngu Tiểu Mãn ửng đỏ, tiếng rên rỉ phóng đãng chất chồng.

“Rốt cuộc là có cần hay không?” Lục Kích vừa làm vừa hỏi.

Ngu Tiểu Mãn hồng hồng khóe mắt, mặt mày ngậm xuân, nắm tay Lục Kích không cho hắn rút về, sung sướng vô bờ, nỉ nỉ non non không cất thành lời.

Ngoài miệng không đáp, chỉ là bên dưới đã thật thà cắn chặt vật phồng to của Lục Kích, người tự chủ như Lục Kích cũng bị cơn khoan khoái che mờ lý trí, khẽ thở dốc, hỏi: “Cần, hay không cần?”

Ai biết người bình thường lạnh lùng ít nói lại xấu tính như vậy, Ngu Tiểu Mãn bị dồn vào đường cùng, buộc phải nhích eo khóc lóc:

“Cần, ta cần, huynh động động đi mà Lục lang!”

Lời vừa dứt, hai tay Lục Kích đã vận lực, nắm eo ôm lấy Ngu Tiểu Mãn, xoay người.

Ngu Tiểu Mãn còn chưa kịp hiểu điều gì đang xảy ra, chớp mắt đã thấy bản thân ngồi tựa lưng vào lồng ngực Lục Kích, hông trầm xuống, dương v*t vừa rời đi cách đây không lâu lại hung hãn xông vào.

Tư thế này làm cho cơ thể Ngu Tiểu Mãn bị ghim chặt trong lòng Lục Kích, bàn tay hắn lướt xuống theo bờ eo nhỏ nhắn, cầm vật nhỏ bị bỏ rơi, chuyển động trên dưới.

Ngu Tiểu Mãn mới trải đời không lâu nào đã kinh qua những chuyện này, cây gậy cắm giữa mông trần đã quá vất vả cho cậu.

Lục Kích dồn hết tâm huyết lên người cậu, đỉnh đến rung chuyển đất trời, hồn phách suýt thì bay theo gió.

Trên người lại đổ một lớp mồ hôi, da dẻ trắng hồng dán mài lên lồng ngực săn chắc của Lục Kích, một chân Ngu Tiểu Mãn treo trên khuỷu tay Lục Kích, một chân khác miễn cưỡng chạm đất, tư thế này còn làm cậu thẹn thùng hơn cả thế cưỡi ngựa.

Dù vậy, cậu vẫn quay đầu, đi tìm bờ môi Lục Kích, nôn nóng đòi hôn.

Không bắt cậu phải chờ quá lâu, Lục Kích đã sáp lại gần, ngậm lấy cánh môi mềm mại, vừa mút vừa vặn, rồi lại liếm sang dái tai hồng hồng, liếm đến cần cổ thon dài, khi chạm tới bả vai trơn mịn, còn há miệng cắn nhẹ một miếng.

“Ưm... a...”

Chỉ nhẹ nhàng chút thôi, mà đã khiến Ngu Tiểu Mãn rên rỉ một tràng dài, bờ eo run rẩy đầy sung sướng.

Lục Kích dứt khoát vớt nốt cái chân mềm oặt của cậu, để cậu ngồi vắt chéo một bên trong lòng mình, tay trái luồn bên dưới đầu gối, tay phải ôm eo, làm tình như mưa sa bão táp.

Âm thanh va chạm thể xác triền miên không dứt, xe lăn bốn bánh kẽo két vang xa, dường như chỉ động thêm mấy cái là vỡ nát.

Lúc này Ngu Tiểu Mãn không chỉ không ngại ngùng mà còn rất chi là hưởng thụ. Cậu vòng tay ôm cổ Lục Kích, mặc cho hắn dẫn mình đến bể tình, trán áp lên gò má của hắn, hơi thở nóng rẫy hòa vào nhau.

Bờ mông trắng nõn nuốt vào nhả ra dương v*t, hương ẩn tiêu hồn, bất luận bị giày vò ra sao, chỉ cần được ở bên Lục Kích, thì đều giống như tìm được chốn về, còn làm Ngu Tiểu Mãn cảm thấy an lòng hơn là ô che đỉnh đầu, áo khoác phủ vai.

Đợi đến khi nước trong thùng lạnh ngắt, đôi bóng hình triền miên mới bình tĩnh lại sau trận dài dây dưa, một tiếng gọi chứa đầy lưu luyến không muốn xa rời tràn ra phía sau tấm bình phong.

“Lục lang...”