xiaoyang520
TẤT CẢ CHƯƠNG TRUYỆN XUẤT HIỆN Ở NHỮNG NƠI KHÁC NGOÀI WATT.PAD @xiaoyang520 ĐỀU LÀ REPOST KHÔNG CÓ SỰ CHO PHÉP.
Wordpress: https://feixiaoyang520.wordpress.com/2022/07/22/khong-uong-nang-mai-chuong-54/
___________
Tuy so sánh như vậy có hơi thô tục nhưng là sự thật, bất kể là "tú bà" hay là "mặt tiền" đều rất được hoan nghênh.
Hai người bọn họ một cao một thấp, một người ngông cuồng mạnh mẽ, một người đẹp trai tuấn tú, bù trừ lẫn nhau càng làm nổi bật lên ưu điểm của đối phương. Vừa bước vào quán bar đã thu hút rất nhiều ánh mắt của các cô gái mọi lứa tuổi.
Nếu cả hai đều là trai thẳng, thì có thể coi là đối tượng tuyệt nhất trong mắt người khác phái.
Có điều Minh Thần không phải trải thẳng, cậu còn không thể uống rượu.
Chỉ có thể là cánh chim nhỏ nép mình bên cạnh Hoằng Quang để được che chở. Nhìn thấy Hoằng Quang và nhóm người Hoàn phì yến gấy* tôi một câu bạn một câu rồi lại liếc sang cậu một cái... Minh Thần cảm thấy mình không tức giận đến mức chết ngay tại chỗ đã là trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền** lắm rồi.
(**: Thông thường dùng để miêu tả một người khoan dung độ lượng, biểu thị thái độ đối nhân xử thế rộng lượng, đối với người ngoài khoan dung nhân từ.)
Bởi vì Hoằng Quang đã đặt ra "tiêu chí" dạy cậu nên chọn cô nào, cho nên cậu mất hứng ra mặt: "Cậu còn muốn dài tay à? Tớ nghĩ đây là cậu đang xem tớ là đệm lưng cho cậu đấy."
Hoằng Quang oan ức sáp đến, gấp đến độ mồ hôi mẹ mồ hôi con thì nhau túa ra. Ở trong quán bar dỗ dành Minh Thần tận mười lắm phút mới làm người kia nguôi giận được. Minh Thần thật sự không đành lòng để hắn khó xử, nhưng lại e sợ thái độ mềm lòng của mình khi Hoằng Quang tự tin, thoải mái mới cô gái nào đó uống rượu, nên phải cắn răng làm mặt lanh.
Đại não Minh Thần lập tức phát ra tín hiệu báo động.
Cậu đang không biết nên làm sao mới cướp lại được ánh mắt Hoằng Quang về đây, chị gái kia đã mạnh dạn ngồi xuống vị trí kế bên cậu, dùng giọng nói dịu như mật ngọt hỏi:
"Tôi có thể mời cậu một ly không?"
... Bây giờ trong lòng Minh Thần cũng phát ra tín hiệu kêu cứu khẩn cấp rồi.
Theo phản xạ cậu lập tức từ chối, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải phép, còn có tác dụng nữa. Minh Thần đành hướng cái nhìn cầu cứu sang Hoằng Quang, dù sao Hoằng Quang cũng có nhiều kinh nghiệm lắm, ứng xử tự nhiên, khéo léo khôi hài, âm thầm chừa cho người ta bậc thang bước xuống... Quả nhiên cái trình độ cao thâm kia không so với người bình thường được.
Giờ phút này, dáng vẻ lưu manh mới vừa có bỗng nhiên biến mất đi đâu, Hoằng Quang cũng đang nhìn qua, khóe miệng hạ thấp, môi mím thành một đường thẳng, so với cậu dường như khẩn trương không kém là bao.
Trong lòng Minh Thần lộp bộp mấy tiếng.
Không lẽ...
Không, không, không, đừng nghĩ nữa thì hơn.
Nhưng mà...
Minh Thần cắn răng, bí quá hóa liều, lập tức bày ra trạng thái chào đón, chớp mắt đối diện với chị gái, nói: "Được"... Và vội vàng lấy thẻ tín dụng trong túi quần Hoằng Quang ra, quay đầu lại nói với đối phương: "Nhưng mà đổi bàn đi."
"Minh Thần..." Hoằng Quang theo bản năng đứng dậy đi theo.
Tức thì bị Minh Thần chộp lấy cánh tay kéo về: "Đừng, đừng qua đó... Cậu đẹp trai như vậy, ở bên cạnh cậu tớ áp lực lắm, nếu cậu đã không ra mặt giúp tớ thì ít nhất cũng phải cho tớ cơ hội để thể hiện chứ."
Dứt lời liền bỏ chạy giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Vị trí chị gái kia chọn vừa vặn quay lưng về phía Hoằng Quang.
Minh Thần bắt đầu làm theo những gì Hoằng Quang đã dạy trước đó, tận lực ra vẻ "thuần thục" mua rượu cho chị gái, rồi từng bước mở ra cuộc hội thoại. Chỉ là trong lòng không có cách nào sóng yên biển lặng được, cứ suy nghĩ không biết phản ứng của Hoằng Quang như thế nào, đã nhiều lần muốn quay đầu nhìn lén, rồi lại tự mắng mình ngốc nghếch thật sự, tại sao lúc nãy lại không lựa chọn chỗ ngồi có góc nhìn tốt hơn chứ. Khó khăn lắm mới tìm được một chiếc cốc kim loại có thể phản chiếu ánh sáng, đặt trước mặt mình, nương theo hình ảnh phản chiếu để quan sát Hoằng Quang ngồi đằng kia.
Không thấy thì không lo, thấy rồi thì không thể không để ý được. Ngồi bên cạnh Hoằng Quang bây giờ là một bạn nữ rất đáng yêu, chẳng biết đang nói cái gì mà ghé sát đầu thân thiết thì thầm như vậy.
Cái ly trong tay Minh Thần leng keng một tiếng rơi xuống đất.
May mắn là thức uống bên trong cậu đã uống gần hết rồi.
Minh Thần vội vàng giải thích cho chị gái ngồi cùng mình mấy câu mới gọi phục vụ đến dọn dẹp. Chị gái kia chỉ cười khúc khích rồi bật cười thành tiếng: "Đó là bạn gái tôi."
"Hở?" Minh Thần ngơ ngác ngỡ ngàng suýt bật ngửa.
"Là người ngồi bên cạnh cậu ấy. Tôi với cô ấy cá cược với nhau, rốt cuộc cậu và chàng trai ngồi đằng kia có quan hệ gì... Tôi đoán hai người là tình nhân, còn cô gái của tôi lại bảo rằng các cậu chỉ là bạn bè bình thường." Chị gái tinh nghịch nháy mắt với Minh Thần "Thế giữa chúng tôi ai thắng?"
Minh Thần cau mày hỏi lại: "Rõ ràng vậy sao?"
"Riêng cậu thì rất rõ ràng."
Minh Thần càng nghe càng ủ dột: "Thật đáng tiếc, e rằng cô thua rồi."
Chị gái nâng ly rượu, uống một hơi cạn sạch: "Vậy cậu có nghĩ tôi sẽ giúp cậu đoạt phần thắng trở về không?"
_._._._._._._._._._._._._._._._._._._._._
Mình đã quay trở lại rồi đâyyyyyyy.
Chắc nên tính bằng tháng mình lặn đi đâu không đăng chương mới nhỉ =))). Mình bằt đầu dư dả một chút thời gian rồi nên mình sẽ quay lại edit tiếp KUNM. Hãy chờ đón đọc chương mới từ mình nhé