Tống Minh Trạch cảm thấy mình phát hiện một vài chuyện thú vị.
Mùa xuân đến rồi, có lẽ là vì khí thế, Lâu Tử An vẫn mặc một thân tây trang đen thật dầy, Tống Minh Trạch nhìn, bảo cậu pha một ly trà qua đây, hỏi cậu: “Cậu không thấy nóng sao?”
Lâu Tử An cười híp mắt nói với anh: “Không nóng.”
Tống Minh Trạch gật đầu, cố ý nói: “Cậu giỏi quá.”
Vẻ mặt Lâu Tử An đỏ lên, “Có thật không?”
“Thật.”
Lúc ra ngoài bươc chân cậu trở nên nhẹ nhàng, nhìn đặc biệt vui vẻ.
“Chờ đã –” Tống Minh Trạch gọi cậu lại.
“Làm sao vậy?” mắt Lâu Tử An tỏa sáng nhìn anh.
Tống Minh Trạch ho nhẹ một tiếng, “Chẳng qua tôi cảm thấy, cậu mặc quần áo thể thao nhẹ nhàng một tí có thể sẽ đẹp mắt hơn.”
Lâu Tử An lại hỏi: “Có thật không?”
“Thật.” sợ cậu nóng chết đó.
Ngày hôm sau Lâu Tử An mặc quần áo thể thao qua đây, càng anh tuấn đẹp trai hơn, hấp dẫn không ít ánh mắt người khác. Tống Minh Trạch rất hài lòng, cảm thấy cậu càng hợp mắt hơn rồi, giương mắt đã thấy Lâu Tử An dòm anh nhìn, tròng mắt đen láy giống như trân châu đáng yêu, Tống Minh Trạch không khỏi cảm thấy trái tim mình dường như bị gõ một cái, mắt thấy ánh mắt đối phương ngày càng ảm đảm, anh vội vã hồi phục tinh thần lại, nghiêm túc nói: “Thật là đẹp mắt.”
“Có thật không?”
“Thật.” dừng một chút, anh đặc biệt nhấn mạnh, “Cực kỳ đẹp mắt.”
Lâu Tử An vui sướng bay ra ngoài, Tống Minh Trạch thấy bóng lưng của cậu, chống cằm nghĩ: Vì sao mình lại muốn nói những lời như vậy với một người đàn ông? Nhất định là bị lây bệnh rồi.
Lúc này Tống Minh Trạch còn tưởng rằng Lâu Tử An là một con khổng tước nhỏ thích người khác khen ngợi, rất nhanh anh phát hiện, bản thân và Lâu Tử An căn bản không đủ quen thuộc, cậu đơn giản là một —
Vòi nước tinh!
Editor có lời muốn nói: chòi má tiểu công manh quá!!! Sao dễ lừa thế hả anh?!