Khổng Tước Thích Khóc

Chương 19




Dường như Lâu Tử An mơ thấy Tống Minh Trạch, hai mắt đóng chặt, môi đặt bên tai Tống Minh Trạch, trầm thấp kêu tên anh. Tống Minh Trạch đẩy sợi tóc trên trán cậu hôn chóp mũi cậu một cái, ngắm gương mặt đang ngủ ngây thơ này, tình yêu trong lòng như muốn tràn ra ngoài, rồi lại có vài phần tức giận.

Rõ ràng bản tôn nằm ngủ bên cạnh cậu, trong mơ cậu lại kêu gào tên anh.

Anh có thể gọi khổng tước nhỏ của mình đang trong mơ dậy nhưng anh lại luyến tiếc, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí xê dịch nửa người dưới của mình, chí ít khi không đụng tới thì cảm giác của anh sẽ tốt hơn một chút. Kết quả khổng tước nhỏ của anh dây dưa sáp lại, giống như sợ Tống Minh Trạch sẽ rời khỏi mình, mi mắt thật dài run rẩy bất an, giống như sắp tỉnh như khi phát hiện đối phương vẫn vững vững vàng vàng ngủ bên cạnh cậu, cậu an tâm cúi đầu cà cà bên gáy đối phương, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ngài Tống…”

Sợi tóc của cậu mềm mại như vậy, Tống Minh Trạch bị cậu cọ đến đáy lòng sắp ngứa ngáy, suýt chút nữa thì muốn vồ đến một cái quay người ăn cậu đến sạch sành sanh.

“Ngài Tống…”

Đừng gọi nữa.

Tống Minh Trạch khó nhịn mà khép hai mắt lại, kêu nữa tôi sẽ ăn cậu.

Lâu Tử An lộ ra nụ cười hài lòng, giống như tiểu nãi cẩu ngửi mùi trên người Tống Minh Trạch. Trên thực tế quả thật cậu mơ bản thân biến thành một con cúng con lông mềm mềm, dưới chân là một mảnh thảo nguyên rộng lớn, trong không khí tản ra mùi vị ngọt ngào. Chẳng qua lúc mới bắt đầu cậu có chút mờ mịt, lần đầu cậu dùng bốn chân bước đi, lảo đảo không tìm được phương hướng, tứ chi bình thường cường tráng vào lúc này không có một chút tác dụng nào.

May mắn cậu không sợ, hết nhìn đông lại nhìn tây mà thăm dò mảnh thảo nguyên này.

Khi cậu đang rất vất vả quyết định phương hướng, một đôi tay ấm áp từ phía sau cậu duỗi tới, cẩn thận từng li từng tí bế cậu lên.

Lâu Tử An càng hoảng sợ, tứ chi không ngừng giãy dụa, cho đến khi cậu nghe được âm thanh quen thuộc.

“Cuối cùng cũng tìm được mày.”

Cậu nhìn lại, thì ra là ngài Tống.

Ngài Tống ôm cậu ngồi trên thảo nguyên, trên mặt vẫn trước sau như một không có cảm xúc gì, ánh mắt lại hết sức dịu dàng. Lâu Tử An mở to đôi mắt ướt nhẹp, nghiêng đầu hôn lên mặt của ngài Tống một cái. Ngài Tống cong cong môi, ôm Lâu Tử An, cũng hôn một cái lên mặt cậu.

Nhưng sau một cái chớp mắt, Lâu Tử An liền cảm thấy tầm mắt của mình bỗng nhiên trở nên rộng rãi hơn, ngay sau đó, tứ chi của cậu cũng dần dần kéo dài ra. Cậu trở nên cao lớn hơn Tống Minh Trạch, Tống Minh Trạch lập tức không chịu nổi sức nặng của cậu mà ngã xuống, vì vậy cậu liền bao trùm cả người ngài Tống dưới thân thể mình.

Thỉnh thoảng Tống Minh Trạch sẽ ra ngoài du lịch, vì vậy da cũng không trắng nõn vì không gặp ánh sáng mặt trời, ngược lại mang theo một chút màu tiểu mạch khỏe mạnh.

Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, anh vòng tay ôm lấy vai Lâu Tử An, nuông chiều mà nhìn Lâu Tử An, da thịt màu vàng nhạt lóe ra một tầng sáng bóng nhàn nhạt, cả người đều tản ra hơi thở tuấn lãng rồi lại mị hoặc.

Lâu Tử An mặt đỏ hồng không mở mắt, nằm xuống gối đầu lên vai Tống Minh Trạch, nhỏ giọng nói: “Ngài Tống, tôi rất thích ngài.”

Cậu cảm thấy hình như cơ thể mình có chỗ gì đó không thích hợp, chỉ có thể giống như một thiếu nữ mới yêu dựa vào trên người người yêu, nhưng lá gan cậu lại lớn hơn so với thiếu nữ ngượng ngùng một chút, mình và ngài Tống là quan hệ hôn nhân hợp pháp, nghĩ tới đây liền không nhịn được ngẩng đầu hôn lên môi ngài Tống, đôi tay ôm hông của ngài Tống, gần như muốn ấn người vào trong cơ thể của mình.

Tống Minh Trạch vẫn mặc đồ ngủ tơ tằm thật mỏng, cổ áo mở rất rộng, Lâu Tử An liếc mặt một cái liền nhìn thấy dáng dấp trong quần áo, Tống Minh Trạch cong cong khóe môi hỏi cậu: “Muốn xem không?”

Lâu Tử An chôn mặt làm ổ ở vai của anh, bên tai đỏ bừng gật đầu.

“Vậy cậu phải nhìn thật kỹ.”

Vừa dứt lời, đột nhiên Lâu Tử An cảm giác cả người mình khẽ lật nằm ngửa ra, còn có một người ngồi trên người mình.

Cậu mờ mịt mở mắt ra lại phát hiện hình ảnh thay đổi, ngọn đèn màu da cam mờ ám, ngài Tống của cậu đang ngồi trên người cậu, nửa người trên trần trụi, lộ ra thân thể khỏe mạnh mà trơn nuột, lúc này sắc mặt nghiêm chỉnh ửng hồng hung tợn nhìn mình chằm chằm.

“Tống, ngài Tống?”

“Cậu mơ thấy ai?” Tống Minh Trạch híp mắt hỏi.

Lâu Tử An thế mới biết thì ra mình nằm mơ, ngượng ngùng nói: “Mơ thấy ngài Tống…”

Nói xong gò má trắng nõn của cậu giống như bị chưng chín, bốc lên hơi nóng màu hồng nhạt.

Tống Minh Trạch mím môi, từ trên cao nhìn xuống khổng tước nhỏ đang nhìn mình, trong lòng càng lúc càng nôn nóng. Hai tháng trôi qua, anh cho rằng bản thân còn có thể chịu đựng thời gian dài hơn, bao gồm đêm nay. Không ngờ rằng, khổng tước nhỏ của mình mơ thấy thứ gì, cho dù ngủ cũng không an phận, đầu hôm ngoan ngoãn bao nhiêu thì sau nửa đêm lại nóng nảy bấy nhiêu, một đôi tay vừa mò từ ***g ngực đến bắp đùi của anh, vừa mò lấy mông anh, như thế vẫn chưa đủ, ghé vào tai anh thở ra hơi nóng, tiếng nở dốc xen lẫn tiếng rên rỉ tiến vào lỗ tai anh, rung động đến khiến trái tim anh tê dại.

Sau đó, Tống Minh Trạch khiếp sợ phát hiện đũng quần mình ướt.

Anh lại bị khổng tước nhỏ đang mơ sờ đến bắn.

Tống Minh Trạch cúi đầu ấn vai Lâu Tử An xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng vén cổ áo ngủ của cậu lên, không có gì bất ngờ xảy ra thấy trên da thịt trắng tuyết của Lâu Tử An bao phủ một lớp hồng nhạt thật mỏng, mà Lâu Tử An thì mở to một đôi mắt gợn nước lấp lánh, vừa lo lắng không yên vừa ngượng ngùng. Tống Minh Trạch theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy thứ đồ ở người dưới của mình lại từ từ cứng rắn.

“Cậu có biết cậu vừa làm gì tôi không?” Đầu ngón tay Tống Minh Trạch vuốt ve da thịt nhẵn nhụi bên gáy Lâu Tử An, giọng nói có chút nghiêm khắc.

Lâu Tử An bị ánh mắt của anh dọa sợ đến hơi ngẩn ra, cho rằng mình nằm mơ rồi làm chuyện đó không hay với ngài Tống, viền mắt đỏ lên, vội vã chống người dậy ôm lấy Tống Minh Trạch, vùi mặt vào chỗ hõm vai Tống Minh Trạch nhỏ giọng nức nở, “Xin lỗi ngài Tống, tôi, tôi không biết mình đã làm gì, tôi chỉ muốn hôn nhẹ ngài Tống thôi, xin lỗi…”

Hiện tại trong đầu ngài Tống đầy sắc dục, hận không thể khai bao cho khổng tước nhỏ của mình ngay bây giờ, trong lòng chỉ mềm nhũn một lát, kèm theo đó là thứ dưới người kia của bản thân dần dần sưng lên, tim của anh cũng dần dần cứng. (bóc tem)

Ông đây bị cậu sờ đến bắn!

Sao có thể bỏ qua cậu đơn giản như vậy!

Anh hơi lui về sau một chút, Lâu Tử An vừa thấy anh rời khỏi lập tức quấn tới ôm anh chặt chẽ, trong thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở, “Ngài Tống…”

Tống Minh Trạch tránh đầu sang bên cạnh, năng mặt của cậu, lấp tức thấy nước mắt của cậu lã chã rơi xuống, bỗng nhiên nảy sinh ác độc, ấn sau gáy của cậu hôn tới. Anh hôn vừa ác vừa tàn nhẫn, mạnh mẽ cạy môi răng không chút phòng bị nào của Lâu Tử An ra, sau khi phát hiện cơ thể Lâu Tử An cứng đờ, đầu lưỡi anh liền dò xét tiến vào, cuốn lấy đầu lưỡi của cậu mà dữ dội lướt qua khắp mọi nơi trong cổ họng. Trong không khí tràn ngập hơi thở ***, cơ thể Lâu Tử An dần dần mềm nhũn ra, ánh mắt mê ly ôm hông của Tống Minh Trạch, không biết qua bao lâu, cậu cảm thấy dường như ngài Tống có ý muốn rời khỏi, cậu có chút không nỡ liền học dáng vẻ của ngài Tống, ấn ót ngài Tống xuống ép môi tới.

Sau đó cậu nghe ngài Tống khó nhịn mà hừ một tiếng, ngón tay dùng thêm sức nắm áo trên vai cậu, tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, thân thể ngài Tống cũng nhũn ra, cuối cùng giống như một vũng nước mềm mại nằm trên người cậu.

Lâu Tử An thật vất vả thỏa mãn, ôm ngài Tống mềm nhũn nói: “Ngài Tống, tôi thích ngài, ơ, Tống, ngài Tống?”

Hồi lâu sau, ngài Tống mới từ vai cậu ngẩng đầu lên, vẻ mặt bởi vì thiếu oxi mà phớt hồng, không cam lòng nhéo mặt cậu, “Cậu, sao cậu học nhanh vậy…”

Lâu Tử An thấy anh không có sao, lúc này mới yên lòng lại, hôn một cái lên môi của anh, xấu hổ nói: “Ngài Tống thích tôi hôn ngài một cái không?”

“Đương nhiên thích.” Tống Minh Trạch cắn răng nghiến lợi nói, trong lòng thầm nghĩ bản thân nên luyện hít thở một chút, nếu không… ngày nào đó để người khác biết bản thân mình do ở trên giường hít thở không thông mà chết, vậy thì rất mất mặt.

Lâu Tử An rất vui vẻ, cúi đầu mong đợi nhìn Tống Minh Trạch, tỏ ý bản thân muốn hôn tiếp.

Tống Minh Trạch cứng rắn dụng tâm lừa gạt dụ dỗ nói: “Bây giờ ngài Tống có một chỗ rất khó chịu.”

Nói rồi, anh ưỡn người dưới, lúc này anh ngồi trên đùi Lâu Tử An, gần như lập tức đụng trúng tính khí của Lâu Tử An, khiến anh vui mừng chính là, tính khí của Lâu Tử An cũng cứng rắn, hai thứ đụng vào nhau, Tống Minh Trạch không nhịn được sảng khoái mà thở hổn hển một tiếng.

“Tống, ngài Tống!” Lâu Tử An xấu hổ đến gần như sắp bật khóc.

Tống Minh Trạch hôn lên mắt cậu, thấp giọng nói: “Ngài Tống muốn làm một chuyện thoải mái với cậu.” Nói rồi anh nắm tay Lâu Tử An chạm lên tính khí của hai người, “Cậu xem, cậu cứng như vậy rồi, có muốn ngài Tống hay không?”

Lâu Tử An khó nhịn mà níu mày, chỉ cảm thấy thứ cứng rắn ở nửa người dưới kia để chung với thứ kia của ngài Tống, nhưng cậu không biết bây giờ nên làm gì, chỉ có thể ướt sũng nhìn Tống Minh Trạch, “Muốn ngài Tống…” Cậu có chút bất an, liền cúi người xuống tìm kiếm muốn nhận được một nụ hôn trấn an, nhưng ngài Tống lại lần nửa nghiêng đầu qua, lập tức xuống khỏi ngườicaậu, dưới tình huống cậu đứng ngồi không yên, cẩn thận từng li từng tí kéo quần ngủ cậu ra.

Quần lót bị căng lên, từ đó có thể thấy được sức nặng của thứ bên trong không nhỏ.

Lâu Tử An hít thở một trận, nước mắt cuối cùng xấu hổ rơi xuống, không nhịn được lấy tay chặn chỗ kia lại, “Đừng nhìn, ngài Tống nhìn sẽ không thích tôi.”

Tống Minh Trạch cúi đầu cười, kéo tay cậu ra cách quần lót hôn lên tính khí cậu một cái, “Sao lại thế được, chỉ cần là đồ của cậu, ngài Tống sẽ thích.”

“Có thật không?” Lâu Tử An không quên hai mắt đẫm lệ hỏi.

Tống Minh Trạch lột quần lót của cậu ra, thứ bên trong lập tức nảy ra trên mặt anh, tính khí to dài sạch sẽ xinh đẹp, Tống Minh Trạch yêu thương liếm thử mùi vị một chút, sau đó mạnh mẽ ấn chặt Lâu Tử An bị dọa đến muốn chạy trốn, giọng nói nghiệm nghị ngăn cản cậu, “Đương nhiên là thật, không cho chạy! Ngài Tống muốn ăn cậu!”

“Cái, cái gì… Ăn tôi!” Lâu Tử An sợ hãi, nhưng cậu nhanh chóng kịp phản ứng chắc là ngài Tống đang hù cậu, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi, Tống Minh Trạch nhìn chằm chằm chằm cậu không rời, đầu lưỡi lại liếm láp tính khí của cậu, giống như thật sự muốn ăn cậu, nắm gậy th*t nóng hổi của cậu, há mồm ngậm vào.

“A –” Lâu Tử An khó nhịn rên rỉ một tiếng, vuốt gáy Tống Minh Trạch, nửa khóc nửa nức nở nhẹ giọng kêu:c”Đừng, ngài Tống, ưm… đừng…”

Tính khí cậu vừa to vừa dài, miệng Tống Minh Trạch gần như sắp ngậm không hết, Lâu Tử An bị khoang miệng ấm áp của anh bao bọc, có mấy lần muốn bắn ra, nhưng tiềm thức biết nếu mình làm như vậy sẽ tổn thương đến ngài Tống, chỉ có thể gắt gao víu ga giường, ngửa đầu phát ra tiếng thở dốc. Cậu cũng không phải thật sự không hiểu tình hình, dù sao vẫn từng nghe thấy người khác nói về chuyện này, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới mặt này, cậu vẫn cảm thấy mình và ngài Tống là quan hệ cực kỳ thuần khiết, bình thường ôm nhau dính nhèo nhẹo đã đủ hài lòng, không ngờ rằng lúc này mọi thứ đều kết thúc.

Cậu vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cũng chưa từng học loại chuyện như vậy, lỡ như khiến ngài Tống cảm thấy không thoải mái thì sao?

Cậu vẫn là lần đầu tiên, nhất định không làm tốt.

Nghĩ đến những chuyện này, nước mắt của cậu chảy càng dữ hơn, ánh mắt hoàn toàn mơ hồ, ngay cả ngài Tống cũng không nnhìn thấy. Lâu Tử An vừa lau nước mắt vừa vuốt tóc ngài Tống, khóc năn nỉ, “Ngài Tống, tôi không muốn, tôi muốn hôn ngài…”

Có lẽ là cậu khóc quá thê thảm, ngài Tống cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vừa nhìn bộ dạng của cậu càng hoảng sợ, vội vã nâng mặt cậu lên hôn một cái, “Sao vậy? Thật sự không thích hả?”

Lâu Tử An lắc đầu, hai mắt đẫm lệ hôn môi Tống Minh Trạch, một lúc lâu sau mới bằng lòng buông ra, Tống Minh Trạch lại là dáng vẻ bị hôn đến gần như sắp tắt thở. Hai người ôm thành một cục, Tống Minh Trạch cũng có chút muốn khóc, sau đó anh nghe Lâu Tử An nói: “Thích ngài Tống, nhưng tôi làm không tốt.”

Tống Minh Trạch cưng chiều nhìn cậu, nói: “Ngài Tống cũng là lần đầu tiên làm loại chuyện này với đàn ông, cũng sợ cậu cảm thấy khó chịu.”

“Có thật không?”

“Thật mà.”

Phía dưới Tống Minh Trạch căng đến khó chịu, hai chữ này gần như là anh nặn từ trong cổ họng ra, dùng hết kiên trì cuối cùng của anh.

May mắn sau khi Lâu Tử An nghe thấy thì hơi an tâm, cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, lục lọi tìm được tình khí của anh trong quần lót sờ sờ, xấu hổ nói: “Ngài Tống lớn hơn nhiều.”

Nói xong lời này, đầu óc Tống Minh Trạch trống rỗng.

Một lát sau, anh dần dần hồi phục tinh thần, vẻ mặt có chút vặn vẹo, cắn răng nghiến lợi mắng câu thô tục, nói: “Cậu lại dụ dỗ tôi!”