Tống Minh Trạch sửng sốt một hồi, cậu khóc khiến tim anh như bị cấu chặt.
Vội vàng dùng tay gạt đi giọt nước mắt của cậu, thấp giọng dỗ dành an ủi: “Sao lại vậy được? Cậu chưa quen với cuộc sống ở đây, bị lạc cũng là chuyện bình thường, cậu xem cậu ít nhất cũng tìm đường đến cục cảnh sát được, đến lượt tôi có thể đứng tại chỗ đợi ngây ra, Lâu Tử An à, cậu thật thông minh.”
Lâu Tử An lên án, “Ngài Tống ngài gạt tôi, lúc trước ngài còn không tin tôi có thể trốn thoát.”
Mi mắt người này vừa dài vừa cong, lúc này ướt nhẹp dính nhau, dáng dấp vừa buồn cười vừa đáng yêu. Nhưng Tống Minh Trạch nào có suy nghĩ muốn cười, theo bản năng nhận sai: “Ngài Tống nào biết rằng cậu lợi hại như vậy, ban đầu nghĩ rằng cậu chỉ thông minh thường thường, không ngờ cậu thông minh như vậy, còn cho rằng cậu chỉ có dáng dấp đẹp mắt, cảm thấy đặt bên cạnh khiến tâm trạng thoải mái, ai dè chẳng những dáng vẻ đẹp mà còn có thể đánh hơn mười người.”
Tống Minh Trạch không chê bẩn, tỉ mỉ lau sạch khuôn mặt của cậu, cuối cùng nhéo mũi cậu một cái, “Đừng khóc, cậu giỏi như vậy, sau này tôi vẫn khen cậu, chẳng những một mình tôi khen mà còn để cho người trên toàn thế giới khen cậu.”
Da thịt Lâu Tử An trắng như tuyết nhưng lại khóc đến mức gương mặt nhỏ nhắn như treo hai đóa hoa đào.
Mắt xung hới ưng đỏ lên, nghe vậy, mở to đôi mắt long lanh như nước hỏi Tống Minh trạch: “Thật sao?”
Tiểu nãi cẩu giống như đáng thương hề hề. (chó con chưa dứt sữa)
Tống Minh Trạch không chút do dự gật đâu, “Đương nhiên rồi.”
Ai ngờ lời này vừa nói xong, Lâu Tử An bỗng nhiên che mặt lần nữa bật khóc.
“Xong đời rồi, tôi khóc thành như vậy, khi trở về nhất định ngài sẽ đuổi việc tôi.”
Vẻ mặt Tống Minh Trạch khiếp sợ, anh chưa từng nói lời này mà!
Lúc này ngài trợ lý yên tĩnh đứng xem từ nãy tới giờ lén lút đi lại, nói cho anh biết: “Trước đây cậu ấy làm thuộc hạ cho ông chủ nào cũng không được lâu, năng lực rất mạnh nhưng bởi vì thích khóc nên người ta cảm thấy không oai phong, nên luôn bị sa thải.”
Nghe xong, Tống Minh Trạch dùng sức vỗ bàn một cái, khiến Lâu Tử An sợ đến giật bả vai một cái, tiếng khóc lập tức ngừng, ngẩng đầu, một đôi mắt xuyên qua khe hở nhìn Tống Minh trạch. Sau đó thấy vẻ mặt Tống Minh Trạch âm trầm, cậu mấp mấy môi, lại che mắt lại, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, ngài Tống, tôi nín khóc ngay đây.”