Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 57




Trên đường về nhà, Vinh An mấy lần định nói rồi lại thôi, với cậu ấy điều này thật không bình thường.

Cho đến khi bước vào phòng tôi, cậu ấy cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cậu thích Lý San Lam thật sao?”

“Điều này rất quan trọng sao?” Tôi nói. “Nhưng tính khí cô ta không được tốt.”

“Điều này rất quan trọng sao?”

“Học vấn và hoàn cảnh sống của các cậu khác biệt rất lớn.”

“Điều này rất quan trọng sao?”

“Chẳng phải cậu ghét nhất là người chọn khổng tước sao? Nhưng cô ta rõ ràng là người chọn khổng tước.”

“Điều này…”

Tôi không nói tiếp.

Tôi quả thực không thích người chọn khổng tước, cũng ghét chính bản thân mình chọn khổng tước.

Tuy mọi người (trừ Lý San Lam ra) đều nói tôi không giống người chọn khổng tước, nhưng Lý San Lam lại cực giống với người chọn khổng tước.

Nói vậy, nếu tôi thích cô ấy, há chẳng phải là mâu thuẫn sao?

“Cậu ở trong rừng nuôi vài con vật: ngựa, trâu, dê, hổ và khổng tước. Nếu có một ngày cậu bắt buộc phải rời khỏi khu rừng, nhưng lại chỉ có thể mang theo một con vật, cậu sẽ mang theo con vật nào?”

Vinh An đột nhiên hỏi bài trắc nghiệm tâm lý này, tôi rất kinh ngạc.

“Cậu có biết tại sao tớ chọn chó không?” Cậu ấy hỏi.

“Không biết.” Tôi lắc đầu.

“Chó có lẽ tượng trưng cho tình bạn.” Cậu ấy nói, “Người phát minh ra bài trắc nghiệm tâm lý này, nhất định không nghĩ rằng trên thế giới này sẽ có người cảm thấy tình bạn mới là thứ quan trọng nhất.”

Tôi nhìn cậu ấy, không biết phải nói gì.

“Cậu có còn nhớ chuyện phải đổi phòng ngủ hồi năm thứ hai đại học không?”

“Ừ.” Tôi gật đầu.

“Khi đó mọi người đều nói tớ hay gây hoạ, hay mang lại xui xẻo, thậm chí nói tớ hành vi kỳ dị, không giống người bình thường, ví dụ như việc tớ cho chim đi dạo.” Nói tới đây, cậu ấy cười cười rồi nói tiếp:

“Vì thế không có ai chịu ở chung phòng với tớ cả.”

“Chuyện này tớ nhớ.”

“Chỉ có cậu chịu thu nhận tớ.” Cậu ấy nói, “Cậu hỏi tớ: Khi ngủ có ngáy không? Tớ trả lời: Không ngáy. Sau đó cậu nói: Phòng này chỉ có một quy định: nếu như có người ngáy lúc ngủ, người kia có thể dùng chân đá đít hắn.”

Tôi nhớ lại chuyện xưa, trên mặt không khỏi nở nụ cười.

“Từ khi chúng ta ở cùng nhau, cậu đã là người bạn tốt nhất quan trọng nhất trên đời này của tớ, nếu như sau này tớ và cậu cùng thích một cô gái, chắc chắn tớ sẽ nhường cho cậu, cũng sẽ giúp cậu.”

“Không cần cậu nhường.” Tôi cười cười, “Tốt nhất là cậu cũng đừng giúp.”

“Chuyện Lưu Vỹ Đình tớ rất tự trách, là tớ hại cậu, khiến cậu cả đời áy náy với cô ấy. Tớ đã thề trừ phi cậu tìm thấy người mình thật lòng yêu thương, nếu không cả đời này tớ cũng sẽ không có bạn gái.”

“Cậu yên tâm đi, bây giờ cô ấy có bạn trai rồi, tớ sẽ không cảm thấy áy náy nữa.”

Cậu ấy gật đầu, tiếp tục nói:

“Vốn tưởng rằng cậu ở bên Liễu Vỹ Đình sẽ hạnh phúc vui vẻ, không ngờ hai người lại chia tay.”

“Nói chuyện này làm gì?” Tôi nói, “Đã qua rồi mà.”

“Tớ cảm thấy cậu được hạnh phúc vui vẻ là điều quan trọng nhất, vì thế cho dù trong bài trắc nghiệm kia có chó hay không, tớ vẫn nhất định phải chọn chó.” Vinh An đột nhiên cất cao giọng, tay nắm chặt, nói lớn:

“Tớ nhất định phải chọn chó! Bởi vì tình bạn mới là thứ quan trọng nhất trên đời này!”

Trong đầu chợt hiện lên hình ảnh Vinh An rụt rè đứng ở cửa phòng ngủ hỏi, cậu ấy có thể dọn vào đây được không.

Tôi nhớ rất rõ ánh mắt cậu ấy khi đó.

Không sai, cũng chính bởi vì ánh mắt của cậu ấy, nên tôi quyết định ở cùng phòng với cậu ấy.

Cho dù khi đó các bạn trên lớp nếu không phải là khuyên bảo tôi, thì cũng là cười cợt tôi.

“Cậu thật sự thích Lý San Lam sao?”

“Có lẽ vậy, còn chưa chắc chắn lắm.” Tôi nói, “Có lẽ đợi sau khi làm rõ lý do cô ấy chọn khổng tước, sẽ có thể xác định.”

“Nếu cậu xác định rồi, nhất định phải nói với tớ.”

“Ừ.” Tôi gật đầu, “Nhất định.”

Vinh An rất vui vẻ, lại cười ngô nghê suốt.

“Nói cho cậu một bí mật nhé.” Cậu ấy nói.

“Bí mật gì?” Tôi hỏi.

“Thực ra lúc ngủ cậu rất hay ngáy.”

“Thật sao?” Tôi sửng sốt.

“Ừ.” Cậu ấy gật đầu, “Nhưng tớ chưa từng đá đít cậu.”

“Cũng may cậu chọn chó.” Tôi nói.

Sau đó chúng tôi cùng phá lên cười.

Ở bên Vinh An bao nhiêu năm nay, tôi rất rõ cái kiểu hay nói sai, hay gây hoạ của cậu ấy.

Nhưng tôi càng hiểu rõ hơn sự chất phác, sự lương thiện đáng yêu, và sự thành thực của cậu ấy đối với tôi.

Cậu ấy đưa tôi tới Yum, thường xuyên đến Đài Nam thăm tôi, cũng là hy vọng tôi có thể vui vẻ.

Còn nhớ có lần cậu ấy hỏi tôi: “Có muốn nhìn thấy hình dáng của hạnh phúc không?”

“Muốn chứ. Nhưng làm sao mà nhìn?”

Cậu ấy lập tức cởi quần, để lộ ra cái “que sinh mệnh” của cậu ấy, đắc ý nói:

“Tớ dùng bút mực xanh vẽ chim thành màu xanh, thế là biến thành chim xanh, chim xanh chính là biểu tượng của hạnh phúc. Bây giờ cậu nhìn thấy chim xanh rồi, chúc mừng cậu. Cậu đã tìm thấy hạnh phúc rồi!”

Tôi có thể vì như vậy mà bị lên lẹo mắt, không khỏi căm hận nói:

“Cần quái gì phải dùng bút xanh? Tớ đá vài cước là nó bầm xanh vào, cũng sẽ biến thành chim xanh.”

“Nói cũng phải.” Cậu ấy nói.

Tôi khều cái quần trên đất lên, vứt vào mặt cậu ta, hét lên: “Mau mặc vào cho tôi!”

Nhớ tới những hành động không đầu không cuối của Vinh An trước đây, tuy khi đó luôn cảm thấy tức giận hoặc dở khóc dở cười, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong lòng lại thấy ấm áp.

Vinh An là người chọn chó, cho dù cậu ấy có là con chó ghẻ đi chăng nữa, cậu ấy vẫn là con chó trung thành nhất.

Là con chó chỉ thuộc về tôi.

Một tháng sau, Vinh An lại từ Bính Đông chuyển công tác đến Nghị Lan.

Nghị Lan và Đài Nam, một ở phía Đông Bắc Đài Loan, một lại ở phía Tây Nam.

Hai chúng tôi đều rất rõ, cơ hội gặp nhau không còn nhiều.

Trước khi cậu ấy đi Nghị Lan, còn đặc biệt đến tìm tôi, kéo tôi ra rất thận trọng nói với Lý San Lam:

“Phiền cô chăm sóc cậu ấy nhé, trăm sự nhờ cô!”

Lý San Lam cảm thấy kỳ lạ, còn lườm cậu ấy một cái.

“Cậu nhất định phải nhớ, tớ là người chọn chó.” Trước khi lên xe, Vinh An nói với tôi:

“Cho dù cậu thay đổi thế nào, người khác nhìn cậu ra sao, tớ vẫn là người bạn trung thực nhất của cậu.”

Xe vừa chuyển bánh, cậu ấy lập tức hạ cửa kính xe, thò đầu ra nói lớn:

“Cho dù trời có sập xuống, tớ vẫn là người bạn trung thực nhất của cậu. Phải nhớ đấy!”

Tiễn Vinh An đi xong, tôi vào sân, Lý San Lam đang trêu đùa cún con.

“Có chó làm bạn thật tốt.” Cô ấy nói.

“Đúng vậy.” Tôi nói

Tôi bắt đầu hoài niệm tiếng cười sảng khoái tối hôm đó.