Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 56




Đêm hôm đó vốn định đi đến phòng nghiên cứu, nhưng rượu vào khiến tôi nằm trên giường ngủ thẳng cẳng.

Việc đầu tiên sau khi tỉnh lại, là ra ngoài tìm tiệm bán thú cưng.

Không ngờ một con chó thuần chủng be bé cũng phải tiền vạn.

Không khỏi cảm thán sinh không gặp thời, lại sinh vào đúng cái thời giá chó đắt hơn giá người.

Tôi hỏi rất nhiều đàn em xem có ai có chó mà không muốn nuôi không?

Qua mấy hôm, có một cậu em nói con chó nhà hàng xóm của bạn của mẹ của bạn gái cậu ta mới sinh chó con.

Tôi chạy đi thăm dò vận may, rất may mắn ôm được một con chó đực màu trắng trong ổ chó con về nhà.

Nó khoảng một tháng tuổi, vừa dứt sữa, bố là chó lông dài, mẹ là chó lông ngắn, nó giống bố nó.

Tôi ôm con chó đưa cho Lý San Lam, mặt cô ấy tỏ vẻ không dám tin.

“Đây là chó thật sao?”

Cô ấy lấy tay vuốt ve con cún con, con cún quay đầu lại liếm liếm ngón tay cô ấy. Cô ấy kêu lên đầy phấn khích:

“Là thật nè.”

“Cho cô ôm đấy.” Tôi nói.

Cô ấy dè dặt cẩn thận đón lấy con cún, dí sát mặt vào người nó, mặt đầy vẻ sung sướng.

Lý San Lam nuôi con cún trong sân, lúc cô ấy ngủ thì ôm nó vào trong phòng.

Cô ấy mang từ siêu thị về một bịch to thức ăn khô cho chó và hai hộp thức ăn chuẩn bị cho nó ăn.

“Mấy thứ này là quá hạn hả?” Tôi hỏi.

“Đùa gì thế.” Cô ấy còn hơi ra giọng trách mắng, “Nó làm sao ăn được đồ quá hạn?”

“Ê.” Tôi chỉ vào mũi mình, “Vậy tôi thì sao?”

“Anh lại đi so đo với con cún, chẳng có chí khí gì cả.”

Tôi há hốc mồm, không nói lên lời.

Cún con rất hoạt bát, vài ngày sau đã nhận biết tôi và Lý San Lam.

Vinh An lần đầu tiên nhìn thấy nó cũng rất phấn khích, ôm nó lên đùa nghịch một hồi, bỗng nhiêu kêu to:

“Á!”

“Sao thế?” Tôi giật mình.

“Cậu xem!” Vinh An đưa bụng con cún về phía tôi, “Nó chỉ có một viên tinh hoàn.”

Tôi xém chút té nhào, Lý San Lam lại lao như tên bắn giật con cún từ tay Vinh An về, đi thẳng về phòng.

“Sao vậy?” Vinh An hoang mang, “Mình nói gì sai sao?”

Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, không thèm trả lời.

“Hay là tinh hoàn không tính bằng viên, phải tính là hạt?” Vinh An lẩm bẩm, “Thế nên phải nói là một hạt tinh hoàn mới đúng?”

Tôi không muốn nghe cậu ta nói nhảm, kéo cậu ta tới Yum.

Tiểu Vân nghe nói tôi đem một con cún về cho Lý San Lam nuôi, hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây.

Nhưng cô nàng không hiếu kỳ về hình dáng con cún hay nuôi nó như thế nào, cô nàng hiếu kỳ về động cơ của tôi.

“Anh nghĩ có lẽ cô ấy rất thích chó, vì thế tìm cách kiếm về một con, chỉ đơn giản thế thôi.”

Tôi trả lời sự truy hỏi của Tiểu Vân.

Tiểu Vân nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, không hỏi thêm nữa.

“Động cơ của anh rất kỳ quặc sao?” Một lát sau, tôi hỏi.

“Không.” Cô nàng nói.

“Nhưng sao ánh mắt em nhìn anh kỳ lạ thế.”

“Có sao?” Cô nàng chớp chớp mắt mấy cái, “Kỳ lạ sao?”

“Kỳ quặc lắm.” Tôi nói.

Tiểu Vân không đáp, quay người đun cà phê. Đun xong bê lên cho tôi, khom người sát về phía tôi, nói:

“Anh thích cô ấy hả?”

Câu hỏi này làm tôi giật nảy mình, tôi không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ngây ra nhìn cô ấy.

Lúc quyết định đem con cún nhỏ về cho Lý San Lam, không hề có ý nghĩ vì thích cô ấy nên muốn làm vui lòng cô ấy, động cơ chân chính chỉ đơn giản là vì cô ấy có ánh mắt của chim khổng tước.

Tuy tôi chưa từng nhìn thấy chim khổng tước thật, nhưng khi thầy giáo hỏi bài trắc nghiệm tâm lý kia, trong lòng hiện lên ánh mắt chim khổng tước, lại giống hệt như ánh mắt Lý San Lam tối hôm sinh nhật đó.

“Ừ.”

Tôi nghĩ thật lâu, rồi chậm rãi gật đầu.

Lần này đến phiên Tiểu Vân và Vinh An giật mình.

Tiểu Vân kinh ngạc về sự thừa nhận thẳng thắn của tôi; còn Vinh An kinh ngạc vì tôi thích Lý San Lam.

Ba người chúng tôi cùng trầm mặc thật lâu.

“Sao anh lại thích cô ấy?” Tiểu Vân là người phá tan sự trầm mặc.

“Cô ấy giống như là cần đến anh, điều này khiến cho anh có cảm giác được cần đến.” Tôi nói.

“Cảm giác được cần đến?” Tiểu Vân hoang mang, “Đó đâu phải là yêu.”

“Cũng có lẽ.” Tôi nhún vai, nâng ly cà phê lên uống một ngụm, nói tiếp:

“Dù sao anh cũng không phải là người chọn dê, sẽ không để ý người mình thích có phải là tình yêu chân chính hay không.”

Tiểu Vân không hỏi thêm, chỉ cười thản nhiên.

“Em thấy sao? Vì lý do này mà thích một người, có phải kỳ quặc lắm không?” Tôi hỏi.

“Anh có cách nghĩ của riêng mình là tốt rồi, em thấy thế nào không quan trọng.” Tiểu Vân cũng nhún vai, “Anh quên rồi sao, em cũng không phải là người chọn dê.”

“Vậy em sẽ vì lý do như thế nào mà thích một người?”

“Em là người chọn ngựa, không khéo sẽ vì một anh chàng chạy thật nhanh mà thích anh ta cũng không chừng.” Cô ấy nói xong bật cười, tôi cũng cười theo. Chỉ còn mình Vinh An mặt vẫn đầy dấu hỏi.