Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 2




Tôi đi về ký túc xá, ngồi vào bàn học, lúc đặt quyển “Tâm lý học tính cách” lên giá sách, Vinh An mở cửa xông vào phấn khích nói: “Tớ tra được tên của cô nàng rồi!”

“Cô nàng nào?” Tôi nghi hoặc quay đầu nhìn cậu ta. “Cô nàng cậu thích ấy!” Tôi đột nhiên tỉnh ngộ, cậu ấy đang nói về cô gái có nụ cười ngọt ngào, cô gái chọn con dê.

Tôi và Vinh An đều là sinh viên năm tư độc thân, trong lớp cũng chẳng có bạn nữ nào cho bọn tôi săn bắn. Cũng may trường học bắt buộc học chương trình văn hoá cơ sở, chúng tôi mới có cơ hội tiếp xúc với nữ sinh khoa khác. Học kỳ này tôi và Vinh An chọn môn học này, bởi vì nghe nói thầy giáo bộ môn chấm điểm rất hào phóng. Môn này có ba học trình, chiều thứ ba mỗi tuần học liền ba tiết, sinh viên theo học khoa nào cũng có. Học không bao lâu, tôi đã bị cô gái có nụ cười ngọt ngào kia hút hồn. Trông cô ấy rất thanh thoát, đôi mắt vừa to vừa sáng, nhất là khi cười vô cùng ngọt ngào. Tôi hay ngồi ở phía sau cô ấy khoảng ba hàng ghế, từ trên cao nhìn cô ấy, đôi lúc đần mặt ra mơ mộng. Nhưng tôi không biết tên cô ấy, không biết cô ấy học khoa nào, cho đến tận thứ ba tuần trước cô ấy mặc đồng phục khoa đi học, mới biết cô ấy học khoa thống kê.

“Sao cậu biết tên cô ấy?” Tôi hỏi Vinh An.

“Lúc chiều tớ chạy đến lớp, đúng lúc nghe thấy người ta gọi cô ấy: Lưu Vỹ Đình.”

“Lưu Vỹ Đình?”

“He he” Vinh An rất đắc ý, “Chẳng phải tuần trước bọn mình mới biết cô nàng học khoa thống kê sao? Vì thế tớ lập tức chạy đến phòng giáo vụ dò danh sách sinh viên khoa thống kê từ năm một đến năm tư, cuối cùng…”

Vinh An lôi từ trong túi áo ra một tờ giấy cuộn dài, trải ra mặt bàn, tôi cúi đầu nhìn xuống, là danh sách lớp Thống kê năm thứ 3. Ở góc dưới của tờ giấy có một cái tên được khoanh tròn bằng bút đỏ – Lưu Vỹ Đình. Tôi nhìn kỹ cái tên Lưu Vỹ Đình này mấy giây, ờ một tiếng.

“Ê?” Vinh An trợn tròn mắt, “Sao cậu phản ứng lạnh nhạt thế?”

“Không thì phải làm sao?”

“Mau chọn cách tấn công đi.”

Vinh An đập chát hai tay xuống mặt bàn, dáng vẻ rất kích động. Tôi ngẩng đầu nhìn Vinh An, không biết phải nói gì? Tuy mỗi lần ở trong lớp nhìn thấy lưng cô ấy hay mỗi khi ngồi trước bàn học nhớ tới nụ cười của cô ấy, vẫn khao khát được biết tên cô ấy, nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ nghĩ tới một khi đã biết tên cô ấy rồi, thì phải làm sao? “Viết thư tình cho nàng.” Vinh An nói.

Tôi nghĩ thấy cũng phải, chỉ có cách này mà thôi. Dù gì tôi cũng năm tư rồi, nếu cuộc đời sinh viên không có lấy một mảnh tình vắt vai hay một cô bạn gái, thì cũng giống như trên sân bóng rổ bất luận có chặn đầu, hộ công, vây hãm đến mấy mà không thể ghi điểm, cũng sẽ cảm thấy trận bóng đó thật rỗng tuếch. Vì thế tôi lập tức ngồi dậy đi sang phòng khác mượn sách dạy viết thư tình.

Muốn mượn loại sách này chẳng khó gì, trên giá sách của sinh viên tầm tuổi bọn tôi, đầy rẫy những loại sách dạy theo đuổi người khác phái. Vì thế tôi nhanh chóng mượn được hai quyển sách, trong đó có một quyển còn dùng bút đỏ gạch chân những phần trọng tâm. Tôi lấy giấy viết thư ra, vừa nghĩ vừa tham khảo hai quyển sách kia, cuối cùng viết ra được câu đầu tiên: Nếu Đại học Thành Công là một vườn hoa, thì em chính là đoá hoa ngát hương nhất, hấp dẫn nhất.

“Vinh An ơi…”

“Gì thế?” Cậu ta tiến lại gần.

“Không có gì.”

“Thế thì cậu gọi tớ làm gì?”

Tôi mặc kệ cậu ta, chỉ huơ huơ tay trái xua cậu ta đừng lại gần. Vốn định hỏi cậu ta câu đầu tiên viết như thế được không? Nhưng đột nhiên nhớ ra sức chiến đấu của cậu ta còn yếu hơn tôi, nếu nghe theo ý của cậu ta, hậu quả sẽ thật khó lường.

Vinh An đi tắm, trong phòng chỉ còn lại tôi và ngọn đèn trên bàn học. Tôi nín thở viết thư, cố gắng nắn nót từng nét, miệng cũng lẩm bẩm đọc lại từng câu. Nếu không cẩn thận viết nhầm chữ nào hay thấy câu cú không thuận, liền vò ngay tờ giấy đi viết lại từ đầu. Giọng văn cố gắng thành khẩn mà không tầm thường, lúc khen tặng cô ấy cũng tránh a dua nịnh bợ. Lúc Vinh An tắm xong đẩy cửa bước vào, tôi đã viết xong, chỉ còn ký tên ở cuối thư nữa thôi.

“Nên ký tên gì?” Tôi không thèm quay đầu lại “Ký tên thật không hay.”

“Ký là Vô Danh?” Vinh An nói.

“Có phải là quyên tiền từ thiện không muốn nêu tên đâu cơ chứ.”

“Một người chú ý em đã lâu?”

“Nghe như thư khủng bố.”

“Người yêu thầm em nhưng không dám thổ lộ?”

“Cũng không được. Chưa biết chừng cô ấy lại tưởng tớ là tên biến thái hay kỳ quặc nào đó.”

“Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy?”

“Kẻ mà ai cũng biết là ai đấy?”

“Cái này có chuyện cười đấy. Chính là em biết tên của anh, nhưng không biết dương cụ của anh (2).”

“Khốn kiếp!”

Không khí viết thư tình đang nho nhã như vậy, cậu ta lại phun ra một câu như thế, tôi quay đầu lại chửi một trận. Nhưng tôi chửi xong, nhìn thấy bộ dáng cậu ta, ngạc nhiên tới mức không nói ra lời.

Vinh An cả người trần truồng, quần lót còn chẳng thèm mặc, đang lượn tới lượn lui trong phòng.

“Cậu… cậu làm cái trò gì thế?”

“Tớ đang cho chim đi dạo.” Cậu ta chẳng thèm dừng bước, tiếp tục lượn tới lượn lui.

“…”

“Chim tớ một ngày 24 tiếng không thấy mặt trời, chỉ lúc tắm mới có thể ngắm mặt trời, nhưng lúc tắm lại bị ướt, nên tớ đã nghĩ kỹ rồi, tắm xong cho nó đi dạo một lát, rất tốt cho sức khoẻ.” Nói xong cậu ta bèn dừng lại, lấy một cái ghế ra cửa sổ, trèo lên trên ghế quay mặt ra ngoài cửa, giang tay nói: “Bay đi nào!”

“Đồ khốn! Cậu xuống ngay cho tôi!”

Tôi dùng sức kéo Vinh An xuống ghế, hét lớn: “Mặc quần lót vào ngay!”

“Ờ.” Cậu ta nói, thong thả mặc quần lót vào, “vậy cậu định ký tên là gì?”

“Cứ lấy đại một biệt hiệu là được.”

“Tớ giúp cậu tra được tên nàng, cậu phải mời tớ một bữa thịnh soạn đấy nhé.”

“Đừng có mơ.”

“Cậu đúng là cái đồ chọn khổng tước.” Tôi vừa nhấc chân định đá hắn một cước, đột nhiên nhớ lại bài trắc nghiệm tâm lý kia, tôi lại dừng lại.

“Lưu Vỹ Đình chọn con dê.”

“Dê?” Vinh An nói, “Dê tượng trưng cho cái gì?”

“Tình yêu.” Tôi nói.

“Ờ.” Vinh An ngẫm nghĩ, “Người con gái như vậy nhất định có thể mang đến hạnh phúc cho người khác.”

“Có lẽ vậy.”

Tôi quay về bàn học, ký tên ở cuối thư: Kha Tử Long. Lại thêm một dòng tái bút, mời cô ấy sau khi tan học đến gốc cây thứ ba cách giảng đường 100m về phía trái, tôi sẽ đợi cô ấy ở đó. Nếu cô ấy đồng ý làm bạn với tôi. Tôi đọc lại lá thư vài lần, sau đó bỏ vào phong bì. Lúc chuẩn bị lấy keo dán mép phong bì lại, lại bỏ thư ra đọc lại một lần.

“Đã viết rồi thì cứ gửi đi.” Vinh An nói.

Rốt cuộc tôi dán phong bì lại, đề ở phần địa chỉ người nhận: Lớp Thống kê năm ba Đại học Thành Công.

Lúc nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đầu tôi vẫn suy nghĩ miên man. Nếu bài trắc nghiệm tâm lý kia chính xác, vậy có lẽ tôi càng nên thích Lưu Vỹ Đình; nhưng lại sẽ ghét bản thân mình chọn khổng tước. Nếu như cô ấy rất tin tưởng bài trắc nghiệm kia, cô ấy liệu có vì thế mà không thích người đã chọn khổng tước là tôi?

“Vinh An.” Tôi mở to mắt, “Cậu sẽ chọn con vật nào?”

“Chó.” Vinh An trả lời.

“Đã bảo cậu là không có chó mà! Ngựa, trâu, dê, hổ, khổng tước, rốt cuộc cậu chọn cái gì?”

“Tớ chọn chó.”

“Cậu…” Tôi tức tới mức bật hẳn dậy, lại hằm hằm nằm xuống, “Mau ngủ đi!”

Sau khi gửi thư đi, suốt mấy đêm liền tôi đều nằm mơ. Lúc thì mơ thấy mình dắt tay công chúa Bạch Tuyết chạy trên thảo nguyên bao la; lúc thì lại giống như trong Liêu trai chí dị. Tôi cũng bắt đầu tưởng tượng tâm trạng của Lưu Vỹ Đình khi nhận được thư, cô ấy có vui không? Hay cảm thấy vớ vẩn? Liệu cô ấy có rất tao nhã mà xé nát bức thư sau đó khinh bỉ vứt vào thùng rác? Hay là mời mọc thân bằng cố hữu đến thưởng thức chiến lợi phẩm của mình?