Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 19




Tôi thất tình.

Thất tình có hai tầng nghĩa, tầng nghĩa thứ nhất chỉ việc mất đi người yêu; còn một tầng nghĩa sâu hơn, là chỉ việc mất đi tình yêu.

Tôi nghĩ tôi không những mất đi người yêu, e là cũng sẽ mất đi tình yêu.

Vỹ Đình từng nói với tôi, người chọn dê tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng bản thân ở bên người mà họ không yêu, vì thế khi nàng nói chia tay, có lẽ sẽ không lưu lại một chỗ trống nào. Nếu đã như thế, tôi cũng không cần phải tìm mọi cách níu kéo.

Ngày thứ ba sau khi Vỹ Đình nói chia tay, tôi nhận được một bức thư. Phong bì rất lớn, là size A4, bên trong là bức thư tình tôi viết. Nói cho chính xác, là Thái Trí Uyên A4 đựng Liễu Vỹ Đình tiêu chuẩn, bên trong còn có Lưu Vỹ Đình bé xinh. Bức thư này đã làm tiêu tan tia hy vọng hàn gắn cuối cùng của tôi.

Ý nghĩ đầu tiên sau khi nhận được thư: đây là quả báo. Lưu Vỹ Đình từng nhận được bức thư này, khi cô ấy phát hiện ra đó chỉ là hiểu lầm, chắc chắn đã bị tổn thương sâu sắc. Bây giờ nó đi một vòng tròn, lại quay về tay tôi, đây có lẽ có thể gọi là nhân quả tuần hoàn. Trong vòng một tuần sau khi hoàn toàn xác định bản thân mình đã thực sự thất tình, trong đầu tôi chỉ toàn là hình ảnh và giọng nói của Vỹ Đình. Nghĩ tới sau này có thể không còn được nhìn thấy nụ cười ngọt ngào của nàng nữa, tôi chìm vào một bể sâu đau khổ, cả người không ngừng trượt xuống, trước mắt tối đen. Tôi để mặc làn nước đen ngòm của bi thương cuốn lấy tôi, không hề có ý nghĩ chống cự. Tận đến khi qua “ngày tuần” của cơn thất tình, tôi mới thử kháng cự từng chút một, thử phấn chấn lên một chút. Sau đó lại bắt đầu nghĩ tới ánh mắt của Lưu Vỹ Đình.

Có lẽ vì tôi có cảm giác áy náy rất sâu sắc với Lưu Vỹ Đình, nên sau khi Liễu Vỹ Đình đi rồi, khi tôi đã không cần phải cố gắng đè nén ý nghĩ nhớ tới Lưu Vỹ Đình nữa, tôi lại nhớ tới Lưu Vỹ Đình. Tôi rất muốn biết cô ấy đang ở đâu, đang làm gì, sống có tốt không? Những khát khao đó thậm chí có thể che lấp nỗi bi thương khi nhớ về Liễu Vỹ Đình.

Điều này không có nghĩa rằng trong lòng tôi, Lưu Vỹ Đình có địa vị lớn hơn Liễu Vỹ Đình, hai người họ không thể đem ra so sánh. Sự ra đi của Liễu Vỹ Đình giống như việc người thân mất đi, ngoài việc đối mặt để thoát khỏi đau thương, căn bản không còn cách nào khác. Nhưng Lưu Vỹ Đình giống như một việc quan trọng chưa hoàn thành, chỉ cần một ngày chưa làm xong sẽ mãi vương trong tim. Đó là một phần của quá trình trưởng thành, tôi nhất định phải hoàn thành nó, cuộc sống mới có thể tiến về phía trước.

Để chạy trốn nỗi đau khi nhớ về Liễu Vỹ Đình, tôi cố gắng nhớ lại những gì không vui vẻ khi ở bên nàng. Nếu như rất muốn quên một người nhưng lại gặp khó khăn, vậy thì thử nhớ về những điểm không tốt của người đó xem. Tuy đây là cách nghĩ yếu đuối, nhưng tôi thực sự không tìm ra cách nào khác để mình có thể phấn chấn hơn.

Nhưng trong những ký ức về Vỹ Đình, ngoại trừ sau khi nàng tới Đài Bắc chúng tôi thỉnh thoảng có tranh cãi ra, đa số hồi ức đều ngọt ngào, giống như nụ cười của nàng. Muốn lọc ra những điểm không tốt, ngược lại lại càng thấy rõ hơn những điểm tốt của nàng, điều này càng làm tôi thêm đau khổ. Khi tôi muốn từ bỏ cách nghĩ nhu nhược này, chuyển sang sử dụng chiến lược trốn tránh tiêu cực, tôi bỗng nhớ tới cuộc nói chuyện khi tôi cùng nàng ngắm mặt trời lặn ở biển An Bình lần đầu tiên:

“Cảm ơn em không từ chối anh.”

“Em không có cách nào từ chối sự lãng mạn.”

Có lẽ Vỹ Đình không hề tiếp nhận tôi, chỉ là nàng đắm chìm vào cảm giác lãng mạn của bức thư tình. Vì thế chỉ cần tôi không phải là người tồi tệ, nàng sẽ dễ dàng chấp nhận tôi. Khi chúng tôi ở bên nhau, tuy biểu hiện của tôi cũng không được tính là tốt, nhưng có lẽ đối với nàng, mỗi ngày được ở bên nhau cười cười nói nói chính là lãng mạn. Cùng với việc mỗi người một nơi, cơ hội gặp nhau ít đi, nhu cầu lãng mạn của nàng ngày càng tăng, vì thế khuyết điểm của tôi ở mặt này trở thành chí mạng.

Có lẽ như vậy không công bằng với nàng, nhưng lại khiến tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Ít nhất tôi không cần phải ngày ngày tự vấn: Tại sao chúng tôi lại đến nông nỗi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao nàng lại rời xa tôi? Những câu hỏi này cứ như một vũng lầy, một khi đã sa vào sẽ càng lún càng sâu.