Khổng Tước Rừng Sâu

Chương 12




Sau lần đó, tôi lại đưa Liễu Vỹ Đình đến An Bình bốn lần nữa. Lần đầu tiên xe máy bị nổ lốp trước, lần thứ hai suýt không đề được máy; lần thứ ba đánh cược đổi cả hai lốp, nhưng đi được nửa đường thì trời bỗng đổ mưa; lần thứ tư cuối cùng cũng đến được bờ biển, nhưng mặt trời lại trốn trong mây, chết cũng không chịu ló ra. Tóm lại, bốn lần đều không ngắm được mặt trời.

Lần cuối cùng hỏng việc quay về, tôi cảm thấy rất xấu hổ, nói: “Anh mời em ăn cơm.”

“Nếu ngắm được mặt trời, có phải anh sẽ không mời cơm không?”

“Không.” Tôi lắc đầu, “Anh vẫn cứ mời em ăn cơm.”

“Thật sao?” Liễu Vỹ Đình tròn mắt, như không tin.

“Đương nhiên.” Tôi gật đầu.

“Anh thật không giống người chọn khổng tước.” Cô ấy lại nói.

Tuy không thích cô ấy cứ nói về chuyện tôi chọn khổng tước, nhưng tôi đã quen với ấn tượng sâu sắc của người khác đối với khổng tước.

“Có lẽ anh là khổng tước biến dị.” Tôi nhún vai, bắt đầu học cách tự châm biếm.

Tôi để cô ấy chọn quán ăn, cô ấy chọn một quán có phong cách trang trí kiểu châu Âu. Sau khi gọi thức ăn, cô ấy nói: “Đúng rồi, em vẫn cứ muốn hỏi anh: sao lại lấy biệt hiệu là Kha Tử Long?” Tim tôi bỗng thắt lại, vì không để mình nhớ tới Lưu Vỹ Đình, tôi vội đáp: “Lúc học cấp ba anh dùng cái tên Tử Long này gửi truyện cười đi, được đăng.”

“Là truyện cười gì thế?” Hai tay cô chống cằm, dáng vẻ rất chăm chú.

“Em muốn nghe thật sao?”

“Ừm.”

“Tâm trạng Tiểu Minh rất tệ, Tiểu Hoa bèn bảo cậu ta: Đừng có lo lắng, đằng nào thì cũng binh đến tướng chặn. Tiểu Minh lại nói: Nhưng chẳng phải “binh” có thể ăn được “tướng” sao?”

Tôi nói vèo một hơi, sau đó lấy cốc uống nước, nói: “Vậy đó.”

Vẻ mặt cô ấy như ngạc nhiên về độ ngắn của câu chuyện, nhưng lông mày ngay lập tức giãn ra, bật cười. Tiếng cười của cô ấy kéo dài một lúc lâu, tôi bị cô ấy lây cho, cũng nhe răng ra cười.

Có lẽ nụ cười của tôi cũng lây sang cô ấy, hoặc là câu chuyện cười đó thật sự buồn cười, vì thế cô ấy không hề có ý ngừng tiếng cười lại. Tôi thấy cô ấy cười mãi không ngừng, cũng tiếp tục cười, hơn nữa tiếng cười có phần suồng sã, cho đến lúc khách khứa bàn bên cạnh cứ nhìn chúng tôi chằm chằm. “Nói thật đi” tôi lập tức ngừng cười, “truyện này có buồn cười thật không?”. “Nói thật nhé” cô ấy cũng thu hồi nụ cười lại “đúng là buồn cười.”

Tuy gửi đăng truyện cười chẳng có gì là ghê gớm, nhưng cô ấy cười đến mức như vậy cũng làm tôi có cảm giác vẻ vang. Nhớ lúc trước kể câu chuyện cười này cho Lưu Vỹ Đình nghe, phản ứng của cô ấy khiến tôi hơi lúng túng. Trong lòng tôi bất giác lại bắt đầu so sánh Liễu Vỹ Đình với Lưu Vỹ Đình, hai người họ thật sự rất khác nhau. Lưu Vỹ Đình rất ít khi nở nụ cười, nếu cô ấy cười, thường chỉ tỏ ra lịch sự hay thiện ý; nụ cười của Liễu Vỹ Đình rất đơn thuần, chỉ đơn giản là vui vẻ mà thôi.

Tôi biết không nên nhớ tới Lưu Vỹ Đình khi đang tiếp xúc với Liễu Vỹ Đình, nhưng điều này dường như rất khó. Cho dù cố ý nhắc nhở bản thân cũng không làm được, vì ký ức của tôi gắn liền với cả hai người. Khi tôi biết Liễu Vỹ Đình thích lãng mạn, phản ứng lúc nhận được thư tình chỉ đơn giản là vui vẻ đơn thuần, đã từng hối hận vì gửi nhầm thư cho Lưu Vỹ Đình, thậm chí oán trách cô ấy. Nhưng khi nhớ về những điểm tốt đẹp thiện lương của Lưu Vỹ Đình, cùng với cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy, càng cảm thấy việc bản thân có suy nghĩ như vậy là vô cùng tàn nhẫn. Bởi vì Lưu Vỹ Đình, nên tôi không thể thản nhiên đối diện với Liễu Vỹ Đình; cũng mất đi tâm trạng vui vẻ khi có thể dễ dàng đến gần Liễu Vỹ Đình đến thế. Nếu không có Lưu Vỹ Đình, nếu lúc đầu cái tên Vinh An tra ra là Liễu Vỹ Đình, thì đây sẽ là chuyện hạnh phúc mỹ mãn biết bao. Chỉ mới tưởng tượng một chút đã thấy lãng mạn tới mức toàn thân nổi đầy da gà.

Xét cho cùng thì tôi thích Liễu Vỹ Đình mà, đó là một loại thích gần giống với yêu thầm. Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, bóng dáng xinh đẹp và nụ cười của cô ấy đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi không thể miêu tả cụ thể thích một cô gái là như thế nào, nhưng mỗi khi Liễu Vỹ Đình xuất hiện, tôi cảm thấy cô ấy dường như đang bước ra từ giấc mơ của tôi. Tuy không biết gì về cô ấy, nhưng chỉ cần cô ấy không quá kỳ quái, không quá khó tiếp cận, muốn tôi thích cô ấy hơn nữa, thậm chí là yêu cô ấy, là một việc thật sự dễ dàng.

Mà Liễu Vỹ Đình trước mắt hoàn toàn không kỳ quái, cũng rất dễ gần, tính cách dường như cũng không tệ, lẽ ra tôi phải sớm rơi vào vòng xoáy tình yêu với cô ấy mới đúng. Nhưng chỉ vì tôi thường ngoảnh đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Lưu Vỹ Đình, nên bị một sức mạnh rất lớn kéo bật ra khỏi lốc xoáy. Như bây giờ bị lây bởi nụ cười của Liễu Vỹ Đình, tôi thỏa sức cười, muốn dùng tiếng cười phá tan tảng đá, cái tảng đá hình thành nên bởi việc gửi nhầm tình thư, bởi sự áy náy với Lưu Vỹ Đình, bởi cái liếc mắt cuối cùng của cô ấy. Hình như tôi đã thành công. Bởi vì tôi cuối cùng đã có thể cảm nhận được niềm vui khi ở bên Liễu Vỹ Đình.