Không Trang B

Chương 42




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nói lại thì……”

Trần Tuân vòng tay ra sau đầu Phàn Thanh, còn Phàn Thanh thì đang cần mẫn trồng dâu tây trên cổ cậu.

“Anh đã ăn ốc bao giờ chưa?”

Phàn Thanh có điểm nghi hoặc ngẩng đầu lên: “Em đói bụng?”

“Không phải.” Trần Tuân tràn ngập trìu mến sờ sờ Phàn Thanh, “Em là cảm thấy, anh cứ mút lui mút tới ở trên cổ em, giống như mút ốc vậy đó.”

“……”

Phàn Thanh nhìn Trần Tuân một lúc lâu, vẻ mặt bất lực cuối cùng cũng tan rã và nở một nụ cười.

“Sau này anh sẽ không bao giờ bảo em câm miệng nữa.” Hắn duỗi tay chạm vào môi Trần Tuân, “Cái miệng tiện của em nói tốt hơn không nói, dù sao anh cũng có thể trừng phạt cái miệng nhỏ này.”

Phàn Thanh cúi đầu hôn xuống, Trần Tuân cảm thụ được một nụ hôn ấm áp, hơi thở của bọn họ hòa quyện vào nhau. Bất giác nghĩ thầm, trừng phạt cái gì chứ, rõ ràng là khen thưởng.

Hai người hôn nhau mãnh liệt, toàn thân đều cứng lên. Phàn Thanh bắt đầu không biết xấu hổ cởi quần áo của Trần Tuân. Trần Tuân nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Tiểu khu này cây xanh tươi tốt. Chiếc xe của bọn họ đậu ở chỗ khá kín. Nhưng nhìn từ đây vẫn có thể thấy nóc nhà của Phàn Thanh. Nhưng chỉ cần tưởng tượng ba mẹ của Phàn Thanh đều đang ở trong căn phòng đó, Trần Tuân liền cảm thấy xấu hổ cực kỳ, không tự chủ được mà ngăn chặn bàn tay đang thỏa sức làm bậy Phàn Thanh.

Phàn Thanh bắt lấy cổ tay của Trần Tuân, tuy không dùng lực nhưng vẫn làm cậu không động đậy được.

“Em lại biệt nữu cái gì?”

“Đây là nhà của anh đó, nơi anh từ nhỏ lớn lên, sao anh có thể…… Giữa thanh thiên bạch nhật thế này. Hơn nữa công chúa không phải nên nằm trên một chiếc giường công chúa* to lớn xinh đẹp mới phù hợp thân phận sao?”

*Giường công chúa:

Giường công chúa

Điều khiến cho Trần Tuân ngoài ý muốn chính là, Phàn Thanh không có mắng cậu, mà híp mắt nghĩ nghĩ, lúc sau liền trả lời: “Vậy cũng đúng.”

“Há?”

“Em đã đến đây rồi, không nên ủy khuất em ở trong xe.”

“A?”

Phàn Thanh cười đầy ái muội: “Em có muốn lên lầu uống tách trà không?”

Trần Tuân dù sao cũng không thể tưởng tượng được. Thực ra, kể từ hôm nhất kiến chung tình với Phàn Thanh, Trần Tuân liền nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ cảm nhận được khoảnh khắc háo hức hẹn hò rồi lại luyến tiếc khi tạm thời chia tay cùng đối phương, hay cảm giác ngại ngùng rung động khi được đối phương mời về nhà uống một tách trà.

Em có muốn lên lầu uống tách trà không?

Câu hỏi này đối với một người đang hẹn hò, trực tiếp tương đương với việc hỏi đối phương có muốn lên lầu làm một phát không?

Phàn Thanh đã đưa ra một lời mời như vậy, Trần Tuân hẳn phải rất vui vẻ mới đúng.

Nhưng mà, ngay cả học sinh trung học đều biết, loại lời mời này nên mời khi không có ai ở nhà mới lịch sự chứ?

Không, đây không phải là vấn đề về lễ phép, nó là câu hỏi lấy mạng người đó!?

“Không được! Kiên quyết không! Sắp chết, sắp chết, thực sự sắp chết!!!”

Trần Tuân bị Phàn Thanh một đường kéo đi, mặc kệ cậu giãy giụa như thế nào, Phàn Thanh vẫn kéo cậu dễ dàng giống như kéo một đoàn tàu đồ chơi. Trần Tuân cảm thấy chính mình sắp khóc hét “Ô…… Ô ô ô” luôn rồi!

Thế nhưng Phàn Thanh không mang Trần Tuân về nhà, mà vòng ra sân sau.

Có hai cây Long Não* to khỏe và rậm rạp ở đó. Phàn Thanh giữ chặt tay Trần Tuân, trên mặt là niềm vui và sự kiềm chế như thể một đứa trẻ đang muốn khoe kho báu của mình với bạn đồng hành.

*Long Não: Hay còn gọi là Dã Hương là một loại cây thân gỗ, lớn, thường được trồng để lấy bóng mát, đuổi muỗi, chống nấm mốc, có thể cao tới 20–30 m. Các lá nhẵn và bóng, bề mặt như sáp và có mùi long não khi bị vò nát trong tay. Trong y học cổ truyền, Long Não còn được dùng để làm thuốc sát trùng, tiêu viêm, chữa trụy tim và điều trị một số ngoài da.



Phàn Thanh bắn cho Trần Tuân một cái ánh mắt đầy đe dọa, sau đó đi đến bên cái cây và kéo thứ gì đó giống như dây leo từ trên cây xuống. Trần Tuân phải nhìn chăm chú mới nhận ra đó là một chiếc thang mềm làm từ dây mây.

Ở trên đó có gì vậy? Trần Tuân đột nhiên trở nên tò mò. Nhưng tán cây Long Não rậm rạp, cậu không thể nhìn thấy bí mật giữa các cành cây. Cậu do dự một chút rồi bước đến bên cạnh Phàn Thanh.

Phàn Thanh thử thử thang dây, nói: “Không thành vấn đề, còn rất chắc chắn.” Nói đoạn hắn nhìn về phía Trần Tuân, “Muốn lên xem không?”

“Anh đã kéo em đến đây rồi mà.” Trần Tuân còn có chút run sợ nhìn xung quanh. Vì sợ bị ba mẹ của Phàn Thanh phát hiện, cậu liền chủ động bước tới và nắm lấy chiếc thang. “Dù sao trốn trên đó nhất định không có vấn đề gì phải không?”

“Đương nhiên.” Giọng nói của Phàn Thanh tràn ngập phấn khích, “Đây là căn cứ bí mật của anh.”

Trần Tuân không nói gì nữa, bám vào thang dây lung lay trèo lên. Ở giữa không trung, Trần Tuân tưởng tượng ra rất nhiều hình ảnh về thời thơ ấu của Phàn Thanh, nhưng khi tán cây bị tách ra, lộ ra trên những nhánh cây dày và to khỏe là một ngôi nhà trên cây, những hình ảnh mơ hồ, lộn xộn đó bỗng trở nên hoàn chỉnh và sống động ngay lập tức.

Ngôi nhà trên cây này có lẽ đã không có người ghé thăm rất lâu rồi. Một góc mái nhà bị một nhánh cây mới đâm xuyên qua, làm hỏng. Xung quanh đầy bụi. Có thể là lá cây từ năm ngoái đã được chất đống trên đầu nối giữa chiếc thang dây với ngôi nhà. Trần Tuân vươn tay ra. Cậu lắc sợi dây và phần liên kết, xúc cảm rắn chắc khiến cho Trần Tuần cảm thấy nhẹ nhõm đi đôi chút, sau đó cậu liền không thể chờ đợi nổi mà trèo lên.

“Nơi này thật tuyệt!” Trần Tuân hào hứng kêu lên một tiếng, thế nhưng ngay lập tức cậu bỗng nhận ra mình đang ở bên cạnh cửa sổ nhà Phàn Thanh liền vội vàng che miệng lại. Lúc này Phàn Thanh cũng vừa trèo lên. Hắn duỗi tay lướt qua bờ vai của Trần Tuân đẩy mở cánh cửa gỗ chỉ có thể khom người chui vào.

“Năm anh mười bốn tuổi anh đã dành toàn bộ kỳ nghỉ hè cùng với ba làm nơi này.” Giọng điệu của Phàn Thanh đã đầy tự đắc, “Thiết kế do anh vẽ, gỗ cũng do anh chọn, mỗi một hoa văn của từng miếng gỗ ở nơi này anh đều đã từng vuốt ve qua.”

Trần Tuân kinh ngạc quay đầu lại nhìn Phàn Thanh. Cậu vẫn còn nhớ Phàn Thanh đã từng nói muốn trở thành một kiến ​​trúc sư, nhưng cậu không ngờ rằng Phàn Thanh có thể tự mình xây dựng một ngôi nhà. Không phải là những miếng ghép Lego, mà là nơi này. Tuy không thể đứng thẳng, nhưng lại là một ngôi nhà trên cây rất chắc chắn!

“Ngay cả mẹ của anh cũng không biết về nơi này. Có lẽ ba của anh cũng đã quên nó……” Phàn Thanh dừng lại. “Thực ra, anh cũng gần như quên mất nơi này. Anh không nghĩ rằng nó một chút cũng không thay đổi, chỉ là so với ấn tượng nhỏ hơn một chút.”

Phàn Thanh vừa nói, vừa đưa tay chạm vào khung cửa sổ đầy hoài niệm.

Long Não không dễ sinh côn trùng, nó có mùi thơm dễ chịu. Ngôi nhà trên cây không có mùi ẩm mốc cũ kỹ nhưng lại nhuốm màu thời gian. Có vẻ như nó đã phát triển cùng với hai cây Long Não này và có mùi hương nhàn nhạt.

Phàn Thanh đặt chiếc túi đang cầm trên tay xuống, nửa quỳ xuống, rút một tấm thảm ra khỏi túi và trải nó trên sàn nhà gập ghềnh. Sau đó, hắn ngẩng đầu lên và nhìn Trần Tuân. Ánh sáng xuyên qua cành cây và rắc vào từ cửa sổ. Đôi mắt của Phàn Thanh sáng ngời, hắn nằm xuống chăn, dùng khuỷu tay đỡ phần thân và nhìn Trần Tuân một cách lười biếng.

Trần Tuân rùng mình một cái, cái loại ánh mắt này như thể mang theo mùi bẻ gãy cuống lá, quả thực……

Quả thực là cay đôi mắt.

Trần Tuân run rẩy quỳ xuống tấm thảm, nuốt nuốt nước bọt.

Phàn Thanh vừa lòng nhìn cậu, tựa như một con chim Đỗ Quyên* đang nhìn một con sâu béo ngậy vừa từ hốc cây chui ra.

*Chim Đỗ Quyên:



Ở trong ngôi nhà trên cây mình xây dựng khi mười bốn tuổi, tận hưởng cảm giác hoàn toàn khác biệt với hồi ức thời thơ ấu, Phàn Thanh đột nhiên run lên nhè nhẹ.

Thật là vô cùng kích thích.

Khuôn mặt của Trần Tuân sắp bị thiêu cháy luôn rồi, cậu ho một tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình.

“Ah, anh sống cao như vậy, có phải là công chúa ở trong ngôi nhà trên cây chờ đợi hiệp sĩ đến không?”

Phàn Thanh liếm môi, nhéo cằm cậu.

“Công chúa không có hứng thú với thanh kiếm của hiệp sĩ, nhưng lại khá hài lòng với bao kiếm.”