Không Tỉnh

Chương 53




Vườn sau khách điếm, trên nhành hoa treo mấy ngọn đèn lồng.

Hoàng Nhưỡng cùng Khuất Man Anh ngồi xuống bàn đá, tự có kẻ hầu đến dâng trà.

Khuất Man Anh dùng một chiếc đĩa nhỏ bày hạt dẻ ngào đường lột sẵn, đưa tới trước mặt Hoàng Nhưỡng. Mãi Hoàng Nhưỡng mới hiểu, là cho nàng.

“Đây, nếm thử xem. Sợ là hơi bị nguội, không đủ thơm ngon.” Khuất Man Anh nói, “Mai sau con có rảnh, đến Như Ý Kiếm tông du học nhé. Đến chừng đó dượng con tự tay rang cho mà ăn.”

Bà nói mấy lời này cực kì nhẹ nhàng sinh động, Hoàng Nhưỡng lại nghe đến ngơ ra.

“Hà chưởng môn bình thường… còn làm mấy việc này ạ?” Hoàng Nhưỡng hỏi.

Trong suy nghĩ của nàng, chuyện này thật khó mà tưởng tượng.

Từ nhỏ đến lớn, nàng gặp gia chủ, hoặc như Hoàng Thự đắm chìm trong hưởng lạc, hoặc như Tạ Hồng Trần xa rời bếp núc. Hai người ấy, ai giống kẻ ngào hạt dẻ?

“Làm chứ.” Khuất Man Anh vừa bóc hạt dẻ cho nàng, vừa nói, “Bọn nhóc trong nhà thích, nên lão í học luôn. Trương Các chủ còn chưng bánh bao đấy. A, Vũ môn chủ cũng thích nấu ăn, ít bữa con sẽ biết.”

Bà chữ chữ chúm chím, Hoàng Nhưỡng nghe đầy thú vị.

Hoàng Nhưỡng vốn cho rằng Khuất Man Anh sẽ đề cập chuyện dưỡng giống, song bà không. Bà chỉ lột một đĩa lớn hạt dẻ cho Hoàng Nhưỡng, còn nói: “Sau này á, nếu con tìm chồng, nhất định phải dắt cho dì xem trước đấy. Lần này con đạt giải nhất tân tú, nhất định có rất nhiều ánh mắt mê tít. Nhưng chớ có sốt ruột, con gái lấy chồng là chuyện lớn cả đời…”

Bà lải nhải luôn miệng, như một vị người lớn hiền lành.

Hoàng Nhưỡng thế là cũng nhịn mà ngồi nghe, nhỏ giờ chưa từng có một trưởng bối nói chuyện cùng nàng thế này.

Dù có là một nhà Tức lão gia tử muốn đến nhận thân, cũng kiểu cao cao tại thượng, không ai bì nổi.

Gió đêm khẽ phớt, tiếng côn trùng kêu vang.

Hoàng Nhưỡng cảm thấy ban đêm thế này cũng không tệ.

Nàng và Khuất Man Anh tám chuyện nhà, ít nhiều cũng đả động đến chuyện của Tức m.

“Mẹ của con ấy… ngây thơ quá mức. Bị Hoàng Thự dụ đến u mê.” Khuất Man Anh nói đến đây, khẽ á lên, nói, “Xem miệng ta này, dù sao cũng là cha con, mấy lời thế này, con nghe xong thì thôi nhé.”

Hoàng Nhưỡng nhớ tới chuyện xưa, chợt hỏi: “Nếu… trước đây mẹ tới xin dì giúp, dì có giúp bà ấy không?”

Khuất Man Anh suy tư một lúc, nói: “Cô ấy lấy Hoàng Thự, đến nhà họ Tức còn không quay về được. Nếu tìm ta giúp đỡ thì chí ít ta cũng sẽ nghĩ cách giúp cô ấy rời nhà họ Hoàng, dù có phải dẫn chị em con theo sống một mình. Song con không hiểu tính của Tức m rồi, cô ấy sẽ không đến ta xin giúp đỡ đâu.”

Hoàng Nhưỡng cầm một hạt dẻ bỏ vào trong miệng, hạt dẻ rất ngọt, thơm bùi. Hồi lâu nàng mới nói: “Con biết.”

Người đàn bà ấy, sao chịu thừa nhận mình thất bại chứ?

Cuộc đời bà ấy luôn đầy oán hận. Oán hận Hoàng Thự, oán hận thị thiếp của Hoàng Thự, oán hận đám con mớ thị thiếp sinh ra, rồi oán hận cả chính chị và con cơ mà.

Đêm hôm ấy, Hoàng Nhưỡng không nhắc đến chuyện hạt giống. Nàng chỉ ngồi chơi uống trà cùng Khuất Man Anh, ăn một túi hạt dẻ rang đường.

Lần đầu trong đời Hoàng Nhưỡng rảnh rỗi nói chuyện phiếm với một trưởng bối, không cần cố gắng lấy lòng, cũng không có bất kỳ mục đích gì.

Nàng có hơi hơi thích cảm giác này.

Hôm sau, thứ tự đệ tử tân tú đã định.

Trận thử nghệ kiểu này tất nhiên sẽ có ban thưởng. Pháp bảo và đan dược mà tiên môn đặc biệt chế tạo. Đám Tạ Hồng Trần, Hà Tích Kim thân là Tông sư tiên môn, dĩ nhiên phải tự tay tặng cho mấy trụ cột vững vàng của tiên môn tương lai này.

Hôm nay dân chúng vây xem rất nhiều, đương nhiên quang cảnh cũng náo nhiệt.

Đám Hoàng Nhưỡng bị ánh mắt hâm mộ vây quanh, chỉ tiếc vinh dự như này với nàng mà nói cũng chả hấp dẫn là bao. Đổi lại thì thanh bảo kiếm không tệ, cả thân trắng bạc, trên chuôi kiếm khắc bốn chữ “Nhất chi độc tú”.

Người chú ấn rèn đúc, lại là Tạ Linh Bích.

Ờm, đúng là mỉa mai.

Hoàng Nhưỡng liếc khán đài, không thấy Đệ Nhất Thu.

Mà người nhà khí thế hung hăng của họ Tức hôm qua, cũng không tới.

Trong phủ nha, Giám Chính đang xử lý cục diện rối rắm này.

Đám Tức lão thái gia quả nhiên không chịu ra tù, ông nêu điều kiện cũng rất đơn giản: “Muốn phóng thích lão phu, bảo Sư Vấn Ngư tự thân đến đây!”

Nhưng ai mà dám đi mời Sư Vấn Ngư chứ?

Quả nhiên, Lý Lộc hết cách, đành nhắm mắt, cưỡng ép đẩy đám Tức lão thái gia ra ngoài.

Sau đó… vứt người xuống đường cái.

Bên đường, Giám Chính đại nhân đứng sau cửa sổ bí mật quan sát.

Đám Tức lão thái gia tức nổ phổi, mặt chuyển sang màu gan heo.

Nhưng Đệ Nhất Thu nghĩ không sai —— với thân phận như bọn họ cũng đâu thể ầm ĩ ngoài đường. Phơi không ra cho người ta chê cười ư.

Tức lão thái gia bị nhốt cả đêm, ôm một cục mẹ nó tức, nào rảnh đâu mà tìm Hoàng Nhưỡng?

Đám người như quả bóng da muốn nổ tung, mặt âm trầm rời thành Khám Nguyệt, quay về nhà.

Buổi chiều, buổi thử nghệ đệ tử tân tú tiên môn kết thúc, ai nấy về Tông môn mình.

Hoàng Nhưỡng cũng tạm biệt đám Khuất Man Anh, hộ tống Tạ Hồng Trần rời thành Khám Nguyệt, quay về Ngọc Hồ Tiên Tông.

Lúc này, Ngọc Hồ Tiên Tông. Đỉnh Ám Lôi, điện La Phù.

Tạ Linh Bích ngồi xếp bằng trên giường. Hiện giờ Tạ Hồng Trần đi thành Khám Nguyệt, không có mệnh lệnh của lão, không ai dám xông vào điện La Phù.

Hai tay lão bấm niệm pháp quyết, nhắm mắt tu luyện. Trong lư hương trước mặt bốc lên một làn khói đen. Khói đen uốn éo bay đến trước mặt lão, bị lão hấp dẫn, từ từ chui vào mi tâm lão.

Thời gian dần trôi qua, khói đen càng lúc càng nhạt dần.

Tạ Linh Bích mở to mắt, lẩm bẩm: “Quá ít, quá ít.”

Lão thu hồi lư hương, thong thả bước mấy bước trong điện. Cuối cùng, dường như lão nghĩ đến điều gì, gọi: “Người đâu.”

“Lão tổ!” Bên ngoài có đệ tử vào đến, quỳ trước mặt lão.

Tạ Linh Bích nói: “Thứ hôm qua bảo các ngươi đi bắt, các ngươi bắt được chưa?”

Đệ tử vội nói: “Bẩm lão tổ, gần đây đúng là có chuột làm loạn, gặm ăn linh thảo. Đệ tử đã theo lão tổ căn dặn, bắt được nó rồi.”

Vừa nói, đệ tử kia vừa bận bịu bảo người xách một chiếc lồng dây kẽm vào. Trong lồng có mấy con chuột to mọng.

Tạ Linh Bích thỏa mãn gật gù, nói: “Để chiếc lồng lại, các ngươi lui ra.”

“Vâng.” Mấy đệ tử thi lễ cáo lui.

Tạ Linh Bích xách chiếc lồng, mở cửa ngầm thông với đường hầm dưới mặt đất. Lão đi thẳng qua một hành lang tối mờ vào mật thất ở chỗ sâu nhất.

Ánh phù quang màu lam chợt lóe chợt tắt theo hơi thở, Tạ Linh Bích quan sát hồi lâu, cuối cùng, lão mở mật thất.

Ngay trong lòng núi u ám, từng lớp từng lớp “người” yên tĩnh đứng lặng.

Ánh mắt họ vô hồn nhìn tới trước, hoàn toàn không có phản ứng với mọi thứ xung quanh mình.

Tạ Linh Bích đánh giá họ, nở nụ cười. Ngay sau đó, lão mở dây kẽm chiếc lồng, thả mấy con chuột. Chuột vừa vào mật thất lập tức chạy tứ tán.

“Các ngươi làm nhiều việc ác, vốn là tội đáng chết vạn lần.” Tạ Linh Bích khẽ nói, “Giờ có thể để lão phu dùng, âu cũng xem như chưa từng sống một đời uổng phí.”

Không ai đáp lại lão, trong mật thất chỗ cao chỗ thấp giọng lão quanh quẩn.

Mỗi một người ở đây, đều từng để lại một quãng thanh danh trên đời này.

Nhưng giờ đây, đều là thuốc dẫn của lão thôi.

Trong góc tối chuột bò cực nhanh, kêu chít chít. Tạ Linh Bích nhắm mắt lại, cảm nhận được nỗi oán giận và sợ hãi càng mạnh dần.

“Chính là cảm giác này… Chính là cảm giác này.” Lão lẩm bẩm.

Bên ngoài Ngọc Hồ Tiên Tông, Tạ Hồng Trần dẫn bốn đệ tử tân tú gồm cả Hoàng Nhưỡng trở về.

Lúc đầu đám người theo thường lệ định đi điện La Phù bái kiến Tạ Linh Bích trước. Song Tạ Linh Bích chưa ra mặt, lão lấy lý do bế quan luyện công, ngay cả Tạ Hồng Trần cũng không triệu kiến.

Cũng chẳng gì, không gặp lão càng tốt. Hoàng Nhưỡng quay về phòng, lôi đám bảo bối ra ngắm nghía.

Chuyến đi thành Khám Nguyệt này, nàng thu hoạch khá là phong phú.

Ngoài thanh bảo kiếm “Nhất chi độc tú”, còn có túi thơm phỉ thúy tơ vàng Đệ Nhất Thu tặng. À, còn có một bà dì thật có ý tứ.

Hoàng Nhưỡng ngã xuống giường, kiểm kê xong, vẫn rất sung sướng.

Thượng Kinh.

Giám Chính đại nhân vừa hồi kinh, không đợi Sư Vấn Ngư triệu kiến, lập tức cầm hậu lễ đi đến nhà họ Tức.

Đi cùng còn có Giám phó Bảo Võ.

Cổng lớn nhà cao của nhà họ Tức, thấy y cũng chỉ hé một cánh cửa nhỏ.

“Ông tìm ai vậy?” Gia nô thấy y phục Giám Chính đại nhân làm như không thấy, làm như không nhận ra.

Bảo Võ thô lỗ như này còn cảm thấy không đúng lắm.

Giám Chính đại nhân mỉm cười đầy mặt, nói: “Ti Thiên giám Đệ Nhất Thu, cầu kiến Tức lão gia.”

“Ti Thiên giám?” Gia nô ngó y từ trên xuống dưới, nói: “Ngài chờ ở đây đi.”

Nói xong, rụt đầu lại đi vào, không thấy người nữa.

Giám Chính đại nhân kiên nhẫn chờ trước cổng, còn Bảo Võ không nhịn nổi.

Anh ta nói: “Giám Chính, không đúng rồi! Xưa giờ chúng ta đến đây, nhà họ Tức này cũng chưa từng vô lễ vậy luôn á!”

“Thật sao?” Giám Chính đại nhân biết rõ là cố ý.

Bảo Võ cả giận nói: “Hàng năm triều đình và nhà họ Tức qua lại biết bao nhiều là giống chứ? Tức lão gia tử này không nhìn mặt sư cũng phải nể mặt Phật chứ?”

“Ừm!” Giám Chính đại nhân nghiêm túc gật gù.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, mặt trời bắt đầu chếch về hướng Tây.

Cổng chính nhà họ Tức vẫn đóng chặt, nào có tí ti ý định mở cửa đón khách?

Bảo Võ nhướng mày, với trí khôn của anh ta cũng phát hiện chuyện không đơn giản.

Anh ta hỏi: “Giám Chính, ngài đắc tội lão già ấy rồi à?”

Đệ Nhất Thu ờ, đáp: “Hai chữ đắc tội, không thỏa đáng lắm.” —— còn nghiêm trọng hơn nhiều.

Bảo Võ càng không hiểu: “Vậy thì thật vô lý nha.”

Lúc này, nhà họ Tức, một đám gia phó đều tụ tập sau cửa, mọi người rối rít suy đoán.

Song không ai có ý mở cửa.

Rất hiển nhiên, là chủ nhà muốn bơ vị Giám Chính đại nhân này đấy.

Nhưng nguyên nhân… họ lại không rõ lắm.

—— Chuyện ở thành Khám Nguyệt, mọi người đều cho rằng Hoàng Nhưỡng đã đến đưa tin. Đương nhiên không ai phái người thông báo nữa. Đám người còn lại trong nhà họ Tức cũng đâu rõ xảy ra chuyện gì.

Mà đoàn Tức lão gia tử chỉ vì một cái lệnh bài, bị bắt vào phủ nha lấm lem, tống giam, còn nhốt một đêm.

Ai còn mặt mũi nhắc tới nữa?

Thế là mọi người khoanh tay đứng nhìn, vừa nhìn, vừa lén lút thầm đoán.

Nhưng vào lúc này, Giám Chính đại nhân rút từ trong tay áo một phong thư, đưa cho Bảo Võ, nói: “Đọc.”

“Vâng.” Bảo Võ nhận bức thư mở ra. Xưa nay anh vốn lớn giọng, lúc này cũng tập trung hơi đầy đủ. Anh lớn tiếng đọc: “Tức lão thái gia ở trên! Vãn bối Đệ Nhất Thu, lúc tuần tra ở thành Khám Nguyệt phát hiện tiền bối chưa mang lệnh bài, nên đã bắt các vị tiền bối giam vào ngục! Tuy là bẩm công chấp pháp, song nghĩ lại, cũng đã đánh mất tình người.”

Bảo Võ càng đọc càng không đúng —— ngài nói ngài đã làm gì?!

Còn một đám gia phó phía sau cửa càng nghe không đúng —— bắt, giam, vào, ngục?

“Sau khi Tức lão thái gia bị giam vào ngục, còn không chịu tự đi ra, yêu cầu bệ hạ đích thân tới. Dẫu bất hợp pháp song cũng là thường tình con người. Vãn bối không nên cự tuyệt, hơn nữa còn tống đoàn người của tiền bối ra phố dài…” Bảo Võ đọc đến trợn mắt há mồm.

Cùng anh ta hoảng sợ còn có một đám gia phó phía sau cửa!

Bảo Võ còn tính đọc tiếp, thì, cửa đồng mạ vàng cót két một tiếng mở ra.

Một người đàn ông trung niên xụ mặt, đứng trước mặt Bảo Võ.

Cao thủ bậc nhất Ti Thiên giám Bảo Võ, cảm thấy sát khí lạnh thấu xương trên một người thân là Thổ tu! Khí huyết oán giận mãnh liệt này còn khiến một vũ phu như anh không nhịn được lui về một bước.

Ánh mắt người đàn ông trung niên như đao, khoét Đệ Nhất Thu một đao, nhả từng chữ: “Lão gia tử nói, vào rồi nói!”

Giám Chính đại nhân lúc này lễ nghĩa chu toàn theo cấp bậc, y vái chào tới đất: “Tạ ơn Tức lão gia tử khoan dung độ lượng.”

Người xung quanh bực mình ra mặt —— không khoan dung độ lượng được không?

Trời mới biết trong phong thư kia còn viết thứ gì.

Lấy tính tình của Tức lão thái gia, e là gặm luôn tim y cũng được.

Nhưng dù thế nào, cuối cùng Giám Chính vẫn vào được cổng nhà họ Tức.

Tức lão thái gia không gặp y, chỉ cho y chờ tiếp một canh giờ, mới cho con trưởng mình Tức Phong ra mặt đuổi y đi.

Đương nhiên, Giám Chính đại nhân cũng không đâu thèm ngó ngàng.

Nói cho cùng, nhà họ Tức và triều đình gắn bó như môi với răng. Triều đình không thể bớt đi giống tốt nhà họ Tức, mà nhà họ Tức cũng không thể thiếu chủ thuê triều đình.

Dù có thâm cừu đại hận thì cũng có làm được gì?

Bịt mũi, nén cơn buồn nôn, tiếp tục đi qua chứ sao.

Ngọc Hồ Tiên Tông.

Hoàng Nhưỡng vẫn vùi đầu khổ tu, Tạ Hồng Trần lại phát hiện —— gần đây đệ tử ngoại môn đến du học ngày càng tăng.

Hơn nữa, họ đều là con cháu danh môn, mà phần lớn là đàn ông.

Họ vào ngoại môn cũng chả lo du học. Chỉ đưa đầu thăm dò lởn vởn cạnh Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng ít khi ra ngoài, nhưng nàng thường xuyên đi Kỳ Lộ đài.

Thế là đám con cháu danh môn lại tốn thời gian ở Kỳ Lộ đài. Bọn hắn giúp Hoàng Nhưỡng chuyển phân bón, phơi hạt giống, người người ân cần.

Mà hầu như Hoàng Nhưỡng cũng chỉ cười yêu kiều, không quá cự tuyệt.

Tạ Hồng Trần bắt đầu vô tình hay cố ý giữ nàng lại điện Duệ Vân luyện công.

Hắn không thể tới gần nàng, nhưng cũng không muốn ai khác tới gần nàng.

Cũng may Hoàng Nhưỡng không thèm quan tâm, nàng luyện công ở đâu cũng có gì khác? Lúc nào sờ được đến góc áo của Tạ Linh Bích mới là chuyện lớn.

Nàng ở điện Duệ Vân thi thoảng cũng làm vài món ăn cho Tạ Hồng Trần. Thậm chí nàng còn trồng một chậu hoa lan, đặt trên bàn sách của Tạ Hồng Trần.

Nói đến cũng buồn cười, ở ngoài đời nàng thường xuyên làm mấy món vặt, Tạ Hồng Trần không để tâm. Nàng trồng hoa lan khắp núi, Tạ Hồng Trần cũng không nhìn nhiều hơn một tí.

Ngược lại trong mơ bây giờ, Tạ Hồng Trần khen tài nấu nướng của nàng, chăm sóc hoa lan nàng tặng. Hoàng Nhưỡng không chỉ một lần nhìn thấy hắn tưới nước cho chậu lan.

Hôm nay, Hoàng Nhưỡng đi Kỳ Lộ đài, theo thường lệ chăm sóc mớ cây giống. Trên người nàng có vốc đất Hoàng Thự biến thành, thứ này nhìn vậy nhưng là bảo bối. Nàng chỉ cần rải tức nhưỡng ra đất, tự nhiên sẽ khiến cây giống nhanh chóng trưởng thành.

Mà cái giá tất nhiên là tu vi của Hoàng Thự.

Hoàng Nhưỡng sử dụng tu vi của lão, không chút đau lòng.

—— cha, so ra như này thì cuộc đời lão còn hữu dụng.

Cho nên, đừng nghĩ tu thành thân người nữa.

Hoàng Nhưỡng rải tức nhưỡng màu vàng kim vào trong đất, toàn bộ vùng đất như được làm ấm lên. Trong nháy mắt tất cả cây giống đều nảy phiến lá, như là thoải mái dễ chịu duỗi lưng một cái vậy.

Đợi đến khi đất được bồi bổ xong, Hoàng Nhưỡng thu tức nhưỡng, cúi xuống, thấy bên cạnh có lá thư được dùng tảng đá giằng lên.

Thư?

Hoàng Nhưỡng nhặt lên mở ra xem, bên trong viết —— “Nhưỡng cô nương: Từ năm Thành Nguyên thứ năm, được gặp cô nương trong buổi tiệc bái sư, tại hạ mong nhớ đến giờ. Được nghe thử nghệ lần này cô nương cũng có mặt, tại hạ hân hoan…”

—— là một phong thư tình.

Nhàm chán.

Hoàng Nhưỡng vò lá thư thành một cục, đến lạc khoản cũng không xem, tiện tay ném qua một bên.

Lúc này, dưới núi lại có người nói: “Hoàng sư tỷ, ở ngoài cửa có người gửi cho ngài một món quà!”

“Quà?” Hoàng Nhưỡng nhíu mày. Đệ tử nói: “Đúng, một món quà vô cùng… kỳ quái.”

Hoàng Nhưỡng ở Tiên Tông hiện giờ, chỉ có bọn Hà Tích Kim gửi chút ngân phiếu cho nàng. Còn ai mà tặng quà cho nàng nhỉ?

Nàng đi xuống thềm đá, dọc theo đường núi lượn quanh đi ra ngoại môn.

Trong dịch trạm ngoại môn quả nhiên có một món quà bao bọc hết sức kỳ quái. Xem ra thì, giống người đấy.

Không đúng, đây là người mà!

Mấy người khác xôn xao quăng ánh mắt khác thường tới —— các ngươi đừng nghĩ lung tung nha! Hoàng Nhưỡng vội nói: “Mở ra giúp ta!”

Lấy thân phận và thực lực của nàng, đệ tử khác cũng có chút cung kính với nàng. Lập tức có người tới, giúp nàng mở món quà cổ quái.

Bên trong đúng là người, có điều là một hình người chế tạo từ sắt và gỗ.

Con rối vô cùng cao lớn, các khớp kết nối rất xảo diệu.

Trên người nó không có đúc ấn, song Hoàng Nhưỡng biết ngay thợ rèn là ai.

Nàng đã từng thấy con rối này ở Bạch Cốt nhai của Miêu Vân Chi.

Đệ Nhất Thu…

Bao phỉ nhổ trong lòng Hoàng Nhưỡng nuốt sạch trở vào. Nàng nghi ngờ nhìn con rối, nhìn thật không có chút sinh khí. Hơn nữa vì làm từ sắt thép gỗ thô, quá nặng nề.

Ở đây cũng đâu phải Bạch Cốt nhai, mình cũng đâu cần tạp vụ sắc thuốc.

Y đưa con rối đến cho mình làm gì nhỉ?

Hoàng Nhưỡng không hiểu đầu đuôi, song vẫn sai người rinh con rối, trèo đèo lội suối một mạch về phòng mình.

Con rối cao lớn, lại cực kỳ cồng kềnh. Một đám đệ tử Tiên Tông chuyển nó đến thở hồng hộc, mồ hôi đầu đầy.

Cùng lúc đó, Ti Thiên giám.

Giám Chính đại nhân ngồi trong thư phòng, trên bức tường đối diện là lụa trắng đầy tinh tế. Phía trên đang chiếu một cảnh tượng mà Cửu Khúc Linh Đồng đang hút tới.

Mấy đệ tử Tiên tông đang xách kiệt tác của y trèo đèo lội suối. Mà trên vành tai con rối, treo một chiếc chìa khóa bằng đồng sáng loáng.

“…” Giám Chính đại nhân toan nói lại thôi.

Trong tinh xá, chờ mấy đệ tử rời đi, Hoàng Nhưỡng sờ soạng mân mê nó, cuối cùng nàng nhìn thấy chìa khóa trên lỗ tai con rối.

Nàng lấy chìa khoá, lại tìm mãi, cuối cùng tìm được một lỗ khoá trong tai con rối. Nàng cắm chìa khoá, vặn nhẹ, con rối hơi ngẩng đầu, nghe trong cơ thể nó vang lên một tiếng răng rắc.

Ti Thiên giám, thư phòng.

Giám Chính đại nhân ngắm nhìn gương mặt Hoàng Nhưỡng, ngay bằng chính cặp mắt của con rối. Nhìn ở khoảng cách gần thế này, khuôn mặt nhỏ cũng vẫn cứ tinh xảo xinh đẹp. Giám Chính đại nhân tay ôm má, ngắm say đắm.

Trong lúc đó, Hoàng Nhưỡng vặn chiếc chìa khoá bằng đồng cắm vào tai con rối một vòng, lại một vòng, lại một vòng…

Đỉnh mày Giám Chính đại nhân chau lại —— hê… vặn nhiều quá rồi. Loại rối đối chiến này, mức chiến đấu cao nhất cũng không hề yếu đâu.

Quả nhiên, con rối bỗng nhấc cánh tay, đánh Hoàng Nhưỡng!

Hoàng Nhưỡng né không kịp, bốp, bị con rối quất vào mặt.

Nàng bụm mặt, đầy chấn kinh.

Cùng khiếp sợ còn có Giám Chính đại nhân ngồi trước Cửu Khúc linh đồng.

Chỉ thấy trong phòng, Hoàng Nhưỡng tránh qua tránh lại, bị con rối đuổi đánh khắp phòng. Con rối sức lớn vô cùng, thân hình lại cao lớn. Nó nện nát cái bàn, xô bể toang chậu cây… Chỉ chốc sau, phòng Hoàng Nhưỡng đã biến thành một vùng phế tích.

Hoàng Nhưỡng không thể không tránh ra ngoài phòng.

Nàng có vẻ đã chạy ra khỏi phạm vi, con rối mất đi mục tiêu, không đuổi theo ra.

Nhưng nàng không thể đi vào, vào đó, rối sẽ đánh.



Hoàng Nhưỡng đứng ngay cửa phòng, cùng con rối trong đám phế tích nhìn nhau.

Giám Chính đại nhân cách Cửu Khúc Linh đồng cùng nàng đối mặt.

Tận mắt nhìn được nỗi chấn kinh trong mắt nàng từ từ hóa thành lửa giận.

—— chuyện này… chả lẽ nàng không nhìn ra, đây là một con rối đối chiến sao?

Hoàng Nhưỡng đương nhiên nhìn không ra.

Ai mà nhìn ra cho được?! Nàng xuất thân là một thổ yêu, nhà họ Hoàng mua con rối đối chiến gì đó để chi?

Mà ở Ngọc Hồ Tiên Tông thì tu tiên vấn đạo đều do tự tay sư tôn dạy bảo. Chỉ có triều đình mở trường, để nhanh chóng gia tăng lực chiến đấu, Giám Chính đại nhân tài giỏi mới tự mình rèn đúc con rối đối chiến này.

Hoàng Nhưỡng đi đâu gặp thể loại này chứ? Với cả, trên mặt thứ đồ chơi này cũng đâu có viết chữ!

Nàng vặn tới mức chiến đấu cao nhất, sau đó bị con rối nhốt ngoài cửa, còn trong phòng thì một mảnh rối tung, cơ bản không vào được.

Phút giây thê thảm thế này, sao ông trời không thể đã rét vì tuyết lại còn lạnh vì sương chứ?

Thế là ông trời bắt đầu mưa.

Hoàng Nhưỡng đứng trong mưa rả rích, mấy lần muốn xông vào, song đánh không lại. Con rối canh giữ ngay cửa, chờ nàng đến gần, sau đó hành hung nàng.

Mưa lớn dần, thấm ướt váy áo và tóc nàng, nàng bị nhốt ướt sũng.

Giám Chính đại nhân đưa tay đỡ trán, thật không đành lòng nhìn thẳng.