Không Tỉnh

Chương 47




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trưởng thôn đọc đến cuối thư, quả nhiên, Tạ Tông chủ yêu cầu đệ tử Hoàng Nhưỡng của mình kế nhiệm vị trí gia chủ nhà họ Hoàng.

Mấy tộc khác đã duyệt qua chứng cứ phạm tội của Hoàng Thự trước đó, không nói đến trên đó ghi chép rất tường tận mà xem như không có tội chứng, bọn họ cũng không có gì để nói.

—— Uy vọng của Tạ Hồng Trần, không phải đám tiểu gia tộc bọn họ dám mở miệng chất vấn.

Đưa ra việc này, lại tự ngài đích thân viết, tộc lão khác nào dám khó xử?

Trưởng thôn nói ngay: “Chư vị, đều nghe rõ chưa?”

Tộc lão khác cũng rối rít nói: “Chúc mừng chư vị, rốt cuộc đã có được một vị gia chủ tài đức sáng suốt.”

Nói xong, đám tộc lão nhóm vẻ mặt thân thiết, móc ra lễ vật đã chuẩn bị phần mình.

“Cô Nhưỡng, cô xuất từ thôn Tiên Trà, lại bái danh sư, ngày sau tiền đồ vô lượng. Chớ có quên mấy lão già bọn ta nhé…” Giọng điệu họ hòa ái, lễ vật thì quý giá.

Mỗi người đều giống như quan tâm vãn bối mình coi trọng nhất.

Hoàng Nhưỡng không từ chối mấy lễ vật, nàng mang theo kính cẩn của tiểu bối vốn có, ân cần thăm hỏi từng vị tộc lão.

Đám anh chị em nàng dù tức giận đến dựng râu trợn mắt, nhưng cũng không thể làm gì.

Đám tộc lão này, bao nhiêu năm vẫn luôn nhìn Hoàng gia bằng một câu nước bẩn. Những việc Hoàng Thự đã làm, lẽ nào bốn dặm tám hương có ai không biết chứ? Mà đám con cái dưới gối Hoàng Thự, được mấy người tốt?

Nhà họ Hoàng trong họ gần cũng không được người tôn trọng.

Nhưng hôm nay, mấy tộc lão nhiệt tình đợi đến khi Hoàng Nhưỡng khắc con dấu gia chủ, lại phái người giúp nàng kiểm kê của cải Hoàng gia, đồng ruộng, hạt giống.

Có đám bọn họ giám sát chặt chẽ, còn kẻ họ Hoàng nào có thể quậy ra trò gì?

Ba ngày sau, toàn bộ của cải, giấy tờ, biên lai khế ước của nhà họ Hoàng cũng phân loại, ngay ngay ngắn ngắn giao đến tay Hoàng Nhưỡng.

Nhóm tộc lão thậm chí đợi nàng khắc xong con dấu mới cáo từ.

Hoàng Nhưỡng thành gia chủ chân chính của nhà họ Hoàng gia, anh chị em trong nhà dù có ý kiến cũng không dám ngang nhiên phản đối.

Mà mọi việc, cũng không thể khiến Hoàng Nhưỡng vui sướng.

—— Tiết vụ xuân, đến kết nối giống tốt cũng không phải là Đệ Nhất Thu.

Y không đến.

Tên chó chết này, y vẫn không đến.

Thượng Kinh, tầng đáy tháp Viên Dung.

Đệ Nhất Thu đã đem hạt giống Hoàng Nhưỡng tặng trồng riêng trong một chậu, ngày ngày tưới nước.

Giống lạ trong chậu quả nhiên đã nảy mầm, lúc đầu hạt mầm còn nhỏ, nhưng chỉ hai ba ngày, đã lớn vọt.

Chờ nó hơi thành hình chút, Giám chính đại nhân mới ý thức được đây là cây gì —— cỏ đuôi chó.



Đúng vậy, một chậu cỏ đuôi chó um tùm tùm.

Nàng thần bí như vậy, là vì đưa cái chậu này đó hả? Giám chính đại nhân cắt tỉa mấy sợi cỏ lông xôm xốp, thứ này ngoại trừ ngày càng tươi tốt, hình như cũng không có chỗ kỳ dị nào.

Chỉ có con sâu róm kia vui vẻ, mỗi lần lăn lộn trong đó, chơi đến quên cả trời đất.

Thời gian dần trôi qua, ước hẹn ở thôn Tiên Trà, Đệ Nhất Thu không đi.

Một là tình trạng cơ thể hiện giờ của y, nếu đi, e cũng thành trò cười. Hai là y bị nhốt trong tháp Viên Dung đã lâu, không biết trời trăng. Y vốn không biết, bây giờ đã đến tiết vụ xuân.

Dưới tầng hầm tháp hình như đến cả thời gian cũng bị ngăn cách với bên ngoài.

Lúc này, thôn Tiên Trà, nhà họ Hoàng.

Hoàng Nhưỡng đào hũ rượu trong một góc xó tiểu viện, ôm nó đi ra thôn Tiên Trà.

—— Tên chó, dám không biết điều thế hử! Ngươi đã không đến, vậy thì chờ lão nương tới đút cho ngươi uống đi!

Hoàng Nhưỡng cũng không dây dưa, nàng một mạch chạy tới Thượng Kinh, đi con đường mới mở dẫn vào thành, quả thực chậm trễ mấy ngày.

Nàng thật vất vả đi vào cổng Ti Thiên giám, vốn định nhìn thật kỹ ngoài cửa một chút, để nhớ lại cảnh xưa. Song vừa tới trước cửa, Hoàng Nhưỡng đã nhíu mày.

——Cổng Ti Thiên giám, tụ tập rất nhiều… cô nương.

Đúng vậy, cô nương. Già trẻ mập ốm đều có.

Cô nào cô nấy đều rướn cổ tò mò nhìn quanh.

Hoàng Nhưỡng dĩ nhiên cũng chen vào đám người, song nhìn hồi lâu cũng không thấy gì.

Nàng đành phải chen đến trước mặt thị vệ, nói: “Tiểu ca, ta có chuyện quan trọng cầu kiến Giám chính, mời thông bẩm giùm.”

Thị vệ kia liếc mắt, nói: “Giám chính bọn ta không tiếp khách, đi mau!”

Vừa nói vừa xua đuổi. Hoàng Nhưỡng đành lùi lại, không để ý đạp chân cô nương đằng sau.

“Ôi, thật có lỗi quá.” Hoàng Nhưỡng vội nói.

Cô nương kia mím môi, cười rất có thâm ý: “Cô cũng là đến nhìn Giám chính hử?”

“Cũng?” Hoàng Nhưỡng lập tức bắt được chữ này, hỏi: “Cũng là sao?” Nàng nhìn trái nhìn phải, thấy một đám cô nương nhón chân, nhìn loạn xung quanh.

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Các cô… không phải đều là đến tìm Giám chính chứ?”

Cô nương kia cười hì hì, thấp giọng: “Đừng giả bộ nữa, chuyện ấy ai cũng biết. Cả kinh đô truyền khắp rồi. Thẹn thùng gì nữa?”

Nhưng ta không biết nè. Hoàng Nhưỡng thầm run lên, hỏi: “Là chuyện gì thế?”

Cô nương kia nhỏ giọng nói: “Còn có thể là chuyện gì nữa? Không phải là cô nghe nói Giám chính chúng ta ‘có một bảo bối’, lúc không cần quấn ở bên hông, tránh đi lại không dễ sao!”

Cái gì——

Hoàng Nhưỡng rối rắm: “Chuyện đó—— có minh chứng thực tế sao?” Còn nữa, mấy chuyện này, xem như là có đi, sao lại lan truyền đến ai ai cũng biết vậy?

Cô nương kia thấy đúng là cô này chưa từng nghe qua, lập tức hưng phấn: “Đương nhiên. Bão cầm quán có mười hai cô nương đang đỏ khách mà người đời đặt cho biệt hiệu mười hai tháng. Mười hai cô nương ấy đã từng thấy, hiện giờ vẫn rao truyền khắp nơi nè!”

Chuyện này ——

Hoàng Nhưỡng cúi đầu, nhìn vò rượu mình nâng niu, cảm giác não mình không đủ dùng.

Là vì máu Hủy Xà, cải biến thể chất?

Không đúng. Nhớ xưa kia, lúc dưỡng giống ở Thiên uyển hoàng cung, từng phái Đới Nguyệt đi tìm Đệ Nhất Thu. Lúc Đới Nguyệt quay về, cũng đã kể chuyện Đệ Nhất Thu đêm ngự mười hai cô rồi.

Chẳng lẽ là thiên phú dị bẩm?

Chuyện này ngược lại cũng khó biết, dù sao thì trước giờ đâu có lưu ý.

Hoàng Nhưỡng chen đến trước mặt thủ vệ lần nữa, nói: “Đại ca, ta chính là Hoàng Nhưỡng đệ tử thân truyền của Tạ Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông, cầu kiến Lý Giám phó Ti Thiên giám!”

Nói xong, nàng đưa danh thiếp Ngọc Hồ Tiên Tông.

Thật nghĩ không ra, nàng đến tìm Đệ Nhất Thu, thế mà cần dùng thiếp của Tạ Hồng Trần.

Thủ vệ nghe là người của Ngọc Hồ Tiên Tông bèn không làm khó nữa, nói: “Mời tiên trưởng chờ một lát, tiểu nhân vào thông bẩm.”

Hoàng Nhưỡng lơ đãng ừ đáp.

Bên cạnh, các cô nương đang tỉ mỉ săm soi bàn luận.

Nội dung thật là… không thể miêu tả.

Cũng may chỉ lát sau, Lý Giám phó vội vàng chạy đến.

Vừa thấy Hoàng Nhưỡng, anh vội vàng chạy tới: “Nhưỡng cô nương, mời vào trong mời vào trong.”

Hoàng Nhưỡng theo anh ta vào, trong đầu vẫn mơ mơ màng màng. Nàng đành hỏi: ” Giám chính mấy người… ngài ấy vẫn ổn chứ?”

Lý Lộc thấy nàng, phảng phất nhớ đến thần nữ nhiều năm trước đến đây thăm mình.

Anh vội nói: “Nếu Giám chính mà biết Nhưỡng cô nương tới, nhất định vui như mở cờ trong bụng ấy! Mấy ngày qua ngài nhớ thương cô nương, quả thực là cơm nước không vào, cả người gầy đi không ít.”

Sở trường anh là khoa trương cực kỳ, Hoàng Nhưỡng hờ hững nghe.

“Thật sao?” Hoàng Nhưỡng đang có ý định hỏi tí về tin đồn, cuối cùng cũng thôi. Đành nói: “Giám chính đại nhân có đang ở Ti Thiên giám không?”

Tất nhiên Lý Lộc không biết tâm tư nàng, nói ngay: “Ngài ấy đang ở trong cung, có điều…có điều…”

Hoàng Nhưỡng thấy anh ta khó xử, hỏi: “Có điều không tiện thăm viếng à?”

“Không không không.” Lý Lộc nói, “Có điều Giám chính còn đang mang bệnh, chỉ sợ dọa cô nương.”

Hoàng Nhưỡng hiểu rồi.

Không nghĩ, đã lâu vậy rồi mà Đệ Nhất Thu vẫn chưa thể khôi phục lại dáng vẻ người thường.

Ở ngoài đời nàng đã từng nghe Đệ Nhất Thu đề cập qua chuyện này, chẳng qua chỉ qua loa, hời hợt một bút. Thế mà bây giờ, nàng đang tự trải qua những khoảnh khắc này, cùng y cách một tòa cung thành và tháp cao.

Nàng cực kỳ chân thành nói: “Nếu ngài ấy có thể gặp khách, vậy thì mời Lý Giám phó đưa ta sang gặp một lần. Dung mạo gì đó, không đáng ngại.”

Lý Lộc vẫn do dự, đương nhiên là anh muốn đưa Hoàng Nhưỡng sang rồi, nhưng lỡ hù nàng ấy, thì đến chỗ dựa này Giám chính cũng không còn..

Hoàng Nhưỡng thấy thần sắc anh, hiểu ngay. Nàng nói: “Giám phó không cần lo lắng. Ta… Ta gặp ngài rồi, ta nghĩ, không thể đáng sợ hơn lúc đó được.”

Lý Lộc sửng sốt, anh nhìn Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng mỉm cười gật đầu với anh.

Buổi chiều, hoàng cung.

Lý Lộc dẫn Hoàng Nhưỡng đi thẳng vào tháp Viên Dung.

Cầu Thánh Bạch đang kiểm tra phương thuốc hôm nay, ngẩng lên, nhìn thấy Hoàng Nhưỡng.

Ông nhìn Hoàng Nhưỡng đăm đăm, cẩn thận quan sát, Hoàng Nhưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng khẽ chào ông: “Chào Y chính đại nhân.”

“Hừ, là cô nhóc này hả.” Cầu Thánh Bạch hừ ra một hơi giận, lại không tự chủ được đứng dậy đưa cô vào tầng tháp.

Lý Lộc rất nhạy bén cảm giác được, Cầu Thánh Bạch không lo lắng Hoàng Nhưỡng sẽ bị dọa.

Hoàng Nhưỡng ôm rượu, bước vào chốn trời đất âm u này.

Hoàng tử hoàng nữ hiện giờ, sau khi được thay máu dần dần, bắt đầu xuất hiện hiện tượng sợ ánh sáng. Nến nơi đây bị tắt bớt rất nhiều.

Không gian được quét rửa thường xuyên song vẫn luôn có một mùi thuốc vừa mặn vừa đắng tẩy không đi.

Hoàng Nhưỡng quan sát mấy gian tù, bên trong nhốt đủ loại người. Cao thấp mập ốm, nam nữ già trẻ. Trên người họ đều mang theo một hơi tử khí, thi thoảng quay đầu, chìa bộ mặt âm trầm đáng sợ.

Gian tù của Đệ Nhất Thu cạnh lối vào.

Y đưa lưng về phía vách tường, không quay đầu lại.

Hiển nhiên, đối với tiếng bước chân của Hoàng Nhưỡng, y cũng không quen thuộc như Hoàng Nhưỡng đối với tiếng bước chân của y.

Hoàng Nhưỡng đứng tại trước song, lặng im quan sát bóng lưng của y.

Trên người y còn chưa bớt sưng, cả người nhìn xấu xí như con quái vật.

Nào có chút dáng vẻ gì là anh tuấn?

“Đệ Nhất Thu.” Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng gọi.

Trong gian tù nho nhỏ, lưng Đệ Nhất Thu bỗng hoá cứng. Y thật lâu không quay đầu lại, Hoàng Nhưỡng rõ ràng mang theo ý cười mà trong mắt lại long lanh ngấn lệ.

Đệ Nhất Thu ở ngoài đời, một mình sống trong quan xá Huyền Vũ Ti Ti Thiên giám suốt hơn một trăm năm.

Bao ngày đêm dài đăng đẵng kia, phải chăng y vô số lần quay lại gian tù tối thăm thẳm này?

Chìm trong đau khổ, không được giải thoát?

Cả đời Hoàng Nhưỡng, phần lớn đều gặp người gieo gió gặt bão, trừng phạt đúng tội. Thế nên nàng rất hiếm khi đau lòng ai.

Nhưng giờ khắc này, nàng bắt đầu thương tiếc người này.

Cuộc đời của y, đã chấm hết vào năm mười chín tuổi.

Từ gian tù này bước ra, đã không còn thiếu niên ngây thơ ngày đó.

Hoàng Nhưỡng chờ đợi hồi lâu, Đệ Nhất Thu không chịu quay người.

Cầu Thánh Bạch dứt khoát mở cửa gian tù. Hoàng Nhưỡng quay lại, nhìn ông và Lý Lộc, hỏi: “Hai người có thể tránh mặt một lát được không?”

Hai người đều không hiểu, Cầu Thánh Bạch nói: “Cho cô vào đã là khai ân rồi. Ở đâu mà tật xấu nhiều vậy?”

“Được thôi.” Hoàng Nhưỡng đành nói: “Vậy ta còn có một vấn đề. Nếu ta nuốt nước miếng của ngài ấy, sẽ trúng độc chứ?”

“Độc tính rất nhỏ.” Cầu Thánh Bạch suy tư một lát, nói: “Hiện giờ độc trong máu ngài ấy, chất lượng vốn còn không nặng lắm.”

Hoàng Nhưỡng gật gù, cong người vào gian tù.

Cầu Thánh Bạch suy nghĩ mãi, cuối cùng kịp hiểu ra là quái lạ chỗ nào —— không phải, sao cô ta lại nuốt nước miếng ngài chứ?!

Ông nhìn sang Lý Lộc —— ngươi có nghe cô ta vừa nói gì không?

Lý Giám phó mặt đầy chờ mong!

Trong gian tù, con sâu róm ghé vào trên công văn nằm ngủ.

Vừa nghe giọng Hoàng Nhưỡng, nó ra sức nhổm dậy. Nó bò một mạch đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, chuẩn bị định từ giày nàng bò lên.

Hoàng Nhưỡng đưa tay bắt nó lên: “Đã mập vậy rồi à?”

Con sâu róm uốn éo thân hình xanh xanh đỏ đỏ, Hoàng Nhưỡng tiện tay đặt nó lên cây Song Xà quả, bên cạnh chậu Song Xà quả còn đặt một cái chậu, bên trong đang trồng hạt giống Hoàng Nhưỡng tặng cho Đệ Nhất Thu.

Cây giống nhìn như một chiếc đuôi chó, xù lông thành một khối, nhìn không ra là cái gì.

Đã lớn như vậy rồi, gieo mầm giỏi nha.

Hoàng Nhưỡng dừng mắt lên nó chút, sau đó đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu.

“Cô tới làm gì?” Đệ Nhất Thu chậm rãi hỏi.

Y còn không chịu quay người.

Nhưng lần này, thật ra y đã tốt hơn nhiều.

Y mặc một chiếc áo bào đen sạch sẽ, áo rất lớn che phủ hết cả người y. Thế nên nhìn qua bóng lưng y cũng chỉ thấy mập, chứ không thấy đáng sợ.

Hoàng Nhưỡng giơ vò rượu trên tay: “Ta nói, vụ xuân năm nay mời đại nhân uống rượu mà.”

Giọng Đệ Nhất Thu lạnh băng, nói: “Không uống.”

Hoàng Nhưỡng mở lớp niêm phong vò rượu, Lý Lộc thấy thế, vội tìm bát cho nàng.

Ai ngờ, Hoàng Nhưỡng ngửa đầu uống một ngụm rượu, sau đó nàng nhào mạnh tới, chuyển qua người Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu chỉ thấy môi nóng lên, rượu ngon mát lạnh vào miệng.

Theo đến, là mùi hoa hồng nồng đậm.

Còn có… đôi môi mềm mại cực ấm áp.

Mỹ nhân thơm ngát, hơi thở ấm áp phả vào mặt.

Giám chính đại nhân uống xuống một nửa, kẹt lại trong cổ họng, có ảo giác như tim chợt ngừng đập.

Rượu xuống cổ họng, hầu kết y hơi nhấp nhô, nuốt xuống toàn bộ.

Mỹ nhân trong lòng mềm mại như ngọc, hương thơm trong tóc hỗn loạn. Trong mắt Đệ Nhất Thu chỉ thấy ánh sáng mê ly kỳ quái. Ngoài chấn song, Cầu Thánh Bạch “ôi chao” một tiếng, vội che mắt lui ra ngoài.

Hoàng Nhưỡng không thèm để ý, nàng từng bước ép sát, Đệ Nhất Thu từng bước lùi lại.

Rốt cuộc, y dán lưng lên tường.

Hoàng Nhưỡng khóa mắt lên y, hơi nghiêng vò rượu, lại nhấp nhẹ một ngụm. Nàng nhích lại gần Đệ Nhất Thu, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng thoa rượu thơm ngọt lên môi y.

“Ta nói rồi, tiết vụ xuân sẽ mời đại nhân uống rượu. Nếu đại nhân không đến thì ta đến. Nếu đại nhân không uống, ta sẽ đút đại nhân uống.” môi đỏ nàng dán lên vành tai trái y, thầm thì.

Đệ Nhất Thu theo từng chữ nàng nhấn nhá mà rung động.

Lý Lộc cầm bát vào, thấy tình cảnh bên trong, trở tay tự tát mình một bạt tai. Tát xong quay đầu đi thẳng.

Giai nhân nhuyễn ngọc thơm ngát, hai tay Đệ Nhất Thu hơi duỗi ra, rồi từ từ thu lại. Y khắc chế mình đến cả một cái ôm cũng không có.

Hoàng Nhưỡng thầm kinh ngạc —— sao mà chút can đảm này cũng không có vậy? Đêm ngự mười hai nữ đâu. Mười hai mỹ nhân chả lẽ không cho y uống rượu à?

Thật quá không chuyên nghiệp nha! Bạc tốn cũng thật lỗ vốn.

Đúng rồi, bên ngoài đồn rằng y, y ——

Hoàng Nhưỡng dời mắt xuống phần eo của y.

Đáng tiếc hiện giờ y sưng khắp, áo bào đen quá rộng, không nhìn rõ lắm.

Giờ mà hỏi y vấn đề này, e có chút xát muối vào vết thương rồi.

Hoàng Nhưỡng đành vươn tay, tùy ý sờ quanh hông y.

Đệ Nhất Thu phát hiện, y rốt cuộc hỏi: “Cô tìm cái gì thế?”

Giọng y khàn khàn, hơi thở nóng hổi, nhẹ nhàng hỏi: “Cô đang muốn gì? Pháp khí? Bản vẽ? Hay là món trân bảo gì khác?”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng chột dạ rút tay về, “Sao lại hỏi vậy?”

Đệ Nhất Thu cụp mắt, nói: “Không cần giả tỉnh. Theo ta hình dung thì cô vẫn luôn vậy mà. Không muốn mấy thứ đó, thì muốn gì?”

Ấy. Hoàng Nhưỡng đầy khó xử: “Việc này không tiện nói.”

Đệ Nhất Thu cúi mặt, vẫn nói khẽ: “Nói đi. Nói thứ cô muốn, ta sẽ giao cho cô đem đi.”

“Không không không không…” Hoàng Nhưỡng luôn miệng, “Đem không được đem không được.”

Quý giá thế à?

Đệ Nhất Thu nhíu mày, Hoàng Nhưỡng sợ y lại nói lời kinh người, vội nói: “Ta ta chỉ là tới tìm ngài uống rượu. Thật đấy.”

Nàng bê bình rượu đến trước mặt Đệ Nhất Thu, nói: “Bình rượu này ủ rất nhiều năm rồi. Rất nhiều rất nhiều năm. Ta vẫn không nỡ khui ra. Lúc chị của ta thành thân, lúc đầu còn muốn uống với chị ấy. Đáng tiếc không có cơ hội thích hợp.”

Đệ Nhất Thu thoáng nhìn vò rượu, nói: “Đã trân quý thế sao còn đem tới? Cô… Giữa chúng ta, hình như cũng đâu quen lắm.”

Lời y nói, Hoàng Nhưỡng có lẽ cũng đã từng hứng thú.

Nàng nói: “Không không, đây là lúc trân quý nhất rồi. Rất thích hợp uống vò rượu này.”

Lời ngon tiếng ngọt của nàng, cứ như tiện tay vê đến.

Đệ Nhất Thu nhìn hũ rượu đăm đăm, ánh mắt như tan ra trong màu rượu hổ phách. Hoàng Nhưỡng đưa vò rượu cho y: “Uống một ngụm nào.”

Mùi rượu tràn ngập toàn bộ gian tù, hương thuần đến nỗi cả ánh nến cũng buồn ngủ.

Đệ Nhất Thu nhận vò rượu, còng xích tay y vẫn còn đó, leng leng theo động tác của y. Song giờ này khắc này, âm thanh ấy hình như cũng không khó nghe nữa.

Y ngẩng lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu.

Từng có lúc, y vì giữ cho đôi tay mình ổn định, chưa từng uống rượu.

Hôm nay, y nếm đến mùi rượu này.

Nó trơn nồng mà thơm ngọt, thơm ngào ngạt, như môi lưỡi mềm mại dịu êm của đàn bà.

Là hương vị đến cuối đời y cũng không thể lãng quên.

Rượu không mạnh, song Đệ Nhất Thu vẫn say. Y thật không giỏi uống rượu.

Hoàng Nhưỡng đỡ y đến trên giường nhỏ, nói: “Say thì ngủ đi.”

Đệ Nhất Thu còn buồn ngủ, nói: “Cô phải đi à?”

Hoàng Nhưỡng dìu y nằm xuống, nói: “Ta sẽ còn lại đến.”

Ý thức Đệ Nhất Thu đã u mê hoàn toàn, song y vẫn hỏi: “Tại sao lại đối xử với ta thế này?”

Hoàng Nhưỡng cũng dứt khoát nằm xuống, tựa đầu vào vai y, nhìn nóc gian tù: “Những ngày tháng này khó chịu đựng thật đấy, song ta hy vọng sau này lúc ngài nghĩ lại, có thể nhớ về chút nào tốt đẹp. Ta rơi vào vực sâu đã lâu, nhận được chiếu cố. Đây là… báo đáp.”

Cơn xỉn của Đệ Nhất Thu ập tới, y khép mắt, nói: “Ta không hiểu.”

Hoàng Nhưỡng phủ bàn tay lên trán y, nói: “Không cần hiểu.”

Đệ Nhất Thu biết, y tỉnh rồi, người này và cả độ ấm này, đều sẽ biến mất. Y gắng chống chọi nói câu sau cùng: “Nhưng đến cùng thì cô muốn gì?”

Hoàng Nhưỡng ngẫm nghĩ, nói: “Ta ở Ngọc Hồ Tiên Tông học nghệ, ta muốn ngươi đến xem ta. Ngươi đến thăm ta nhé?”

“Được.” Đệ Nhất Thu đáp xong, ngủ thật say.