Không Tỉnh

Chương 103




Thượng Kinh, nội thành.

Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu biến mất một ngày một đêm — chủ yếu là hơi mất tập trung, thuyền bay xa. E hèm.

Lúc Đệ Nhất Thu giong thuyền nhỏ về lại Thượng Kinh, Hoàng Nhưỡng vẫn còn ngủ lấy sức.

“Nàng cứ ngủ đi, ta đi thành Tây xem nhà.” Đệ Nhất Thu nói.

Hoàng Nhưỡng đang ngủ mơ màng, chẳng nghe thấy y nói gì, qua loa đáp.

Đệ Nhất Thu khẽ vuốt tóc lòa xòa trên trán nàng, nói: “Trong thuyền có kết giới phòng thủ, nàng đừng xuống thuyền nhé, biết chưa?”

Hoàng Nhưỡng ừm, Giám Chính thấy nàng ngủ mê man không nỡ phá giấc, bèn rời thuyền đi.

Đến khi Hoàng Nhưỡng tỉnh lại, ngoài thuyền đã có một người đang chờ.

Nàng mở ra cửa khoang thuyền, mãi mới tin vào mắt mình: “Tạ Tông chủ?”

— ngươi thật đúng là một khắc cũng không muốn chờ thêm vậy!

Tạ Hồng Trần đang ở ngoài thuyền, không biết đã chờ bao lâu. Thấy Hoàng Nhưỡng, hắn hơi nghiêng người sang, nói: “Nhưỡng cô nương cuối cùng đã tỉnh.”

Khụ. Hoàng Nhưỡng bỗng lùi về khoang thuyền, bắt đầu sửa sang tóc tai y phục.

— ở trước mặt phu quân không ra sao còn được, nhưng ở trước mặt chồng trước, dung nhan phải nhất định chỉnh tề được không!

Mãi lâu, nàng mới lại xuất hiện ở khoang thuyền, tiện tay dừng thuyền nhỏ lại.

Tạ Hồng Trần lúc này mới nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông có Tông quy, người tự lén học trộm nghệ phải bị phế công thể. E rằng các trưởng lão không chấp nhận cách nói cô học nghệ trong mơ.”

Nghe hắn nói, Hoàng Nhưỡng thầm hiểu rõ.

Nàng nói: “Là Linh Bích lão tổ phái Tông chủ tới, chấp hành Tông quy. Đúng không?”

Tạ Hồng Trần nói: “Sư phụ đúng có ý này. Nhưng… tất nhiên là ta cũng muốn điều tra rõ chân tướng.”

“Tông chủ muốn biết chân tướng, thế thì không còn gì bằng.” Hoàng Nhưỡng xuống thuyền, nói: “Trùng hợp tôi có một chân tướng đây, mong Tạ Tông chủ chóng được biết.”

Ánh mắt Tạ Hồng Trần khẽ chớp, Hoàng Nhưỡng nói một lời kinh người: “Thân thế của Tạ Tông chủ, không phải như lời Linh Bích Lão tổ!”

“Cái gì?” Tạ Hồng Trần muôn vàn không ngờ nàng sẽ nói thế, lập tức nhíu mày.

Hoàng Nhưỡng chặn lời luôn trước khi hắn kịp nói ra miệng: “Tạ Tông chủ nghe tôi nói đã. Theo lời Linh Bích Lão tổ, Tổ tiên họ Tạ nhà ngài ở quận Tử Đồng, tại trời đông giá rét đầu hai trăm ba mươi sáu năm trước đương khi chạy nạn bị cha mẹ vứt ở cổng dưới núi Ngọc Hồ Tiên Tông, đúng không?”

Thân thế của Tạ Hồng Trần không phải là bí mật gì.

Kỳ tài ngút trời như hắn, dù chỉ là một việc tí xíu không quan trọng cũng sẽ nhận mọi sự chú ý.

Thế nên, ngày sinh thần của hắn, thậm chí là cha mẹ, quê quán, sau đều bị điều tra tỉ mỉ.

Tạ Hồng Trần sinh ở quận Tử Đồng, vào một ngày đầu tháng giêng. Tháng Năm năm ấy, quận Tử Đồng gặp họa thủy tai, cha mẹ hắn ôm theo hắn chạy nạn. Đến cuối năm, cha chết bệnh, mẹ thực không thể đủ ăn đành bỏ hắn khi chưa tròn tuổi ở phía dưới núi Ngọc Hồ Tiên Tông.

Lúc ấy đương là mùa đông khắc nghiệt, Tạ Linh Bích đúng lúc gặp được nhặt về, nuôi đến nay.

Mà cha mẹ của hắn, tất nhiên Tông môn cũng đã điều tra.

Đôi vợ chồng kia, nam tên Giải Tỉnh, nữ gọi Phỉ Phương.

Hai người không thoát nạn đói, sau khi Giải Tỉnh chết bệnh, Phỉ Phương từng giặt đồ may vá thuê qua ngày.

Nhưng tuổi thọ người phàm ngắn ngủi, lúc Tạ Hồng Trần còn chưa lộ tài hoa, Phỉ Phương cũng đã bệnh cũ mà chết.

Quận Tử Đồng ấy, vì là quê hương của Tông chủ, đã luôn có phần được chiếu cố.

Trong quận cũng đặc biệt bố trí từ đường cho vợ chồng Giải Tĩnh, bên trong sắp rất nhiều vật xưa cũ năm đó.

Nhìn tất thảy, cũng nào có bất cứ vấn đề gì.

Tạ Hồng Trần nói: “Thì sao? Có chỗ nào khả nghi à?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Trong giấc mơ, vì để hiểu Tạ Tông chủ hơn, tôi đã đặc biệt đi quận Tử Đồng một lần.”

Tạ Hồng Trần ngẩn ra, Hoàng Nhưỡng nói: “Rồi tôi phát hiện, hằng năm chuyến sơ si* đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông là bắt đầu từ tháng Ba. Từ trẻ con vừa ra đời đến thiếu niên mười tám tuổi đều không hề bỏ sót. Quận Tử Đồng cũng giống vậy.”

(*) sàng lọc lần đầu, sơ cấp nhất.

Tạ Hồng Trần thầm giật thót, lập tức hiểu ý nàng: “Ý cô nói, nếu ta sinh vào tháng Giêng xuất sinh, như vậy tháng Ba sẽ từng trải qua khảo thí linh căn của đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông?”

Hoàng Nhưỡng tán thưởng: “Đúng vậy. Với căn cốt tư chất của Tông chủ, không thể nào đến việc được chọn làm đệ tử mà cũng không đạt. Cho nên, nếu xét theo thân thế của Tông chủ, ắt hẳn đã được chọn vào Tiên Tông từ rất sớm, chứ không phải là theo cha mẹ chạy nạn.”

Tạ Hồng Trần trầm ngâm hồi lâu, nói: “Đôi khi bỏ sót, cũng có khả năng.”

Hoàng Nhưỡng nói: “Lúc đầu, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng rồi sau đó, trong lúc rảnh rỗi, tôi có giúp chỉnh lý pháp quyển. Pháp quyển về đệ tử sơ si quản lý lỏng lẻo nhất, tôi thấy quyển của quận Tử Đồng, đề cập riêng đến Tông chủ, mới tiện tay lật sách.”

Nàng vô cùng khẳng định: “Tôi có đọc được cái tên Giải Tĩnh trên ấy! Vào năm Tông chủ ra đời, đúng là Ngọc Hồ Tiên Tông có làm đệ tử sơ si với đứa bé. Nhưng nó không đạt!”

“Sao có thể chứ?” Tạ Hồng Trần sửng sốt.

Hoàng Nhưỡng nói: “Lúc ấy tôi cũng muôn phần chấn kinh, thế là tìm một cơ hội, gặp Tông chủ nói.”

“Rồi sao nữa?” Tạ Hồng Trần hỏi.

Hoàng Nhưỡng chán nản: “Vừa mở lời, đã bị Tông chủ khiển trách một đỗi. Tông chủ nói…” Ánh mắt nàng xa xăm, nhớ lại đoạn căn nguyên, “Đây không phải là chuyện cô nên hỏi. Cô thân là vãn bối, sau lưng bàn tán về tôn trưởng, còn không phải là khơi mào ư. Hoàng Thự dạy cô thế sao?”

Nàng học ngữ điệu của Tạ Hồng Trần, giống như đúc.

(*) chỗ trên là lúc xưng hô giữa vợ chồng ngoài đời thật nên đáng lý gọi là nàng nhưng vì HN giấu ko kể rõ cho THT nên mình để là cô cho tiện.

Tạ Hồng Trần ngây ra.

Hoàng Nhưỡng nói tiếp: “Sau đó, cũng không lâu lắm, Linh Bích Lão tổ đột nhiên xông vào chỗ ở của tôi, đích thân thi hình Bàn hồn Định cốt châm với tôi. Tôi đã bị nhốt ở mật thất sâu trong điện La Phù, tối tăm không thấy mặt trời.”

Tạ Hồng Trần chậm rãi lùi một bước, thật lâu không nói.

Hoàng Nhưỡng nói: “Đến giờ tôi cũng không nghĩ ra, là ai mật báo chứ. Tôi luôn cảm thấy, dẫu Tạ Tông chủ không tin, song tóm lại cũng sẽ không nhắc chuyện này với ông ấy.”

Hồi lâu sau Tạ Hồng Trần mới hỏi: “Cô nói, cô từng kiểm tra lại pháp quyển đệ tử sơ si Tử Đồng quận năm đó thật à?”

“Đúng vậy.” Hoàng Nhưỡng nói, “Tôi xác định trên ấy có tên của vợ chồng Giải Tỉnh.”

Nhịp tim Tạ Hồng Trần nhanh dần, hồi lâu mới nói: “Mỗi một quyển Pháp quyển của Ngọc Hồ Tiên Tông đều có thuật Lưu nhớ ảnh. Sẽ ghi chép bất kỳ từng người nào mở ra nó. Nhưng… đệ tử bình thường đều không biết.”

“Ồ…” Hoàng Nhưỡng giật mình, hồi lâu mới bất đắc dĩ cười cười: “Đa tạ đã giải mối nghi ngờ. Vậy cuối cùng tôi cũng hiểu chỗ quỷ rồi.”

Nàng đã hiểu, đổi lại Tạ Hồng Trần thì không.

— nếu thân thế mình là giả, vậy mình là ai? Sao Linh Bích Lão tổ lại dựng lên thân thế của mình?

Hắn đành hỏi: “Ngoài những việc này, cô có thực tế gì chứng minh nữa không?”

Hoàng Nhưỡng không dám nhắc tới nhiều thêm, hiện tại nàng là Ti Học triều đình. Nếu một vị đi công kích Tạ Linh Bích, sợ là Tạ Hồng Trần càng không tin.

Nàng chỉ có thể nói: “Nếu pháp quyển của Ngọc Hồ Tiên Tông có thuật Lưu nhớ ảnh, thì Tạ Tông chủ luôn có cách mở ra mà, phải không?”

Tạ Hồng Trần không nói gì. Phương pháp tất nhiên là hắn có, nhưng nếu như hắn cho là thật đi mở, nghĩa là đối với ân sư mình hắn đã sinh lòng ngờ vực.

Mà hết thảy chuyện này, chỉ vì mấy câu nói của một cô gái.

Hoàng Nhưỡng thấy hắn lặng thinh, đành nói: “Lời tôi nói câu nào cũng là thật, nhưng quả thực không biết làm sao để Tông chủ tin tưởng.”

Nhưng, Tạ Hồng Trần lại đáp: “Ta sẽ nghiệm chứng lời cô.”

Hoàng Nhưỡng ngẩn ra, Tạ Hồng Trần nhìn thẳng nàng, nói: “Ta sẽ nghiệm chứng. Nhưng nếu là giả, ta sẽ lại tới tìm cô, chấp hành tông quy.”

“Ha.” Hoàng Nhưỡng bật cười, “Tôi thật là được thương mà lo.”

“Được thương mà lo?” Tạ Hồng Trần nhíu mày.

“Đúng thế mà.” Hoàng Nhưỡng khẽ nói, “Nếu trước đây Tông chủ cũng ăn nói như vậy, nói chung tôi cũng không đến mức… ngậm hờn nửa đời.”

“Hoàng Nhưỡng,” cuối cùng Tạ Hồng Trần cũng hỏi ra: “Giữa chúng ta đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vì sao mới quen đã thân? Vì sao tâm tâm niệm niệm? Vì sao chỉ vỏn vẹn mấy câu, đã dao động tâm trí ta?

Hoàng Nhưỡng cười nói: “Thoảng qua như mây khói thôi. Tôi đợi hồi âm của Tông chủ.”

Nói xong, nàng lại duỗi dài lưng mỏi, nói: “Chậm thêm chút nữa, e là phu quân tôi sắp về. Chàng ấy à, xưa nay chua ngoa hẹp hòi, Tông chủ không muốn gặp chàng đâu nhỉ.”

Nàng xưng người kia, là “Phu quân”.

Hai chữ này, như hai mũi gai nhọn.

Tạ Hồng Trần quay đi.

Thành Tây, Đệ Nhất Thu bước vào căn trạch viện.

Căn nhà rất không tệ, vào cổng gặp bức bình phong xây ở cổng, đi tiếp vào trong là một căn Tứ hợp viện tinh xảo. Trong viện sương phòng đầy đủ, đình đài chen nhau. Phía sau nữa, còn có cả hậu viện.

Hậu viện không hề được chăm sóc, mọc chút cỏ dại.

Chủ hộ là một quản sự, đi theo y giải thích mãi, nói: “Chỗ này trống trải, đại nhân chỉ cần chăm sóc lại chút, là chỗ ngồi đẹp rồi.”

Giám Chính đại nhân nhìn quanh tả hữu, đã nghĩ luôn đến rất nhiều phương pháp làm cho phu nhân vui vẻ.

Y ừm đáp, lại tiếp tục nhìn ra chỗ khuất, trong ấy có vết tích chôn lấp. Y hỏi: “Ấy là cái giếng đó đó hả?”

Quản sự lau mồ hôi rịn ra trán, nói: “Không dối đại nhân, chính phải. Sau khi lão gia xảy ra chuyện, mọi người cảm thấy không may mắn cát, mới lấp giếng.”

Thấy hắn ăn nói ngay thật, Đệ Nhất Thu thuận miệng hỏi: “Xem đình viện vầy vốn cũng của nhà giàu trong kinh. Sao lão gia ông lại nhảy giếng thế?”

Quản sự thở dài, nói: “Đại nhân nói vậy, đúng ngay chuyện thương tâm. Lão gia nhà ta, thật sự là phú hộ trong kinh. Vốn dĩ kinh doanh chút ít vải vóc, đồ sứ, cũng thịnh thịnh vượng vượng. Song dưới gối lão gia vẫn trống, mãi đến bốn mươi chín tuổi trời mới ban cho một đứa con trai. Người trong nhà yêu như trân bảo, nâng trong tay sợ bay, ngậm trong miệng sợ tan.”

Đệ Nhất Thu nhíu mày: “Cho nên?”

Quản sự nói: “Nhưng ai ngờ, tiểu thiếu gia vừa qua sinh nhật tuổi thứ ba, đã không thấy.”

“Mấy đứa nhóc lạc đường cũng khác phổ biến.” Đệ Nhất Thu lơ đễnh.

Quản sự nói: “Đại nhân nói đúng. Nhưng cậu chủ nhà ta vốn chưa từng rời người. Đêm đấy cậu bé ngủ trong phòng, bà vú trông coi ngay bên cạnh. Kết quả đến chừng bà vú tỉnh dậy lại không thấy tăm hơi cậu bé. Đại nhân không biết chứ, bà vú biết cậu chủ là bảo bối cưng của cả nhà, bình thường rất tỉnh táo. Xem như chỉ ngủ trong giây lát…”

Hắn lắc đầu, thở dài: “Cả nhà tìm khắp nơi cả, hai năm qua đi, vẫn sống không thấy người, chết không thấy xác. Lão gia nhà ta… nhớ nhung thành bệnh. Ông bảo cậu chủ ở trong giếng, ta mới phái người tát cạn cả giếng, nào có bóng người? Sau đó, lão gia nhà ta phát cuồng, cuối cùng nhảy giếng mà chết.”

Đệ Nhất Thu hỏi: “Không đi báo quan sao?”

Quản sự nói: “Sao không báo chứ? Lão gia nhà ta đổ không biết bao nhiêu bạc, nhưng hoàn toàn không chút tin tức. Cậu chủ nhà ta, bình thường trắng tròn đáng yêu, hoạt bát lanh lợi. Giống như tan biến vào hư vô. Ngài nói xem… ôi, cửa nát nhà tan mà.”

Đệ Nhất Thu theo hắn đi vào căn vườn, trong lòng thực sinh nghi.

Nội thành Thượng Kinh được đi tuần sâm nghiêm.

Sao lại xuất hiện việc này?

Y nói: “Một đứa trẻ ba tuổi đi chẳng được bao xa, trong nhà đã đi tìm cả rồi?”

Quản sự đã thôi không ôm hy vọng về chuyện này từ lâu, nói: “Đừng nói căn nhà này, toàn bộ nội thành cũng đã đào sâu ba thước, mỗi một chỗ đều tìm cả. Đáng thương cho lão gia nhà ta, gần như là tiêu tan hết cả gia tài. Sau khi ông ấy chết, người nhà ai đi thì đi, chia lìa cả. Chỉ còn căn nhà này, nhưng cũng vì tin đồn rầm rộ mà chả bán được mấy đồng.”

Đệ Nhất Thu gật đầu, nói: “Viết khế sách rồi, tự đi Ti Thiên giám lĩnh tiền đi.”

Quản sự cả kinh: “Đại nhân không hề mang bạc ư?”

Giám Chính thản nhiên đáp: “Hôm qua bổn toạ mới lấy vợ.” Thấy quản sự vẫn nghệch mặt, y bồi thêm một câu, “Trong nhà vợ giữ tiền.”

Quản sự hiểu ngay.

Đợi viết khế sách xong, trong lòng Giám Chính vẫn thủy chung đeo lấy chuyện này.

Y ở trong căn trạch viện, tới tới lui lui mấy lần.

Trong nhà có ngựa gỗ, xích đu, thang trượt vân vân mà tụi nhóc con thích chơi nhất.

Sương phòng vẫn còn giữ vẻ chốn trẻ nít, trong đó còn có trống bỏi bác sóng, hổ vải đồ chơi dù đã xám vì bám bụi, song có thể thấy rõ ràng.

Đứa bé ấy đi đâu nhỉ?

Ti Thiên giám.

Hoàng Nhưỡng vừa quay về, thì gặp quản sự đến lĩnh tiền. Hoàng Nhưỡng xem khế sách, trên đó viết hai trăm lượng bạc trắng.

Mức giá này ở nội thành kinh thành lại còn là một tòa trạch viện như vậy, thật sự là tìm không ra căn thứ hai.

Hoàng Nhưỡng mừng khấp khởi trả tiền, Tông Tề Quang ở bên cạnh ngó lướt qua, do dự nói: “Ti Học, là căn nhà có ma đó.”

“Đi đi đi, không phải nhà có ma thì ta đâu có mua chứ.” Hoàng Nhưỡng phất tay đuổi người đi.

Sa Nhược n kế bên cười nói: “Giám Chính với Ti Học tiết kiệm vậy, sao không ở quan xá luôn đi? Một lượng bạc cũng không cần tốn.”

Hoàng Nhưỡng bị giẫm trúng chỗ đau, không khỏi trợn mắt: “Cậu thì biết cái gì? Nhóc khắm thối!”

Đúng lúc này, trùng hợp Tông Tử Phức đi ngang qua.

Hoàng Nhưỡng mới thấy ông, mặt muốn bốc cháy luôn. Còn ông vẫn cứ thản nhiên —— nói thiệt, lão già này còn tính là phúc hậu. Nếu còn chờ đến sau khi hai người động phòng mới lên tiếng, Hoàng Nhưỡng không phải xấu hổ muốn chết ư.

Ông lướt qua văn khế, cũng nói: “Các người thật sự lmua căn nhà ư.”

Hoàng Nhưỡng bất ngờ: “Sao Tông Thiếu giám cũng biết?”

Tông Tử Phức nói: “Là căn hung trạch nổi tiếng ở Thượng Kinh, Tề lão gia đó, nhắc tới cũng xem như là một thương nhân có tiếng trong kinh thành.” Ông lắc đầu, “Con bị lạc mất tử, sinh ra mất hồn, không còn lòng dạ nào kiếm sống, cuối cùng nhảy giếng mà chết. Thật sự là, thế sự vô thường.”

Hoàng Nhưỡng nhìn khế sách trên tay lần nữa — căn nhà này, không bị quỷ quậy thật đấy chứ?!