Không Tỉnh

Chương 100




Chuyện Đệ Tam Mộng chính là Hoàng Nhưỡng, một tối truyền ra.

Mà tất thảy thiên hạ đều biết, còn có chuyện Đệ Tam Mộng đã dấn thân vào triều đình, trở thành Ti học Huyền Vũ Ti Ti Thiên giám.

Dân chúng khua chiêng gõ trống, vui mừng hớn hở, chạy đi bẩm báo.

Uy tín triều đình, đúng là nước lên thì thuyền lên.

Mà bổng lộc của Hoàng Nhưỡng, không giống như bọn Bảo Võ có thể dùng bạc hàng tháng mà tính. Triều đình dứt khoát cho nàng một vạn lượng lương tháng, đồng thời lợi ích từ tất cả hạt giống với danh nghĩa nàng, từ chỗ triều đình tiêu thụ giùm, cũng chia ba bảy thành với nàng.

Lúc Hoàng Nhưỡng ký khế ước, chưa hề ý thức rằng mình đã trở thành một cự phú thế nào!

Mà cự phú này, vừa về tới Ti Thiên giám đã bị Viện Giám Tông Tử Côi đuổi đánh một trận.

Hoàng Nhưỡng thật vất vả trốn khỏi Viện Gầy giống, lại đụng phải Miêu Vân Chi nổi giận đùng đùng.

Nàng thấy là phải chạy khỏi Ti Thiên giám rồi đó, kết quả bị Hà Tích Kim và Khuất Man Anh bắt được.

Cuối cùng mấy phương hội sư, Miêu Vân Chi và Tông Tử Côi ở một bên đổ thêm dầu vào lửa. Khuất Man Anh cầm cây chổi, thân thiết “ân cần thăm hỏi” cái mông của Hoàng Nhưỡng.

Ngay cả Hà Tích Kim luôn bao che cho con cái nhất mà còn nói câu: “Nên, nên nên đánh, cho, cho, hết nghịch!”

Ti Thiên giám gà bay chó chạy, còn bầu không khí Ngọc Hồ Tiên Tông lại nghiêm trọng.

Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần ngồi đối diện, Tạ Linh Bích nói: “Cô Hoàng Nhưỡng này, sao có thể sử dụng Tâm Kiếm?”

Tạ Hồng Trần nói: “Đệ tử đang điều tra. Nàng ta là con gái Hoàng Thự, sinh ra trong thôn Tiên Trà, cũng không có gốc gác từ Tông ta. Chuyện Tâm Kiếm đúng là kỳ quặc.”

Tạ Linh Bích trầm giọng: “Không chỉ là Tâm Kiếm, mà nó đối với kiếm đạo của Ngọc Hồ Tiên Tông lại rõ như lòng bàn tay. Tu vi như thế, tuyệt đối không phải nhánh phụ, nhất định là đệ tử thân truyền.”

Tạ Hồng Trần nói: “Đệ tử sẽ kiểm chứng.”

Lúc nói câu này, hắn thoáng nhìn Tạ Linh Bích — ông ấy luôn không hỏi thế sự, đột nhiên lại chú ý đến chuyện của Hoàng Nhưỡng. Hơn nữa.. Lúc ấy Hoàng Nhưỡng là vì gặp chuyện mới triển lộ Tâm kiếm.

Lúc ấy Tạ Linh Bích cũng không có mặt, lại biết thật rõ ràng.

Thật kỳ quái.

Tâm tư Tạ Hồng Trần vốn nhạy bén, phát hiện điều dị thường cũng không nói rõ.

Lai lịch của Hoàng Nhưỡng, Tạ Hồng Trần liên tục kiểm chứng, đúng là không chút liên can đến Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tám tuổi nàng được vợ chồng Hà Tích Kim đón đi, nhưng cũng chưa từng ở Như Ý Kiếm tông tu tập qua kiếm pháp. Mà là năm đó đã đi Viện Gầy giống Thượng Kinh.

— nàng không tu võ đạo, sao có thể sử dụng kiếm đạo chí cao của Ngọc Hồ Tiên Tông nhỉ?

Rõ ràng cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm gầy giống, sao có thể lấy danh Đệ Tam Mộng, gây áp lực đến Tức Hoài Nghị, gầy ra thiên hạ danh chủng?

Tạ Hồng Trần liên tục nghiên cứu Hoàng Nhưỡng, thật sự đầy điểm khả nghi, không nói ra được chỗ kỳ lạ.

Mà Hoàng Nhưỡng thì sau khi được các trưởng bối “thân thiết ân cần thăm hỏi”, chuyện chung thân của nàng cũng được đem ra bàn bạc.

Triều đình đối với chuyện thành thân của Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu không có bất kỳ ý định trở ngại nào.

— phù sa không chảy sang ruộng người ngoài nha, hàng năm nàng ta có bao nhiêu bạc?

Thế là, trả lời của triều đình nhanh chóng gửi đến bộ Lễ.

Bộ Lễ từ lâu đã bị Giám Chính thúc giục đến tê cả da đầu, vừa nhận câu trả lời lập tức chuẩn bị chu toàn, đến Như Ý Kiếm tông cầu hôn.

Giám Chính đại nhân một chuyến lại một chuyến đi tới đi lui giữa Như Ý Kiếm tông và Ti Thiên giám.

Hoàng Nhưỡng cũng không rảnh rỗi, mọi thứ đích thân đi làm, bắt đầu từ áo cưới đến việc thu xếp ở cùng Đệ Nhất Thu.

Ngoại ô Thượng Kinh, trong thôn trang.

Tức Âm mở bức thư Khuất Man Anh gửi tới, Khuất Man Anh báo cho bà biết chuyện của Hoàng Nhưỡng. Bà một năm một mười, kể từ chuyện Hoàng Nhưỡng là Đệ Tam Mộng, lừa một đám trưởng bối tranh nhau khấu đầu, đến chuyện cưới của con bé và Đệ Nhất Thu.

Tức Âm thấy khóe miệng mình cong cong lên.

Cuối thư, Khuất Man Anh hỏi thăm phải chăng bà sẽ quay về Như Ý Kiếm tông. Dù sao thì bà cũng là người mẹ thân sinh của Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng thành thân, hẳn bà nên ở đây.

Tức Âm gấp thư lại cười, hồi lâu sau, đang định hồi âm, bỗng ngoài cửa có một toán người bước vào.

“Tức Âm!” Một giọng nghiêm khắc nói.

Tức Âm ngẩng nhìn, cả người như bị đánh đòn cảnh cáo, ngẩn nguyên tại chỗ.

Người tới chính là Tức lão gia tử — phụ thân của bà.

Tức Âm đứng dậy, sau lưng Tức lão gia tử, là Tức lão phu nhân đứng đấy, cũng là mẫu thân thân sinh của Tức Âm.

Đương khi gương mặt quen thuộc nhất trong trí nhớ lại xuất hiện trước mắt, Tức Âm cảm thấy sợ hãi.

Thời gian vô tình quá, năm đó lúc bà rời nhà, hãy còn là quý nữ thế gia, là thiên kim tiểu thư không rành thế sự. Mà bây giờ trùng phùng với người một nhà, đã là trăm đổi ngàn dời, vật cũng như người đều không phải.

“Nghịch nữ! Nhiều năm vậy rồi, ngươi còn không biết sai sao?!” Giọng Tức lão gia tử vẫn lạnh lùng, mà bên cạnh ông ta, Tức lão phu nhân lại đỏ mắt.

” m à…” Tức lão phu nhân liên tục thở dài, nói: “Còn không qua đây!”

Tức Âm bước tới hai bước, sau đó từ từ dừng lại.

Nội dung bức thư của Khuất Man Anh mới rồi, một lần nữa lại xuất hiện trong biển não bà.

— Hoàng Nhưỡng là Đệ Tam Mộng, mà con bé sắp thành thân với con trai của Sư Vấn Ngư.

Tức Âm dốc hết sức lực, khống chế nước mắt của mình.

Bà cố gắng đứng thẳng, nói: “Phụ thân, mẫu thân, sao các người lại tới đây?”

Tức lão phu nhân thở dài: “Con xem con đang ở chỗ nào đây? Đế cả kẻ hầu hạ cũng không có một tên. Hoàng Nhưỡng Hoàng Quân tốt xấu gì cũng lớn rồi, cứ thế mà đối xử với mẹ thân sinh ra mình vậy ư?”

Tức Âm cụp mắt, nói: “Ở đây rất tốt, là tự con thích thanh tĩnh, nên không thuê người.”

Tức lão gia tử hừ lạnh, nói: “Năm đó là chính ngươi quyết tâm, nhất định phải đi theo cái ngữ thấp hèn Hoàng Thự kia! Cả đời gian nan long đong, cũng chỉ có thể trách chính ngươi!”

Tức Âm nói: “Phụ thân dạy rất đúng. Năm đó… Là nữ nhi nông cạn ngu muội.”

Tức lão gia tử nói tiếp: “Thôi, nhiều năm rồi, hẳn con cũng được dạy đủ. Giờ thì thu dọn hành trang, về đi. Gì thì gì con cũng là con gái nhà họ Tức, ở chỗ này, ăn nói thế nào?!”

Nói xong, ông ta xoay người, chỉ chờ Tức Âm ngoan ngoãn theo ông ta về.

Nhưng, Tức Âm dừng hồi lâu, bà hít một hơi thật sâu, chợt cười nói: “Phụ thân, nữ nhi đã gả cho người, há lại có đạo lý về nhà ngoại? Ở đây rất tốt, nữ nhi… không phiền phụ thân và mẫu thân phí tâm nữa.”

“Ngươi nói cái gì?” Tức lão gia tử giận dữ! Tức lão phu nhân cũng hùa theo khuyên: ” m à! Lẽ nào đã qua nhiều năm, con chịu khổ còn chưa đủ sao? Đến lúc này, con còn muốn ngỗ nghịch cha mẹ sao?”

Tức Âm sợ cha, song lại nghe lời mẹ.

Bà nguyên là một người hiền lành dịu dàng ngoan ngoãn nhất, sau bị Hoàng Thự mê hoặc mới làm ra chuyện mất hết thể diện nhà mẹ đẻ ấy.

Nhưng lúc này, hông eo bà thẳng tắp, cả đời này của bà, chưa từng kiên quyết như vậy.

Bà nói: “Bẩm phụ thân, mẫu thân, m đã gả vào Hoàng gia, đời này chính là vợ của nhà họ Hoàng. Không còn dám quấy rầy phụ huynh!”

” m à!” Tức lão phu nhân rơi lệ, chữ chữ bi thương, “Con của ta, sao con hồ đồ vậy hả! Giờ con cũng đã làm mẹ người rồi, con cũng đã biết con gái của con sắp thành thân mà? Như Ý Kiếm tông kia đang giăng đèn kết hoa, thế nhưng con xem chỗ này của con xem, có ai để ý tới người mẫu thân là con không?”

Tức Âm ngẩng đầu, nhìn mẹ mình.

Hồi lâu sau, bà nhẹ nói: “Mẹ à, con chưa bao giờ ý thức được rõ ràng như hôm nay, con là một người mẹ.”

Tức lão phu nhân bỗng dưng im lăngj.

Tức Âm chăm chú nhìn vào mắt bà, nói: “Trước đây, con luôn cảm thấy nếu không phải vì A Quân, con sẽ không đến mức phải lấy Hoàng Thự. Về sau con nghĩ, nếu bé Nhưỡng là con trai, con sẽ không đến mức nhận hết trào phúng. Bao nhiêu năm nay, con chưa hề ý thức được, con là một người mẹ. Nhưng giờ thì, con biết rồi.”

Vì là mẹ, nên không thể về lại nhà họ Tức.

Nếu bà quay về, Hoàng Nhưỡng cũng chỉ có thể rơi vào bàn tay của nhà họ Tức.

Những lời này, tất cả đều chưa hề nói.

Chuyện trong lòng biết rõ, cần gì phải chọt thủng?

Song Tức lão gia tử cười lạnh, nói: “Cứ tưởng là ngươi nếm qua đau khổ, sẽ lanh lợi hơn chút. Nào ngờ ngươi vẫn ngu dốt thế, thật không có thuốc chữa.”

Nói xong, lão vung tay lên, nói: “Người đâu, lôi nó về!”

Tức Âm thầm cả kinh, có mấy người bước lên, định trói người.

Đúng lúc này, có một tiếng nói: “Đây là Tức lão gia tử muốn cướp người à?”

Tất cả đám Tức lão gia tử và lão phu nhân đều giật mình, hai người cùng quay đầu, chỉ thấy ngoài cửa một tay vũ phu cao lớn tráng kiện chậm rãi bước vào.

Anh ta mặc áo lông cừu dày, hông đeo kim đao, trong tay còn ôm một con mèo con ư ử lông xám.

Mèo thì quá nhỏ, anh ta thì quá cao to, thực chẳng hài hòa.

“Bảo Võ?!” Tức lão gia tử ngó anh ta một cái, thật nổi giận thấu tim: “Ngươi tới đây làm gì?!”

Bảo Võ đi đến trước mặt Tức Âm, tiện tay đưa mèo con cho bà. Con mèo thật sự quá bé, đói đến mức tiếng cũng yếu ớt đến đáng thương.

Tức Âm vội đón vào trong tay, hỏi: “Nhỏ như vậy, ngài lấy đâu ra thế?”

Bảo Võ thuận miệng: “Nhặt được. Nếu cô thích thì đút ăn nó đi.”

Tức Âm đáp một tiếng, tìm chút gì cho mèo con ăn.

Tức lão gia tử nhìn hai người, rõ ràng là rất quen thuộc nhau, ngay tức khắc tức giận trong lòng: “Tiện phụ! Không ngờ ngươi lại câu dẫn tên vũ phu này?!”

Bảo Võ xùy một tiếng, nói: “Tức lão gia tử, nếu ngài hết chuyện rồi thì mau mau rời đi. Nếu không đừng trách Bảo mỗ đắc tội!”

“Ngươi dám!” Tức lão gia tử cả giận nói, “Lão phu đến đây đưa con gái đi, liên can gì tới ngươi? Mà ngươi một tên đàn ông xa lạ, lén xông vào chỗ con gái nhà người ta, ý định làm gì?”

“Ý thế nào à?” Bảo Võ phối hợp múc một bát nước, uống hai hớp trước, mới nói: “Vậy Bảo mỗ phải để Tức lão gia tử nhìn xem, ý ta là thế nào!”

Nói xong, anh ta trực tiếp bước lên!

Mấy gia nô mà Tức lão gia tử mang đến đối phó Tức Âm, làm sao là đối thủ của anh ta chứ?

Anh hai ba phát đánh đám này lăn ra đất, sau đó trói Tức lão gia tử lại, bắt vào đại lao Bạch Hổ Ti. Lý do là trắng trợn cướp đoạt dân nữ.

Mặc Tức lão phu nhân khóc trời đập đất.



Nhà họ Tức tức giận, đến Ti Thiên giám náo loạn rất nhiều lần.

Nhưng chỗ điền trang của Tức Âm là sản nghiệp của Giám Chính đại nhân. Tức lão gia tử cưỡng ép bắt người, thật ra không có lý.

Dù thế, Giám Chính đại nhân vẫn khoan dung. Nhà họ Tức náo loạn, y bèn phái Bảo Võ xin lỗi.

Bảo gia là tay vũ phu, cũng không phân rõ phải trái, cũng không cần mặt mũi.

Xin lỗi thì có gì mà quan trọng?!

Tức lão gia tử tức đến hộc máu, song chỗ của Tức Âm cuối cùng cũng lấy lại yên tĩnh.

Hôm ấy, khi Bảo Võ tới, Tức Âm đang hồi âm cho Khuất Man Anh.

Con mèo con màu xám được tắm sạch sẽ, đã thành màu trắng. Giờ nó ăn cơm, ngủ trong lòng Tức Âm.

“Nấu cơm rồi, còn nóng trong nồi.” Tức Âm vừa hồi âm, vừa nói.

Bảo Võ à đáp, tự đi xới cơm.

Anh ta cũng chả quan tâm Tức Âm đang viết gì.

Đợi ăn cơm xong, Bảo gia lại trở thành thợ chẻ củi, thợ gánh nước, thợ tưới vườn. Tức Âm ở bên cạnh nhìn ra ngoài một hồi, chợt nói: “Bể cá ở hướng Đông khu vườn bị mẻ một góc, ta định đánh lại một cái.”

Bảo gia đáp một tiếng, lại trở thành một ông thợ đập đá.

Hai tay anh ta để trần, tạc khối đá thành bể cá, mồ hôi đầm đìa, không nói không rằng.

Tức Âm đi vào trong viện, bày rộng đồ thêu, từ tốn thêu một chiếc chăn cho giường hỉ.

Mèo con nằm ở một góc chăn hỉ đo đỏ, thi thoảng duỗi duỗi chân ngắn nho nhỏ.

Tức Âm một kim một chỉ, thêu đến vui vẻ trong lòng.

— con bé kia, cũng muốn thành thân nữa nhỉ.

Ti Thiên giám.

Hoàng Nhưỡng và Giám Chính cùng đi may hai bộ cát phục. Giám Chính đại nhân tự tay đánh bộ trang sức đầu mặt cho phu nhân.

Hai người tận sức moi móc trong đám phế liệu của Chu Tước Ti, có thể không bỏ tiền thì không bỏ tiền.

Khuất Man Anh chuẩn bị đồ cưới cho Hoàng Nhưỡng thật phong phú, bà và Hoàng Quân may gấp đồ mới cho Hoàng Nhưỡng. Cả đồ dùng trong nhà cũng sắm xong.

Sau đó, mọi người phát hiện thế mà Hoàng Nhưỡng và Đệ Nhất Thu cũng không tính mua thêm nhà mới!

Khuất Man Anh tất bật đuổi tới Ti Thiên giám, kéo Hoàng Nhưỡng đang may giày cho phu quân sang một bên.

Hoàng Nhưỡng thưa: “Dì?”

Khuất Man Anh vội la lên: “Chuyện thành thân đại sự vậy, sao không mua thêm căn nhà chứ?!”

Hoàng Nhưỡng không hiểu lắm: “Không quá mệt mỏi sao ạ. Hơn nữa, ở quan xá không cần bỏ tiền.”

“Mi keo kiệt cho chết đi!” Khuất Man Anh khí khái hào hùng cười, “Quan xá ấy… rất không tiện mà?”

Hoàng Nhưỡng khoan thứ cho lòng bà, nói: “Quan xá do triều đình cung cấp, hơn nữa, còn bố trí sai vặt. Có gì mà không tiện? Dì không cần phải lo lắng!”

Khuất Man Anh há hốc mồm, như muốn giải thích, thật lâu sau, nói: “Được rồi, dù sao thì sớm tối mi cũng sẽ biết.”

“Con biết dì quan tâm con.” Hoàng Nhưỡng ôm eo bà, vùi đầu lên đầu vai bà, nũng nịu.

Khuất Man Anh còn cách gì?

Bà đành nói: “Mi… hầyyyy, tóm lại mấy đứa vẫn nên đi coi căn nhà sớm chút đi, hai tên đần ạ!”

Đợi đến ngày thành thân ngày càng gần, Hoàng Nhưỡng quay về Như Ý Kiếm tông đợi gả.

Hôm ấy, Như Ý Kiếm tông lại có một vị khách quý hiếm gặp đến.

— Tạ Tông chủ lại đến nhà.

Hà Tích Kim Khuất Man Anh cùng tiếp khách, vốn chỉ muốn, Hoàng Nhưỡng sắp xuất giá, lại có câu chuyện cầu hôn trước đó nên không cho nàng ra mặt nữa.

Nhưng hiển nhiên là Tạ Hồng Trần đến vì Hoàng Nhưỡng, nói không chừng, cũng chỉ vì cùng nàng mà tới.

Tạ Hồng Trần ngồi ngôi khách quý, vẫn ôn nhã hữu lễ như thế.

Hoàng Nhưỡng bồng bềnh cúi đầu chào hắn, tiện tay dâng thiệp mời, nói: “Tông chủ đến thật đúng lúc, hai hôm nữa là ngày đại hỉ của tiểu nữ tử, mời Tông chủ đến uống chén rượu nhạt.”

Con bé này…

Tạ Tông chủ tạo nghiệt gì thế… Khuất Man Anh Hà Tích Kim đều không đành lòng nhìn thẳng.

Tạ Hồng Trần rũ mắt, nhìn chằm chằm thiệp mời như lửa đỏ muốn thiêu đốt trong tay nàng. Hồi lâu sau, hắn đưa tay tiếp nhận, nói: “Tất nhiên phải vậy.”

Hoàng Nhưỡng bèn vui vẻ ngồi xuống, tiền mừng của Tạ Hồng Trần, hẳn sẽ không ít.

Con người hắn, thật ra luôn hào phóng.

Tạ Hồng Trần cất thiệp mời vào trong tay áo, nói: “Hà chưởng môn, Hà phu nhân, hôm nay Bổn tông chủ tới đây, là muốn hiểu rõ kiếm pháp của Nhưỡng cô nương. Lần trước gặp qua, Tạ mỗ thấy cực kỳ tương tự kiếm đạo của bổn tông. Xin cho hỏi lai lịch kiếm đạo của Nhưỡng cô nương.”

Hắn ngoài miệng hỏi thăm, chữ chữ lý trí, song tay phải lại giấu trong tay áo trắng tuyết, lòng bàn tay nhẹ vuốt ve phong thiệp mời.

Nàng muốn thành hôn.

Thiệp mời đỏ tươi, như đốt phỏng hắn.

Nhưng hắn vẫn mỉm cười, lộ một khuôn mặt ôn hòa thanh nhã.

Tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông Tạ Hồng Trần, không có tư cách mất mát hay bi thương. Hắn chỉ có thể tỉnh táo bình tĩnh như vậy, dù rằng hoang vu trong lòng.