Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 98: Bách Khí (5)




Trong cửa đá sẽ là gì?

Ban đầu Ngô Bất Lạc nghĩ rất đơn giản. Dựa theo kinh nghiệm trước đây, bên trong không phải ma quỷ thì là yêu quái, dù thế nào cũng không thể là thế ngoại đào nguyên được.

Nhưng đợi sau khi thực sự bước vào, Ngô Bất Lạc mới biết có một số việc vẫn cần nghĩ phức tạp chút.

Giờ phút này xuất hiện trước mặt mọi người mẹ nó là một ngọn núi.

Còn là một ngọn núi nhìn một cái có thể bao quát được hết, cùng lắm tốn một ngày là đủ vừa đi vừa về hết ngọn núi một lần.

Cái này... cái này...

Bằng vào tài lực của Mạnh Bách Khí, tìm một đội công trình đến, đào rỗng toàn bộ núi này không phải việc khó, huống chi chỉ tìm một cái khóa đồng tâm nho nhỏ?

Mặc dù lý trí bảo Ngô Bất Lạc cái gì nhìn càng đơn giản thì có thể càng phức tạp, nhưng hắn đã chuẩn bị đầy đủ, bỗng chốc nhìn thấy một ngọn núi nhỏ vẫn làm Ngô Bất Lạc có chút thất vọng.

"A La, anh có cảm thấy núi này có gì bất thường không?" Tay Ngô Bất Lạc đã sớm buông khỏi eo A La, ngay cả giọng điệu cũng bình thường lại.

Đừng thấy Ngô Bất Lạc nhập diễn nhanh, hắn thoát vai cũng nhanh.

Nếu lúc rời khỏi đám người, Ngô Bất Lạc vẫn muốn chiếm tiện nghi A La, A La liền có thể quang minh chính đại cho Ngô Bất Lạc một bài học. Nhưng Ngô Bất Lạc lại không thế, trái lại, Ngô Bất Lạc hiện tại tỏ ra cực kì bình thường, từ ngôn ngữ đến hành vi đều không thể bắt bẻ, khiến A La muốn xả một trận cũng không được.

A La chỉ có thể thầm niệm vài câu kinh văn cho bớt tức.

Như vậy không tốt.

Phật tổ có thể vào Địa Ngục, có thể cắt thịt nuôi chim ưng, hắn chẳng qua chỉ ngụy trang thành người khác, không nên tức giận như vậy.

Vẫn là mình tu hành không tới nơi tới chốn.

A La thở dài một hơi.

Ngô Bất Lạc thấy A La niệm kinh, ở bên cạnh trộm lau mồ hôi lạnh.

Trước đó không cẩn thận suồng sã quá mức, hắn sợ A La nổi giận. Thường nói người bình thường không hay nổi giận khi nổi giận lên là đáng sợ nhất, hiện tại Sở Nhạc không ở bên cạnh, nếu A La muốn đánh hắn thật, hắn... hắn rất khó đánh bại A La.

A La tấn công và phòng thủ không phải mạnh nhất, nhưng tuyệt đối là cân bằng nhất. Nói đơn giản chính là không có nhược điểm gì. Người như vậy, trừ khi bạn có thực lực nghiền ép, nếu không không cẩn thận sẽ bị hắn lật bàn.

Trong các thí sinh, người Ngô Bất Lạc không có tự tin đối đầu nhất chính là A La.

Bạn có thể làm gì với một cao tăng cố gắng tu hành vô dục vô cầu bây giờ đây?

"Tôi nhìn không thấu." A La chậm rãi lắc đầu, "Núi này chỉ lớn chừng đó, nhưng chúng ta nhiều người tiến vào như vậy, đồ vật chỉ có một cái, chỉ sợ..."

Chỉ sợ quan trọng không phải núi, mà là người trong núi.

Rất rõ ràng, địa điểm xuất hiện sau khi đi vào là ngẫu nhiên, ban đầu mọi người ở những nơi khác nhau. Nhưng núi không bao lớn, chỉ cần sẵn lòng tìm sẽ rất dễ tìm được người khác. Càng nhiều người thì càng dễ xảy ra tranh chấp.

Nếu ngọn núi này nguy hiểm có khi còn tốt hơn, ít nhất mọi người có chung khó khăn thì sẽ đồng lòng góp sức, dẫu sao cũng sẽ không đâm đao sau lưng, nhưng nếu trước mắt không có chút khó khăn nào, vậy thì khó khăn duy nhất chính là con người.

Người tới đều hung ác vô cùng, chẳng lẽ còn trông cậy bọn họ có thể tốt bụng ngồi xuống nói chuyện phiếm?

"Yên lặng theo dõi kỳ biến đi." A La vừa dứt lời, bỗng nhiên công kích về phía Ngô Bất Lạc.

Tốc độ A La rất nhanh, trong lòng bàn tay giống như chứa ma lực khiến người muốn tránh cũng khó mà tránh.

Tựa như ở bên trái, lại như ở bên phải.

Ngô Bất Lạc mặt không đỏ tim không đập, dứt khoát đứng im tại chỗ.

Ngay khi bàn tay A La sắp đụng phải Ngô Bất Lạc, đồng hồ cát trên cổ Ngô Bất Lạc phát ra ánh sáng rất nhỏ, cản tay A La lại.

"Hóa ra anh muốn kiểm tra đồng hồ cát." Ngô Bất Lạc hơi cười, giống như A La chỉ làm chuyện nhỏ chẳng quan trọng.

"Cậu không sợ vừa rồi tôi định giết cậu thật à?" A La ý vị không rõ nhìn Ngô Bất Lạc nói, "Hoặc tôi có thể là giả."

"Là thật hay giả tôi có thể phân biệt được." Ngô Bất Lạc thản nhiên nói, "Đã xác định anh là thật, tôi không tin anh sẽ bỏ làm âm quan để giết tôi."

A La lẳng lặng nhìn Ngô Bất Lạc, hiếm thấy cười một tiếng.

"Cậu rất tốt." A La lấy đồng hồ cát trên cổ xuống, đưa cho Ngô Bất Lạc, "Cái này cho cậu, tôi biết đây là thứ gì."

"Hả?" Ngô Bất Lạc chớp mắt mấy cái, hơi tò mò, "Anh biết đây là thứ gì?"

"Trước kia trong tông giáo của tôi cũng có hộ thân phù tương tự thế này." A La nhét dây chuyền của mình vào tay Ngô Bất Lạc, "Có thể xem như một pháp khí nho nhỏ, lúc chủ nhận bị công kích nó có thể chủ động phòng ngự. Nhưng số lần phòng ngự thật ra chỉ có một, lần sau..."

"Lần sau làm sao?" Mấy năm trước hầu như Ngô Bất Lạc đều đi theo Sở Nhạc bắt tội phạm, rất ít chủ động cuốn vào lộn xộn môn phái.

Môn phái nội chiến chẳng những không có lợi ích, không cẩn thận còn có thể góp cả mình vào, chuyện không có lợi như thế, Ngô Bất Lạc đương nhiên sẽ không làm.

"Về sau mỗi lần phòng ngự đều phải rút sinh mệnh lực của con người." Trên mặt A La thoáng hiện vẻ châm chọc, "Tất cả pháp khí đều cần sức mạnh của chủ nhân thôi động mới có hiệu quả, loại pháp khí không cần bất kỳ lực lượng nào cũng sử dụng được sao có thể tặng không cho người khác chứ? Những pháp khí này, mỗi lần rút sinh mệnh lực của người sử dụng sẽ truyền hơn phân nửa số đó đến pháp khí mẹ, cuối cùng, pháp khí mẹ kia mới có thể biến thành pháp khí chân chính."

Đồng hồ cát này cũng theo nguyên lí đó.

Chỉ là người tu hành bọn họ có sinh mệnh lực tràn đầy, lại có pháp thuật cao siêu, cho dù bị rút một lần cũng sẽ không có cảm giác gì.

Nếu dùng một lần đã có cảm giác thì loại pháp khí thế này làm gì có thị trường?

"Chuyện này tôi chưa từng nghe qua? Đúng là mua bán hời mà." Ngô Bất Lạc rất thán phục, "Nếu vậy pháp khí luyện chế ra e rằng có uy lực rất lớn."

"Nào chỉ là lớn?" A La chậm rãi nói ra chuyện cũ, "Lúc trước sư phụ tôi và mấy vị sư bá phát hiện chuyện này đi ngăn chặn, gần như liều một thân pháp lực mới có thể cùng kẻ đầu têu đồng quy vu tận. Tôi cứ tưởng phương pháp này đã biến mất theo người kia, không ngờ lại thấy được ở chỗ này."

Lúc Mạnh Bách Khí lấy ra đồng hồ cát, A La đã có dự cảm, chỉ là chưa dám khẳng định, bây giờ thử kiểm tra một lần thì phát hiện không ngờ lại có quan hệ với bí sự trong tông giáo bọn họ. Trước kia vì không cho phương pháp hại người này truyền ra ngoài, giáo phái đã dốc sức thanh trừ ký ức của tất cả những người có liên quan, thậm chí mời cả tiền bối thi đỗ âm quan từ nhiều năm trước trong giáo.

Giờ trong giáo phái, người biết chuyện này tính cả A La cũng chưa đầy bàn tay, sao Mạnh Bách Khí biết được?

"Vậy ý của anh là, khóa đồng tâm trên người Mạnh Bách Khí..."

"Đại khái cũng có nguyên lí tương tự thế, hoặc là đã cải tiến." Đối với chuyện này A La không dám nói bừa, "Vừa rồi tôi lãng phí mất một lần phòng ngự miễn phí của cậu, cái của tôi cho cậu đấy. Mặc dù nó có hại, nhưng thời khắc mấu chốt chưa chắc không thể dùng."

Ngô Bất Lạc nhìn hai dây chuyền đồng hồ cát, sắc mặt hơi khó coi.

Mạnh Bách Khí thật giỏi tính toán.

Đồng hồ cát này có thể bảo vệ bọn họ, nhưng thời gian cũng chỉ có bảy ngày, điều này rất phù hợp tâm lí mọi người. Nếu nó có thể bảo vệ bọn họ không giới hạn, đừng nói là Ngô Bất Lạc, ngay cả người đơn thuần như Mộc Sơ Nhất cũng sinh nghi.

Hơn nữa, bảy ngày, cho dù đồng hồ cát thực sự hút sinh mệnh lực thì sợ rằng bọn họ cũng không phát hiện ra.

Ngô Bất Lạc nhớ tới những người của Địa Phủ và Nghịch Âm Minh rời đi trước đó.

Âm quan thì khỏi phải nói, tên của họ được ghi lại trên quyển phụ Sổ Sinh Tử, sinh mệnh lực đương nhiên càng thêm tràn đầy. Còn người Nghịch Âm Minh tu luyện tà đạo lâu dài gây tổn hại thân thể. Đồng hồ cát của những người này chắc chắn sẽ khác cái trên người bọn họ một chút.

Người lợi hại rút nhiều hơn, người bình thường rút bớt đi.

Như vậy mới cân bằng.

"Thôi, cất đi, dây chuyền đồng hồ cát này đoán chừng cũng không thể vứt." Ngô Bất Lạc lấy cái trên cổ xuống, ném vào trong túi.

"Cậu không cần à?" A La hơi kinh ngạc, "Mặc dù nó có hại thật, nhưng cũng có tác dụng." Nếu không trước đó sẽ không có nhiều người nắm chặt nó không bỏ.

"Con người tôi không thích ỷ lại những thứ tôi không thể khống chế." Ngô Bất Lạc bình tĩnh nhìn A La, "Bất kể thứ gì làm tôi sinh ra cảm giác ỷ lại, dù là người, hay thứ khác, tôi đều sẽ chú ý cẩn thận."

A La dường như không hiểu Ngô Bất Lạc, nhưng cũng không truy hỏi.

Mỗi người từng trải không giống nhau, hắn không có ý định truy tìm ngọn nguồn.

Sau khi hiểu rõ chỗ kì lạ của dây chuyền, Ngô Bất Lạc và A La quyết định xuất phát về phía đỉnh núi, về phần khóa đồng tâm, đoán chừng một lát không lấy được ngay.

Bên kia, Sở Nhạc và Lộ Đông không chọn đi lên đỉnh núi, mà chọn ra tay với mấy kẻ lạc đàn.

"A -- "

Lộ Đông ở một bên nhìn trời, chờ Sở Nhạc đại lão giải quyết đám người kia.

Dù sao cũng không có cơ hội cho hắn ra tay.

Qua một hồi lâu, Sở Nhạc cả người đầy máu trở về.

"Sao rồi?" Lộ Đông chân chó đưa nước cho đại lão rửa tay.

"Dây chuyền này rất thú vị. Nếu tôi không lấy nó xuống, mấy người này e rằng không dễ chết như vậy." Sở Nhạc cất năm cái dây chuyền đồng hồ cát đi, "Lát nữa tìm một chỗ, tôi luyện chế đống dây chuyền này một phen, hợp chúng thành một."

"Hả?" Lộ Đông rất không hiểu, đại lão không vội tìm khóa đồng tâm, cũng không vội tìm bạn bè, mà lại đi luyện pháp khí là muốn làm gì?

"Bất Lạc thích nhất pháp khí, giá trị càng cao càng thích." Trong mắt Sở Nhạc thoáng lộ vẻ dịu dàng, "Pháp khí này gồm pháp khí mẹ và pháp khí con, sức mạnh sẽ không ngừng truyền từ pháp khí con sang pháp khí mẹ. Nhưng nếu pháp khí con đủ mạnh cũng có thể hút ngược lại pháp khí mẹ."

Nếu có thể dung hợp càng nhiều pháp khí con lại với nhau, chưa chắc không thể thắng được pháp khí mẹ.

Đến lúc đó, ai làm áo cưới cho ai còn chưa biết đâu!

"...Đại lão, còn khóa đồng tâm?" Lộ Đông thiếu chút nữa quỳ Sở Nhạc luôn, lúc nào rồi mà đại lão còn muốn làm chuyện phong hoa tuyết nguyệt? Ngô Bất Lạc đến tột cùng là lam nhan họa thủy thế nào vậy, mắt của mấy người có phải mù rồi không?!

"Chúng ta đến điều tra Mạnh Bách Khí, chứ không phải đến làm chó. Tại sao tôi phải tìm khóa đồng tâm?" Sở Nhạc hùng hồn nói.

Tìm khóa đồng tâm làm sao quan trọng bằng tặng quà cho Ngô Bất Lạc. Nếu không phải muốn cho Ngô Bất Lạc cảm nhận sự khác biệt khi có và không có mình bên cạnh, hắn còn lâu mới ở chỗ này chậm rãi đánh nhau!

Mấy người hắn vừa giết là những người sáng mắt nhìn Ngô Bất Lạc lợi hại nhất trong đám người.

Dính chút máu, tâm tình Sở Nhạc cuối cùng cũng tốt hơn.

Làm âm quan tốt ở chỗ này, chỉ cần giết người nghiệp chướng nặng nề, Địa Phủ sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao thể xác bị hủy không có nghĩa hồn phách tan theo, linh hồn những người đó tiến vào Địa Phủ vẫn phải chịu phạt như thường.

Lộ Đông...Lộ Đông còn có thể nói gì đây?