Không Tin Tà

Quyển 2 - Chương 92: Nhà tang lễ (8)




Mặt mỹ nhân nhện gần như dán vào mặt Ngô Bất Lạc.

Mở mắt ra nhìn cái mặt phẳng lì như vậy quả thực là tra tấn. Chưa kể tay tên này còn đang bóp cổ mình.

Thật là.

Ngô Bất Lạc rất muốn thở dài.

Mặc dù luôn biết mình đẹp, nhưng hắn hoàn toàn không muốn đem mặt mình cho một tên thế này.

"Muốn...Muốn mặt...tao, mày...mày thử xem." Ngô Bất Lạc chật vật phun ra một câu.

Hắn bị bóp gần như không thở được, nhưng động tác trên tay không ngừng lại.

Đạo thiên lôi thứ tư đánh thẳng xuống.

Bây giờ mỹ nhân nhện không còn thân nhện to lớn ngăn cản, đương nhiên sẽ bị bao phủ trong lôi quang cùng với Ngô Bất Lạc.

Dù sao tao cũng là người, bị sét đánh cũng không chết, nhưng mày thì không chắc.

Ngô Bất Lạc cười đắc ý nhìn mỹ nhân nhện, sau đó lập tức bị lôi quang nuốt mất.

"Bất Lạc!"

Mọi người không hẹn mà cùng dừng động tác, hầu như đều nhìn về phía Ngô Bất Lạc.

Lúc bị mỹ nhân nhện đơn độc tập kích, người bên cạnh muốn xông lên cứu Ngô Bất Lạc cũng không kịp, Ngô Bất Lạc cũng chưa hề nghĩ tới sẽ mãi dựa vào người khác, vất vả lắm mới có được sức mạnh, đương nhiên muốn tự cứu.

Chỉ là mọi người không ai ngờ Ngô Bất Lạc sẽ gọn gàng dứt khoát dẫn thiên lôi tới bổ cả mình.

Dù là người hay là yêu cũng luôn có chút kính sợ thiên lôi, không mấy ai muốn thử bị thiên lôi đánh hết.

"Có phải đầu óc Ngô Bất Lạc không bình thường không?" Lộ Đông nhịn không được hỏi, "Tôi luôn cảm thấy hắn hơi không giống người bình thường."

"Người có thể thi đỗ âm quan có ai là người bình thường đâu?" Sở Nhạc nở nụ cười châm chọc, "Tôi thấy so với mấy người, Bất Lạc xem như bình thường nhất."

Lời này quả thực khó phản bác.

Những âm quan này, chỉ riêng một mình Tạ Bán Loan thôi đã hơn mười mấy người điên bên ngoài rồi.

- - -- -- -- -- -- -- ----

"Thúc thúc, người đừng đi có được không?"

"Không được, nơi này chỉ thích hợp cho con sinh tồn, nếu hai ta cùng ở đây sẽ rất dễ bị phát hiện. Hiện tại, gia tộc chỉ còn lại con và ta." Người đàn ông sờ sờ đầu, "Con ở đây cố gắng tu luyện, nhớ kỹ không được giết người, như vậy sau này dù bị bắt lại, con vẫn còn cơ hội sống. Nếu con may mắn, có thể thuận lợi có được khuôn mặt, vậy thì có thể tới tìm ta."

...

Ngô Bất Lạc mở mắt ra, phát hiện bản thân ở dạng du hồn đi tới một nơi xa lạ.

Không, phải nói nơi này là ký ức của mỹ nhân nhện.

Khi mỹ nhân nhện chọn mặt, phần lớn sẽ chọn một khuôn mặt ưa nhìn, cho nên mới lấy tên là "mỹ nhân".

Bộ tộc này bản tính tàn bạo không chịu nổi, trước kia rất lâu thậm chí còn lấy người làm thức ăn, lại sinh sôi nhanh, có thể xưng là bá chủ một phương của Yêu giới. Nhưng đến khi người đầu tiên giết chết mỹ nhân nhện phát hiện toàn thân mỹ nhân nhện đều là bảo vật, bộ tộc này liền nghênh đón tai họa ngập đầu.

Thân thể to lớn hơn nữa, nọc độc kịch liệt hơn nữa cũng không ngăn được lòng tham của con người.

Để tránh né những kẻ thèm muốn con của chúng, chúng thậm chí đã từ bỏ bản tính của mình, không còn ăn thịt người, không giết người nữa, kéo dài hơi tàn.

Dẫu vậy, số lượng mỹ nhân nhện vẫn giảm từng con một.

Dựa vào cảnh tượng trong trí nhớ của mỹ nhân nhện, có thể nhìn ra được đây là ở mấy trăm năm trước.

Sở dĩ nhà tang lễ được thành lập tại địa chỉ này là vì tiền thân của nhà tang lễ là một nghĩa trang lớn, lại được duy trì lâu đời, âm khí tự nhiên rất nặng. Nói nhà tang lễ bị mỹ nhân nhện làm thành hang ổ, còn không bằng nói bọn họ xây địa bàn của mình trong hang ổ của mỹ nhân nhện.

Mỹ nhân nhện từ khi sinh ra là nửa người nửa nhện, sau đó theo thời gian và pháp lực tăng trưởng yêu thân không ngừng lớn lên, chờ sau khi hoàn toàn hóa hình thì có thể triệt để khống chế hình thể, huyễn hóa thành người.

Dáng vẻ mỹ nhân nhện giờ phút này ước chừng tương đương với đứa trẻ năm sáu tuổi.

"Thúc thúc, người sẽ đến xem con chứ?" Bé con mỹ nhân nhện túm lấy góc áo người đàn ông, "Con sợ, nơi này thật tối."

Người đàn ông thở dài, "Vậy con phải nhanh nhanh lớn lên, thúc thúc để lại cho con hai pháp khí trong tộc, con cầm để tự vệ. Pháp thuật thúc dạy con lúc trước con phải không ngừng luyện tập, chờ con đưa những quỷ hồn kia vào trong hoa viên, cho dù con không thể hóa hình thành công, ít nhất cũng có thể trốn vào bảo vệ mình."

"Vậy thúc thúc thì sao, người muốn đi đâu?"

"A di con bị người khác bắt đi, ta đi cứu nàng."

"A di? Vậy thúc thúc phải cứu được a di về đấy."

"Mong là vậy." Người đàn ông dường như cũng không ôm mấy hi vọng, "Nàng bị lừa vào Nghịch Âm Minh, chỉ sợ..."

Nghịch Âm Minh?

Ngô Bất Lạc mở to mắt.

A, đúng, mấy trăm năm trước đã có Nghịch Âm Minh tồn tại.

Nếu phát hiện mỹ nhân nhện, Nghịch Âm Minh chắc chắn không có khả năng buông tha.

Đúng là ngốc.

Nghịch Âm Minh mà cũng tin được?

Ngô Bất Lạc cảm thấy bộ tộc này diệt vong nhanh như vậy, rất có thể là vì ngu.

"Nghịch Âm Minh là cái gì?"

"Là một nơi tụ tập người điên và đồ ngu." Người đàn ông nở nụ cười châm chọc, "Người đã vào đó muốn trở ra, khó càng thêm khó. Con ở lại đây, đừng đi đâu cả."

Nói xong, người đàn ông xoay người rời đi không chút do dự.

"Thúc thúc, người nhớ phải tới tìm con nha!" Bé con mỹ nhân nhện hô lớn, "Con sẽ lớn lên thật nhanh rồi đi tìm người!"

"Anh cho tôi xem cái này là có ý gì? Thương hại anh sao? Ngại quá, tôi cảm thấy tôi mới đáng thương." Ngô Bất Lạc xem mọi thứ như trò trẻ con, xoay mặt không nhìn người đàn ông.

"Thiên lôi tạm thời kết nối linh hồn chúng ta với nhau." Mỹ nhân nhện đối mặt với Ngô Bất Lạc, "Chỉ cần ngươi đồng ý, ta có thể trực tiếp phục chế hình dáng linh hồn ngươi mà không làm ngươi bị thương."

"Xin lỗi nhé, tôi cảm thấy mặt của tôi là độc nhất vô nhị." Ngô Bất Lạc sờ mặt mình nói, "Tôi không muốn đưa nó cho anh."

"... Ngươi đang giữ da của ta." Mỹ nhân nhện ngừng một chút rồi nói, "Ta còn mấy tấm da nữa, đã bị ta giấu đi rồi, ta có thể cho ngươi."

Hai mắt Ngô Bất Lạc lập tức sáng lên.

Khụ, thôi được.

Đã nguyện ý đưa tiền thì không gì không thể nói.

"Nếu tôi giết chết anh, tất cả của anh cũng sẽ là của tôi." Ngô Bất Lạc cố ý nói, "Anh chỉ có mấy miếng da, lấy mặt của tôi cũng vô dụng."

"Các ngươi sẽ không giết ta, âm quan địa phủ đã ở bên ngoài rồi." Mỹ nhân nhện khẳng định nói, "Ta không giết người, những cô hồn dã quỷ kia vốn không nằm trong danh sách ở địa phủ. Ta sẽ thả những quỷ hồn này đi, cùng lắm là khiến bọn chúng trở nên đần độn. Canh Mạnh bà của địa phủ các ngươi chẳng phải cũng có công hiệu như vậy sao? Mỹ nhân nhện trên đời này e rằng chỉ còn lại một con là ta."

Mỹ nhân nhện cuối cùng so ra còn quý giá hơn gấu trúc nhiều.

Ngô Bất Lạc đã tin hơn phân nửa.

"Tôi muốn biết chuyện về Nghịch Âm Minh." Trong lòng Ngô Bất Lạc đã đồng ý rồi, giờ chỉ muốn đào thêm chút tin tức mà thôi.

"Ta không biết nhiều về nó lắm, nhưng thúc thúc ta từng nói, lợi hại nhất Nghịch Âm Minh chỉ có một mình minh chủ. Năm đó minh chủ và Tần Quảng Vương đấu pháp bị thương nặng, từ đó đến nay vẫn luôn dưỡng thương. Tần Quảng Vương tiền nhiệm lười chữa thương liền chọn Tần Quảng Vương hiện tại kế thừa sức mạnh. Bây giờ quản sự của Nghịch Âm Minh chắc là phó minh chủ. Thúc thúc nói, phó minh chủ luôn muốn thay thế minh chủ, chỉ là hắn còn một thiếu hụt rất lớn vẫn chưa bù đắp được."

"Thiếu hụt gì?" Ngô Bất Lạc vội vàng hỏi.

"Chờ ta an toàn rồi sẽ nói cho ngươi biết." Mỹ nhân nhện cũng không ngốc, "Đó là đồ bảo mệnh của ta."

Bên ngoài.

Các âm quan địa phủ lững thững đến muộn.

"Không phải mấy người học theo phim truyền hình, cảnh sát luôn chờ mọi chuyện giải quyết xong rồi mới đến thật chứ?" Tạ Bán Loan thẳng thừng trào phúng, "Động tĩnh lớn như thế, mỹ nhân nhện cũng xuất hiện, vậy mà bây giờ mấy người mới đến?"

"Khụ, Tạ Bán Loan, chúng tôi nói thế nào cũng là tiền bối của cậu, cậu nói vậy không quá thích hợp đi." Âm quan nói chuyện cũng không tự tin lắm, chuyện này đích thực là bọn họ làm sai.

"Các cậu chưa giết mỹ nhân nhện đấy chứ? Nó hiện tại chính là động vật quý hiếm cần bảo vệ, không thể giết được đâu." Một âm quan vội vội vàng vàng nói.

"Phung phí của trời mà!" Mấy âm quan trông thấy vết thương to lớn trên thân nhện và nửa thân người lộ ra ngoài, tức giận đến đấm ngực dậm chân, "Mỹ nhân nhện sắp tuyệt chủng rồi mà con này lại còn là đực?"

"Không sao, sinh sản vô tính vẫn được." Một âm quan chắc là văn chức cầm máy tính ghi lại gì đó suốt, "Đó là phạm vi công việc của chúng ta."

"Các cậu yên tâm, lần này phát hiện mỹ nhân nhện, địa phủ chắc chắn sẽ có thưởng. Với cả nhà tang lễ cũng đồng ý bồi thường cho các cậu, chi phí chữa thương địa phủ cũng sẽ trả hết." Một âm quan hồi đáp, "Lần này các cậu chắc chắn đến không phí công."

"Đâu chỉ không phí công? Các cậu may mắn lắm luôn, tôi làm âm quan nhiều năm vậy rồi mà chưa từng gặp qua mỹ nhân nhện. Chờ mỹ nhân nhện chính thức có biên chế ở địa phủ, chúng ta muốn thấy nó nói không chừng còn phải mua vé tham quan!"

"Đúng rồi, người của nhà tang lễ đâu?"

"Bên kia." Tạ Bán Loan chỉ chỗ xa xa, "Một đám vô dụng, thực lực không có gì đặc biệt, loại trình độ này mà cũng mở được nhà tang lễ?"

Nhóm người nhà tang lễ tức đến nghiến răng nhưng không thể làm gì.

Thực lực của họ căn bản không kém, đặt ở mấy cuộc thi âm quan trước chắc chắn cũng có tên trên bảng, chẳng qua mấy người biến thái quá thôi!

Bây giờ địa phủ đã ra mặt, hai bên có thể ngồi xuống bàn bạc chuyện bồi thường.

Do người mở nhà tang lễ còn đang chấp hành nhiệm vụ nên nếu không có tiền bồi thường từ nhà tang lễ thì trực tiếp khấu trừ tiền lương của mấy âm quan kia.

Nữ sinh cấp ba âm thầm mặc niệm cho các đại ca.

Đại ca, xin lỗi, mọi người vất vả khổ sở làm việc ở ngoài, chờ mọi người trở về sẽ phát hiện tiền thưởng và phụ cấp công việc không có không nói, e rằng còn phải bỏ thêm.

Hu hu hu, chúng ta phải cố gắng kinh doanh, sớm ngày trả hết nợ!

Đợi lôi quang hoàn toàn tán đi, mọi người như ong vỡ tổ xông tới.

Ngô Bất Lạc bị sét đánh biến thành than đen chứ chưa chết,  xem ra đang hôn mê, quần áo đương nhiên không còn, nhưng từ đầu đến chân đều đen như than, Sở Nhạc là người đầu tiên xông lên ôm lấy người, Tạ Bán Loan cả tay cũng không kịp sờ đến.

"Vậy ra bị sét đánh sẽ không còn quần áo là thật." Mộc Sơ Nhất bừng tỉnh đại ngộ, "Phim truyền hình quả nhiên đều gạt người, làm sao người bị thiên lôi đánh mà quần áo không có chuyện gì được chứ?"

Hiện tại là lúc nghĩ cái này?

Thôi quên đi, Mộc Sơ Nhất vẫn còn trẻ con.

Một người đàn ông khác tóc dài phất phới, thân nhện to lớn hóa thành một luồng sáng chui thẳng vào thân thể hắn, làm thân thể trong suốt trở nên ngưng thực.

Đến lúc hắn bị âm quan lật người lại, Sở Nhạc đang ôm Ngô Bất lập tức sững sờ.

Vẻ ngoài của mỹ nhân nhện lúc này không thể nói là đẹp mắt nhưng lại rất thu hút.

Gầy gò, tái nhợt.

Sở Nhạc gần như có thể tưởng tượng được khi đôi mắt ấy mở ra, nhất định sẽ là một đôi mắt đen láy, giống như một dòng suối, trong vắt có thể nhìn thấy đáy.

Dáng vẻ mỹ nhân nhện bây giờ rõ ràng chính là dáng vẻ Nghiệt Kính Đài trước khi chuyển thế!