Chào mọi người, lâu lắm mình mới đăng chương mới, dạo này mình khá bận nên không online. Hôm nay ngoi lên đăng vài chương trước khi bước vào tuần thi.
Mình có đọc hết bình luận của mọi người rồi, về phần bản edit vẫn còn nhiều lỗi mình sẽ sửa lại sau, còn vấn đề lịch đăng chap, mình không có lịch đăng cố định, đôi khi sẽ lặn mất cả tháng, nhưng sẽ không drop truyện nhé.
Cuối cùng chúc các bạn đọc vui vẻ ^^
______________________________________________________________
"Tiểu thư, mau ném tú cầu đi." Một giọng nói thúc giục vang lên bên tai Ngô Bất Lạc, "Đợi lát nữa trễ giờ lành thì không hay."
Cái quái gì?
Ngô Bất Lạc mơ mơ màng màng mở mắt ra, bị dọa lùi ba bước.
"Tiểu thư, tiểu thư người sao rồi?" Thanh âm này có chút bối rối.
Ngô Bất Lạc bình tĩnh lại, dụi dụi hai mắt.
Hắn không nhìn lầm.
Trước mắt là một người giấy.
Chính là người cắt ra từ giấy trắng, loại giấy đặc biệt thô ráp ấy, trên mặt không có ngũ quan, chỉ có thể dựa vào bím tóc và hình dáng nhận ra đó là nữ, mà trên thân người giấy này viết mấy chữ to rõ ràng___nha hoàn Bính.
Ngô Bất Lạc dời mắt khỏi nha hoàn Bính, quay đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Xung quanh vẫn còn rất nhiều người giấy khác.
Có quản gia Giáp, có người hầu Ất, có người qua đường Đinh,...
Còn trên người Ngô Bất Lạc viết ba chữ Thần tiểu thư.
Mình đang nằm mơ à?
Ngô Bất Lạc véo mình một cái, ui, đau quá.
Hiện tại, Ngô Bất Lạc và mấy người giấy đang đứng trên một lầu nhỏ bằng giấy, trong tay còn cầm một quả cầu giấy nhỏ, dưới lầu là một đống người qua đường Giáp Ất Bính Đinh vân vân, thậm chí còn có tên trùng lặp.
Bọn họ ở dưới không ngừng la lên, "Ta" "Ta" "Ta!"
Vừa rồi nha hoàn Bính nói mình phải ném tú cầu? Tiểu thư?
Trong lòng Ngô Bất Lạc sinh ra một cảm giác hoang đường.
Lần trước gặp phải loại thiết lập kì quái như này hắn còn là nha hoàn, thi đỗ âm quan xong liền thăng cấp, lần này được làm tiểu thư luôn? Nhưng mà, lần tiếp theo có thể đổi thành nam được không!
A, không đúng.
Đây căn bản không thể coi là thân thể, đây chỉ là một tờ giấy nhỏ thôi!
"Tiểu thư, giờ lành đã đến, người xem muốn ném bên nào? Người nhìn, bên trái nhất kia chính là Vương thiếu gia của bố trang*, gia cảnh không tệ, người cũng anh tuấn." Nha hoàn Bính trung thành tuyệt đối giới thiệu đối tượng cho Ngô Bất Lạc.
*bố trang: thôn trang làm về vải vóc
Ngô Bất Lạc liếc nhìn một cái, là người qua đường Đinh.
Bởi vì mọi người kể cả bản thân, trong mắt Ngô Bất Lạc đều là tờ giấy nhỏ, cho nên Ngô Bất Lạc nhìn người chỉ có thể dựa vào hình dạng tờ giấy.
Người qua đường Đinh gọi là Vương thiếu gia này có đường cắt rất bình thường.
Ngô Bất Lạc không chút do dự nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Tiểu thư, tiểu thư..."
"Đừng gọi." Ngô Bất Lạc cuối cùng cũng nói chuyện, giọng hắn nghe được vẫn là giọng của mình, nhưng nha hoàn nghe thành thế nào thì không biết được, "Những người này đều không xứng với ta, ta muốn chờ thêm."
"Tiểu...Thôi được, nghe tiểu thư." Nha hoàn Bính suy nghĩ một chút, vẫn nên ngậm miệng thì hơn.
Mắt thấy thời gian từng chút từng chút trôi qua, Ngô Bất Lạc vẫn đang chậm rãi suy nghĩ vễ những gì đang diễn ra.
Hắn nhớ rất rõ mình chỉ đi loanh quanh trong nhà tang lễ liền bị một tên không có mặt bắt được, sau đó thì không có sau đó nữa.
Từ đã, không có mặt!
Ngô Bất Lạc nhìn kỹ bộ dáng tờ giấy gần đó, không ngoại lệ, tất cả đều không có mặt.
Hắn nhớ những quỷ hồn của nhà tang lễ bị rối loạn ký ức, có khi nào bọn chúng đã trải qua chuyện gì nên đem ký ức phát sinh trong sự kiện đó trở thành ký ức của chính mình? Nếu không, sao có thể giải thích tình cảnh hắn gặp phải trước mắt.
Ngô Bất Lạc cảm thấy suy đoán này rất đáng tin.
Chuyện sau cùng hắn nhớ được hình như là Sở Nhạc bay về phía hắn, nói không chừng giờ đang đi tìm hắn ở trong thế giới kì quái này!
Nhưng phiền phức là, hiện tại mọi người đều là người giấy, trên người giấy lại chỉ viết danh hiệu không viết tên, muốn tìm được Sở Nhạc trong đám người giấy khó không khác gì biến Ngô Bất Lạc thành người bình thường.
Phiền!
Toàn là rắc rối gì vậy?
"Tiểu thư, giờ lành sắp qua rồi, lão gia bảo ta tới hỏi người có ném không? Không ném thì lão gia sẽ lần nữa chọn cho người một mối hôn sự." Nha hoàn Bính tiến lên nói.
"Ném." Ngô Bất Lạc trả lời qua quýt.
Là tiểu thư mà phải luân lạc tới bước đường ném tú cầu chọn rể, bên trong chắc chắn có lí do gì đó. Hơn nữa, Ngô Bất Lạc không phải loại thích đặt hi vọng lên người kẻ khác, hắn thà tự mình chọn một người!
Lão thiên gia cuối cùng không đối xử quá tệ với Ngô Bất Lạc.
Ngay lúc Ngô Bất Lạc do dự xem nên chọn người qua đường Ất gầy yếu hay người qua đường Bính miệng cọp gan thỏ thì một người giấy tinh xảo cưỡi ngựa đến đây!
Sở dĩ nói người giấy này tinh xảo là vì người giấy này có một cái mũi!
... Mặc dù chỉ có cái mũi cũng rất đáng sợ.
Trên thân người giấy này viết rõ ba chữ____nam phụ Giáp.
A a a.
Đây vừa nhìn là biết nhân vật quan trọng.
Trong lòng Ngô Bất Lạc nhất thời hiện lên vô số ý nghĩ, tú cầu trong tay lập tức đập về phía tên nam phụ này.
Không biết có phải nguyên nhân tâm lý hay không, Ngô Bất Lạc cảm thấy tú cầu bay hơi nhanh.
"Ám khí!" Nam phụ Giáp chỉ kịp nói ra hai chữ đó thì bị tú cầu có thể so với quả tạ đập ngã từ trên ngựa xuống, nằm ra đất bất tỉnh.
"Khụ, các ngươi mang hắn lên cho ta, ném tú cầu chọn rể hôm nay đến đây kết thúc." Ngô Bất Lạc không nhanh không chậm nói, "Đây là duyên trời tác hợp."
"Vâng, tiểu thư." Bọn hạ nhân không hẹn mà cùng hồi đáp.
Ngô Bất Lạc được nha hoàn dìu xuống lầu gác, chớp mắt ngay khi bước xuống, trong đầu đột nhiên hiện lên rất nhiều ký ức, khiến hắn nhức đầu không thôi.
"Tiểu thư, người sao vậy?"
"Không có gì, trật chân thôi, đi chậm một chút." Ngô Bất Lạc cố gắng làm mình bình tĩnh lại, hắn cần phải có đủ thời gian để tiêu hóa hết đống ký ức này mới được.
Đợi Ngô Bất Lạc tiêu hóa xong ký ức trong đầu, tâm tình hắn đã không thể dùng từ cmn để hình dung.
Thế giới giấy này bắt nguồn từ một quyển sách, chuẩn xác mà nói, là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ thuần ái.
Cốt truyện rất đơn giản, bốn nam phụ Giáp Ất Bính Đinh cùng yêu nam chính thụ, vì nam chính thụ oanh oanh liệt liệt chết đi sống lại. Nhưng bốn nam phụ này đều không có được nam chính thụ, nam chính thụ về sau trở thành hoàng đế, còn nam chính công là khai quốc đại tướng quân, hai người cùng nhau dắt tay hăng hái tiến bước, đưa đất nước vào thái bình thịnh thế.
Nói thật, tiểu thuyết này viết khá hay, mặc dù cẩu huyết nhưng cũng rất thú vị.
Phiền phức chính là thân phận hiện tại của Ngô Bất Lạc.
Thần tiểu thư, trong nguyên tác chỉ có một hàng chữ, nam phụ Giáp từng kể chuyện về những lần du hành của mình cho nam chính thụ nghe, trong đó có đoạn Thần tiểu thư ném tú cầu chọn rể này, đến đó chấm hết, đáng thương như vậy đấy, ngay cả làm pháo hôi cũng không đủ tư cách.
Thần tiểu thư vốn cùng một chàng thư sinh tư định chung thân, nhưng lại sợ phụ mẫu không đồng ý, lúc này mới có chuyện ném tú cầu chọn rể, ai ngờ ngày ném tú cầu chọn rể đó vận khí không tốt, không đập trúng thư sinh, mà lại đập vào một tên vô lại khác, cuối cùng cả một đời buồn bực u sầu mà chết.
Nhưng giờ Ngô Bất Lạc biến thành Thần tiểu thư.
Một cuốn tiểu thuyết khẳng định không thể nào miêu tả rõ ràng mặt của tất cả mọi người. Trong tiểu thuyết đã từng tỉ mỉ miêu tả tướng mạo của nam phụ Giáp, đặc biệt tán dương cái mũi của hắn đẹp, thế là người giấy nam phụ Giáp so với người giấy bình thường có thêm một cái mũi, kế tiếp là nam phụ Ất có đôi mắt đẹp, vậy sẽ nhiều thêm một đôi mắt. Chỉ có hai nam chủ làm nhân vật chính mới có thể có được một khuôn mặt tương đối bình thường.
Này, dù sao cũng là người giấy, không có mặt mũi thì thoải mái hơn.
Ngô Bất Lạc ngồi trên ghế trong phòng hơi hơi xoắn xuýt.
Ký ức kiểu này chắc chắn không phải vô duyên vô cớ được cho, nếu chỉ là giống thế giới Quỷ nương tử thì không cần cho Ngô Bất Lạc biết nơi này là thế giới tiểu thuyết, cũng không cần cho Ngô Bất Lạc biết kịch bản sẽ xảy ra sau này.
Đã cho hắn biết kịch bản, vậy khẳng định là hi vọng hắn có thể sửa đổi kịch bản này.
Còn nữa, Ngô Bất Lạc thế nào cũng là người thi đỗ âm quan, tên đã được ghi lại trên Sổ Sinh Tử, kẻ bắt hắn đến đây chắc chắn không có bản lĩnh cướp người với Địa Phủ. Chỉ là giờ muốn ra ngoài e rằng không dễ dàng.
Đã như vậy, chỉ còn cách cố gắng xoát độ tồn tại trong thế giới này thôi, xem kẻ sau màn muốn xuất chiêu thế nào.
Không nói thứ khác, chẳng phải mình vừa mới dùng tú cầu đập trúng nam phụ Giáp sao? Ông trời cũng đứng về phía mình!
Với cả kẻ ở nhà tang lễ này tạo ra thế giới rất thú vị. Thế giới Quỷ nương tử là Địa Phủ dựa vào các loại công nghệ cao để phục chế, bởi vậy nhân vật sinh động như thật, nhưng kẻ ở nhà tang lễ lại có thể dựa vào năng lực của bản thân tạo ra một thế giới tàm tạm nhưng có logic, điều này rất không bình thường.
Nhất định rất đáng giá.
So ra, một ngàn vạn nhân dân tệ, mười vạn công đức là cái quái gì? Nếu có thể đạt được năng lực như vậy... Trong đầu Ngô Bất Lạc nháy mắt hiện lên vô số phương pháp kiếm tiền bằngloại năng lực này.
"Con gái à, con ném tú cầu thật là chuẩn." Một người giấy viết chữ phụ thân Giáp lộc cộc chạy tới, "Người con đập trúng là tiểu công tử nhà Thượng thư, là quan lại quyền quý, là kẻ mà trước kia nhà chúng ta có đuổi cũng không tới!
Ngô Bất Lạc biết mình hiện tại chỉ là con gái của một tiểu thương, thân phận còn hơi thấp. Nếu hơi có chút bản lĩnh thì khi đập sai người đã không bóp mũi gả đi.
Nhưng tiểu thuyết mà, nhân vật chính logic là được rồi, loại ngay cả pháo hôi cũng không xứng thì căn bản không cần nghĩ nhiều.
"Vị công tử nhà Thượng thư này vẫn chưa cưới vợ, cũng không có tiểu thiếp, con muốn gả cho hắn là không thể nào. Nhưng mà tú cầu đập trúng là duyên phận ông trời chú định, công tử đó nguyện ý mang theo con về nhà gặp phụ mẫu. Ta nghĩ, gặp qua phụ mẫu rồi thì lúc đó con thế nào cũng được xem là quý thiếp. A di đà phật, ông trời phù hộ." Phụ thân Giáp phấn khích đến nỗi cả người run lên, trong mắt Ngô Bất Lạc có vẻ đặc biệt vui mừng.
Ha ha ha, nhìn xem, người giấy này đang khiêu vũ.
"Con gái, ta hiểu con bây giờ cũng rất vui mừng, nhưng con nên đi trang điểm trước một chút, đợi lát nữa ra ngoài gặp vị công tử kia."
Phụ thân Giáp vừa nói vừa phân phó nha hoàn Bính tranh thủ thời gian trang điểm cho tiểu thư.
Ngô Bất Lạc không cảm thấy mình có gì thay đổi.
Vẫn là tờ giấy nhỏ.
Đi tới đại sảnh, Ngô Bất Lạc liếc mắt liền nhìn thấy nam phụ Giáp có cái mũi ngồi ở chính giữa.
Thực sự quá dễ nhận biết.
Trong một đống mặt phẳng phiu chỉ có cái này phác một đường.
"Nàng chính là Thần tiểu thư?" Nam phụ Giáp lập tức vọt lên, "Thần tiểu thư, nàng có thu đồ đệ không? Ta du lịch lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp người có thể dùng tú cầu đập ta ngã xuống ngựa!"