Không Tin Tà

Quyển 1 - Chương 52: Đấu thêm giờ (12)




Ánh mắt đầu tiên khi nhận ra Ngô Bất Lạc là Nghiệt Kính Đài, Sở Nhạc nhất thời không dám tin.

Bởi vì hắn không thể tin được Nghiệt Kính Đài luôn ở trong điện Tần Quảng Vương hỗ trợ phân biệt linh hồn tốt xấu thế mà lại chủ động nhảy vào luân hồi.

Thế nhưng thể chất của Ngô Bất Lạc bộc phát lúc nào chẳng được, sao cố tình lại bộc phát ngay lúc đang đào mình ra?

Là mệnh ư? Hay là kết thúc nhân quả giữa bọn họ!

Quả thực, Nghiệt Kính Đài đối với Sở Nhạc có lực hấp dẫn vô cùng lớn, nhưng Ngô Bất Lạc trong mắt Sở Nhạc luôn là Nghiệt Kính Đài hóa thân chứ không phải Ngô Bất Lạc. 

(là hắn nhưng không phải hắn, thế là thế quái nào)

Ngô Bất Lạc người này ăn mềm không ăn cứng, không đụng tường nam không quay đầu, đây vốn là tính cách Sở Nhạc ghét nhất, nhưng ở cùng Ngô Bất Lạc lâu rồi, Sở Nhạc lại cảm thấy Ngô Bất Lạc thực ra cũng không kém cỏi như trong tưởng tượng.

Có lẽ ngay từ đầu không mấy hi vọng, thế nên mỗi khi Ngô Bất Lạc có hành động kinh người đều điên cuồng thêm điểm.

Đến cùng, Sở Nhạc không phân rõ mình thích Ngô Bất Lạc rốt cuộc vì cậu ta là Nghiệt Kính Đài hay vì chính cậu ta.

Thế nhưng, cái này có quan hệ gì đâu?

Vốn là Ngô Bất Lạc nợ hắn.

Bây giờ phải trả cũng là bình thường.

Vào cuối năm đầu tiên Ngô Bất Lạc quen biết Sở Nhạc, Ngô Bất Lạc gặp một đứa trẻ.

Đứa trẻ đó rất gần gũi Ngô Bất Lạc, trong khoảng thời gian ngắn khiến Ngô Bất Lạc rất vui vẻ.

Cậu ta còn suy nghĩ hão huyền rằng, có lẽ cái thể chất chết tiệt của mình không có tác dụng với trẻ con đâu?

Sở Nhạc khịt mũi coi thường ý nghĩ này.

Trẻ con là ác ma trời sinh, nếu không có người ước thúc, bọn chúng so với người trưởng thành còn đáng sợ hơn nhiều.

Sở Nhạc lạnh lùng đứng xem, không tiếp tục ngăn cản Ngô Bất Lạc.

Bởi vì Ngô Bất Lạc không tin hắn, Ngô Bất Lạc chỉ tin tưởng chính mình.

Đứa trẻ kia ở trường tùy ý bắt nạt bạn học, thậm chí còn khiến bạn học nhảy lầu tự sát, lúc ở nhà chính là tiểu bá vương vô pháp vô thiên, suýt chút nữa bóp chết em gái mới ra đời của mình, ngay cả đi trên đường, đứa bé này cũng tùy ý đốt pháo ném đá nện người.

Nói là hùng hài tử còn vũ nhục ba chữ hùng hài tử này.

Ngô Bất Lạc phát hiện chân diện mục của đứa trẻ kia chỉ dùng một tuần lễ. Đừng thấy Ngô Bất Lạc ngoài miệng nói không tin, nhưng thực tế vẫn sẽ lén lút đi thăm dò, cái này điều tra một chút, đương nhiên rất dễ dàng tra ra chân tướng.

"Sở Nhạc, trong mắt anh tôi rất ngu phải không?" Ngô Bất Lạc một mình ngồi trên ghế dài trong công viên, nhẹ giọng hỏi, "Tôi không phải lần đầu tiên bị người lừa gạt, nhưng luôn nghĩ rằng sẽ có kì tích xuất hiện, cuối cùng lần nào cũng bị hiện thực vả mặt."

"Cậu biết thì tốt." Sở Nhạc không chút khách khí nói, "Cậu là Nghiệt Kính Đài hóa thân, chỉ cần đi dò tư liệu liền biết thể chất cậu thế nào? Cậu kì vọng càng nhiều, sẽ thất vọng càng lớn. Sao cậu không dứt khoát nhận mệnh, cố gắng sống tiếp đi?"

"Nhưng mà như vậy, tôi đại khái không có cách nào tiếp tục sống." Ngô Bất Lạc rất ít khi để lộ cảm xúc yếu đuối như thế, "Tôi là một người rất vô dụng, tôi thậm chí không dám mạnh tay thăm dò sự tình về chị gái, càng không dám dùng thân phận hậu nhân Ngô gia để đi lại. Nếu như, nếu như nói người bên cạnh tôi đều là người xấu, vậy chị gái tôi thì sao? Chị gái tôi thường xuyên nói với tôi, chị ấy thật ra không phải người tốt."

Ngô Bất Lạc rất ít khi nói nhiều với Sở Nhạc như vậy, tối thiểu ba năm sau đó, Sở Nhạc chưa từng thấy lại bộ dạng này của Ngô Bất Lạc.

Ngay cả trẻ con cũng không thể thoát khỏi bị hấp dẫn, vậy thì còn ai có thể đây?

Ngô Bất Lạc nhanh chóng ổn định tâm trạng, lau lau nước mắt, đứng lên, "Tôi quyết định, tôi phải đi tìm một người tốt hàng thật giá thật làm đối tượng. Như thế, ít ra tôi không đến nỗi ngay cả một người nói chuyện cũng không có. Tôi còn lâu mới tiếp nhận loại thiết lập này, nếu như tất cả những người bên cạnh tôi đối tốt với tôi đều có ý đồ bất chính, vậy cuộc đời tôi thực sự không khỏi quá mức đáng buồn."

Sở Nhạc vốn định nói hắn có thể trở thành người để Ngô Bất Lạc có thể thật lòng, nhưng đến lúc Ngô Bất Lạc nói xong, hắn biết mình không thể nói ra miệng.

Bởi vì hắn tuyệt đối không tính là người tốt.

Nếu Ngô Bất Lạc biết tất cả, có lẽ còn chán ghét hắn.

Thế thì không bằng chậm rãi đi theo bên cạnh Ngô Bất Lạc.

Dù sao bọn họ đều không phải là người, thời gian không là gì cả.

Nhưng bây giờ Sở Nhạc biết mình sai rồi.

Ngô Bất Lạc cự tuyệt Tạ Bán Loan hắn có thể hiểu, nhưng sau thế giới Quỷ nương tử lại cự tuyệt hắn, điều này rất không bình thường!

Sở Nhạc vốn cho là, sau khi mình vì Ngô Bất Lạc "chết một lần", trái tim Ngô Bất Lạc sẽ buông lỏng.

Ngô Bất Lạc đích thực đã buông lỏng, nhưng sau khi buông lỏng lại lập tức chặt chẽ giấu mình đi và đẩy hắn ra.

Sở Nhạc khẳng định, Ngô Bất Lạc trước khi nhảy xuống đã thấy rõ tâm tư của hắn.

Ở phương diện tình cảm, Ngô Bất Lạc luôn luôn nhạy cảm hơn bất kì ai.

Cho nên trong một khoảng thời gian rất dài Sở Nhạc không biểu hiện bất kì điều gì, thậm chí không ngừng giận dỗi Ngô Bất Lạc. Nhưng bây giờ, hắn chỉ hơi tiến công một chút, Ngô Bất Lạc liền bắt đầu lui lại.

A!

Sở Nhạc thực sự bị Ngô Bất Lạc hèn nhát chọc giận đến bật cười. Thừa nhận Sở Nhạc thích mình khó như vậy sao? Lẽ nào hắn so với những tên xấu xa Ngô Bất Lạc từng gặp gộp lại còn đáng sợ hơn? Mặc dù Sở Nhạc quả thực đáng sợ hơn chút, nhưng hắn tự đánh giá trước mặt Ngô Bất Lạc luôn giả bộ rất tốt.

Cho rằng trốn tránh thì hắn không có cách nào?

Chút bản lĩnh kia, cho dù cầm cốt địch, thật sự có thể sống qua lần đấu thêm giờ này sao?

Phải biết, hiện tại xuất hiện ở đây chỉ có mấy người bọn họ mà thôi, đám Trương Dịch, A La còn chưa xuất hiện đâu!

Nếu Ngô Bất Lạc biết Sở Nhạc nếu không giả bộ sẽ mang đến hậu quả gì, e rằng hắn sẽ khóc cầu xin Sở Nhạc giả bộ tiếp đi.

Nhưng giấy cửa sổ dù mỏng đi nữa, tốt xấu vẫn che chắn được, một khi bị đâm thủng, chỉ sợ không dễ dán lại.

Sở Nhạc trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã hiểu rõ mạch não Ngô Bất Lạc, nhanh chóng nối gót Ngô Bất Lạc nhảy xuống.

Tạ Bán Loan thấy Sở Nhạc nhảy, không muốn tiếp tục tụt lại phía sau, đành nhảy xuống theo.

Hết cách rồi, ba người này đã nhảy, còn lại ba người có thể không nhảy sao?

Ngô Bất Lạc cầm cốt địch mở mắt.

Thật thú vị.

Hắn lại về tới căn phỏng nhỏ nơi hắn tỉnh lại lúc trước.

Ngô Bất Lạc trước đó đã nghi ngờ sự tồn tại của căn phòng này, chỉ là không có thời gian và thực lực đi tìm hiểu, bây giờ từ trong bụng quái thú lại về tới nơi này, chẳng phải rất thú vị sao?

Có điều lần trước Ngô Bất Lạc không phát hiện ra thứ gì trong phòng, giờ có cốt địch, thứ hắn thấy được đã khác rồi.

Ngô Bất Lạc chậm rãi cúi người, nhặt mấy trang giấy rải rác trên mặt đất.

"Đạo khả đạo, phi thường đạo. Hóa ra nội dung cuốn « Đạo Đức Kinh » trống không trong viện Xứng bà bà ở chỗ này." Ngô Bất Lạc than nhẹ, "Như vậy, nói không chừng sân viện của Xứng bà bà và quái thú nối liền với nhau, chỉ là thời gian chưa tới, hoặc là điều kiện phát động không đúng, nên không bị phát hiện mà thôi."

May mắn là, Ngô Bất Lạc mang theo quyển « Đạo Đức Kinh » trống không kia theo.

Dù sao cũng là thứ duy nhất có chữ có thể tìm thấy trong phòng, Ngô Bất Lạc sao có thể không cầm đi?

Khi Ngô Bất Lạc đặt tất cả trang giấy vào trong « Đạo Đức Kinh », quyển sách này bắt đầu nảy sinh biến hóa.

Nó biến thành một cái chìa khóa.

"A rõ rồi ~" Ngô Bất Lạc huýt sáo, "Xem ra mình phải chơi trò chơi tầm bảo."

Ngô Bất Lạc đẩy cửa phòng ra, không ngoài dự đoán thấy được Xứng bà bà.

Xứng bà bà ngồi đó, dưới chân bày không ít cái rương.

"Lấy chìa khóa của ngươi ra trao đổi với ta, ngươi có thể mang đi một cái rương." Xứng bà bà lấy ra cái cân của mình, nở một nụ cười có thể nói là nịnh nọt với Ngô Bất Lạc, hoàn toàn khác bộ dáng uy hiếp trước đó, "Chỗ này có ba loại rương vàng bạc đồng, chìa khóa của ngươi nặng bao nhiêu thì có thể mang đi cái rương tương ứng, trong rương có pháp khí gì đều thuộc về ngươi, ngươi có muốn cân không?"

Nếu đổi thành thí sinh bình thường, trông thấy bộ dạng hòa nhã của Xứng bà bà, cộng thêm nhiều rương báu như vậy, có thể nghĩ rằng mình đã đi tới kết thúc, thật vui vẻ đi lên trao đổi.

Nhưng Ngô Bất Lạc là một tên M*, người ta cười cười với hắn, hắn lại cảm thấy không thoải mái.

*chỗ này raw là tiện da, tiện trong hèn mọn đê tiện, da là chỉ cơ thể, đây chắc là thể chất M nhỉ mn?

"Không cần, tôi chờ bạn tôi đến đã." Ngô Bất Lạc đối với ý tốt của Xứng bà bà xin miễn thứ cho kẻ bất tài*, "Thời gian thi là ba tháng, giờ tôi không vội."

*xin miễn thứ cho kẻ bất tài: xin từ chối vì năng lực kém.

Tươi cười trên mặt Xứng bà bà cứng lại.

Bà ta thực sự không hiểu, vì sao ở đây có nhiều pháp khí như thế mà vẫn có người không động tâm?

"Nơi này không có người, không phải ai cũng đến được đây." Xứng bà bà cười nói, "Ngươi là duy nhất."

"Tôi không phải." Ngô Bất Lạc lắc đầu quả quyết, "Tôi biết ít nhất sẽ có một người đuổi theo tôi đến."

"Không có." Xứng bà bà cau mày nói.

"Có." Ngô Bất Lạc kiên định không thay đổi, "Nếu hắn không đến thì về sau tôi khỏi cần gặp lại hắn."

Xứng bà bà thực sự không thể nào hiểu được người thanh niên tuấn tú này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Nhưng bà ta quả thực cũng không có cách nào cưỡng bách Ngô Bất Lạc làm gì đó.

Ngô Bất Lạc ngồi xuống đất, chậm rãi ngân nga một bài hát.

Sở Nhạc chắc chắn sẽ đến, Ngô Bất Lạc tin chắc điều này.

Nói thật, bản thân Ngô Bất Lạc cũng không biết mình muốn thế nào. Một bên cảm thấy mình nhất định phải nhanh chóng rời đi trước khi tình cảm Sở Nhạc với mình trở nên sâu đậm, bên khác lại hi vọng Sở Nhạc có thể khoan dung mình tùy hứng, không rời không bỏ đi theo bên cạnh mình.

Mình tham lam như thế, chắc chắn sẽ không có kết quả tốt.

Ngô Bất Lạc rất tự mình hiểu lấy.

Nhưng đời này của hắn đã định trước phải nhảy múa trên lưỡi dao, không cẩn thận sẽ chết không chỗ chôn, hắn có gì phải sợ chứ?

Hắn muốn hoang đường sống hết đời cũng được, muốn tỉnh táo sống hết đời cũng thế, đều là chuyện của hắn.

Ngô Bất Lạc chưa từng hỏi Sở Nhạc trước kia rốt cuộc là ai, lần này cũng không hỏi Sở Nhạc đến cùng vì cái gì biến thành thực thể? Dù sao Sở Nhạc hơi thích hắn, điều này chứng minh Sở Nhạc cũng không phải người tốt lành gì.

Không phải người tốt, có bí mật là quá bình thường.

Ngô Bất Lạc khẽ cười, không biết đang cười người khác hay đang cười chính mình, kỳ thực ngoại trừ cười ra hắn không biết phải dùng biểu tình gì để đối mặt chuyện kì quái thế này.

Vừa nghĩ tới Sở Nhạc có thể cũng giống Tạ Bán Loan, hắn đã cảm thấy vô cùng buồn cười.

Sở Nhạc đã bao tuổi rồi, chẳng lẽ còn cần tranh giành tình nhân với Tạ Bán Loan và Mộc Sơ Nhất?

Đợi hơn nửa ngày, rốt cuộc có thêm người đến.

Xứng bà bà kinh ngạc nhìn Ngô Bất Lạc một chút, rồi lại nhìn đi chỗ khác.

Sở Nhạc cầm được chìa khóa đi đến quả thực tốn chút công phu. Hắn đương nhiên biết « Đạo Đức Kinh » quan trọng, có điều trước đó đánh nhau với Tạ Bán Loan không cẩn thận làm mất, chỉ có thể quay trở về tìm nên tốn chút thời gian. Tạ Bán Loan bọn họ thảm hơn, căn bản không mang theo, đành phải nghĩ cách thoát khỏi bụng quái thú, lấy « Đạo Đức Kinh » rồi trở lại.

Vừa mới đi vào, Sở Nhạc đã phát hiện Ngô Bất Lạc ngã trên mặt đất hôn mê bất tỉnh.

"Bất Lạc." Sở Nhạc sửng sốt, nhìn cũng không nhìn Xứng bà bà một cái, lập tức đến xem tình hình Ngô Bất Lạc.

Còn may còn may, chỉ là hôn mê.

Sở Nhạc thở phào nhẹ nhõm, bấm huyệt nhân trung của Ngô Bất Lạc, lúc này Ngô Bất Lạc mới yếu ớt tỉnh lại.

Xứng bà bà:...

Bà ta không làm gì mà, vừa rồi Ngô Bất Lạc vẫn còn rất tốt, sao đột nhiên lại bất tỉnh?

Dù Xứng bà bà kiến thức rộng rãi, cũng không biết thế giới bên ngoài bây giờ thay đổi, có ít người trời sinh diễn tinh, không có chuyện gì cũng sẽ gây ra chuyện.

Đùa thôi.

Ngô Bất Lạc vốn nghĩ Sở Nhạc có thể sẽ cùng Tạ Bán Loan đến, kết quả trước mắt chỉ có Sở Nhạc.

Ừm, mặc dù trong lòng Ngô Bất Lạc rất vui vẻ nhưng nghĩ tới dáng vẻ Sở Nhạc và Tạ Bán Loan ra tay đánh nhau vừa rồi, lập tức thấy không ổn.

Cách để Sở Nhạc không xoắn xuýt chuyện Mộc Sơ Nhất nữa là gì? Đương nhiên là dùng một chuyện lớn hơn che đậy.

Đáng tiếc nơi này không có công cụ nào ra dáng, Ngô Bất Lạc chỉ có thể giả vờ ngất.

"Khụ khụ, anh đến rồi. Không ngờ đời này có lúc có thể chạm vào anh." Ngô Bất Lạc ho khan vài tiếng, rất là suy yếu.

Sở Nhạc hậu tri hậu giác nhận ra mình bây giờ không còn là bộ dáng quỷ hồn, chỉ có thể viện cớ gượng gạo, "Chỗ này không phải nhân gian, thân thể chỉ tạm thời hóa thành thực thể thôi. Những thí sinh phi nhân loại khác cũng thế."

"Dung mạo anh đúng là rất đẹp." Ngô Bất Lạc cẩn thận dò xét Sở Nhạc một hồi, than thở nói, "Tôi biết anh làm cộng tác với tôi thực sự rất chậm trễ anh."

"Bây giờ nói chuyện này để làm gì? Cậu vừa rồi gặp chuyện gì, sao lại hôn mê?" Sở Nhạc cố gắng áp chế tức giận trong lòng, căm hận nhìn Xứng bà bà một cái.

Nơi này chỉ có một mình Xứng bà bà, nói không chừng chính là bà ta xuống tay với Ngô Bất Lạc.

Nếu mình tới chậm, Ngô Bất Lạc với chút thực lực ấy căn bản sẽ bị Xứng bà bà băm thành tám khối!

Xứng bà bà vẫn chưa biết mình tự nhiên bị cõng nồi.

"Tôi cũng không biết, có lẽ là do chìa khóa." Sắc mặt Ngô Bất Lạc có chút trắng, "Anh đến rồi thì an toàn hơn nhiều, Sở Nhạc, chúng ta vẫn luôn là cộng sự tốt mà phải không?"

Đến lúc này mà vẫn coi hắn là cộng sự? Thẻ cộng sự này Sở Nhạc thật sự không muốn nhận.

Bao lời Sở Nhạc muốn nói đều bị Ngô Bất Lạc chặn lại, quả thực không biết nên nói gì.

Ngô Bất Lạc rõ ràng đang giả ngu với hắn, nhưng dáng vẻ suy yếu vô lực hiện tại khiến Sở Nhạc không có cách nào so đo quá nhiều với một người bị thương nặng.

Con người là sinh vật rất yếu ớt.

Nếu Ngô Bất Lạc chết thật, cho dù lần nữa chuyển sinh cũng không còn là Ngô Bất Lạc nữa.

Chẳng lẽ phải để Ngô Bất Lạc làm quỷ thật?

Đừng thấy Sở Nhạc hay bảo Ngô Bất Lạc dứt khoát tự sát làm quỷ đi, thực tế vẫn thích thân phận con người hơn.

Thời gian làm quỷ rất dài, nhưng làm người chỉ có trăm năm ngắn ngủi.

Một khi không còn là người, muốn trở lại làm người lần nữa có muôn vàn khó khăn.

"...Ừ." Sở Nhạc lúc đầu không muốn trả lời, nhưng không chịu nổi Ngô Bất Lạc ai oán nhìn mình mãi, đành miễn cưỡng lên tiếng.

"Vậy thì tốt. Sở Nhạc, chúng ta luôn là cộng sự thì có thể tiếp tục cuộc sống trước kia." Ngô Bất Lạc thở dài một hơi, sắc mặt hồng hào hơn.

Bộ dạng Sở Nhạc cứ như ăn hoàng liên* nhưng không thể không nuốt xuống, trông rất là thú vị.

*hoàng liên: một vị thuốc Đông y, rất đắng

Ngô Bất Lạc trong lòng đắc ý lại vừa có chút buồn bực. Buồn bực là vì cách này trước kia đều đem ra để đối phó với những kẻ có ý đồ xấu với mình, tuyệt đối không ngờ rằng sẽ dùng trên người Sở Nhạc. Thế nhưng quan hệ giữa hai người họ nói tốt không tốt, nói xấu không xấu, nếu Sở Nhạc muốn từng bước ép sát, Ngô Bất Lạc chỉ có thể không ngừng lui về sau.

Vì thế, Ngô Bất Lạc đành phải chủ động xuất kích, cố gắng để hai bọn họ "khôi phục bình thường".

Sở Nhạc yên lặng nhìn chằm chằm Ngô Bất Lạc hồi lâu, Ngô Bất Lạc không tránh không né, mặc cho Sở Nhạc nhìn.

"Tôi đáp ứng cậu rồi, cậu có thể đứng dậy." Sở Nhạc biết mình trong khoảng thời gian này ép quá căng, chỉ là ngụy trang lâu rồi, thực sự cần bộc phát một phen. Bây giờ Ngô Bất Lạc cho một bậc thang, thực ra đã có thể nói là ngầm hiểu lẫn nhau.

"Anh, anh có ý gì?" Ngô Bất Lạc không muốn thừa nhận mình giả bệnh.

"Nếu bị thương thật, cậu làm gì có thời gian nói nhiều với tôi như vậy?" Sở Nhạc lưu loát buông tay, Ngô Bất Lạc ngã thẳng xuống đất.

"Cậu không phải đã bảo chúng ta khôi phục lại làm cộng sự tốt sao? Vậy tôi không cần phải ôm cậu." Sở Nhạc phủi phủi tay nói, "Có điều chuyện như vậy chỉ lần này thôi, Bất Lạc, cho dù cậu muốn trốn cũng trốn không thoát."

"Có thể trốn được hay không do tôi quyết định." Ngô Bất Lạc lưu loát đứng dậy, "Sở Nhạc, chúng ta quen biết lâu thế rồi, anh cũng biết người thích tôi đến tột cùng có bao nhiêu. Nếu như ai tôi cũng đáp lại thì cho dù có một ngàn tôi cũng không đủ chia."

"Tôi chỉ hi vọng cậu không đem thủ đoạn dùng trên người kẻ khác dùng lại trên người tôi mà thôi." Cuối cùng vẫn là Sở Nhạc lùi trước một bước, hàm ý sâu xa nói, "Sau này cậu đừng hối hận là được."

"Đến lúc đó rồi nói." Ngô Bất Lạc cực kì lưu manh, trong giọng nói lại cất giấu một tia ảm đạm mà chính hắn cũng không phát giác được, "Tôi có thể sống đến lúc tôi hối hận hay không lại là chuyện khác."

Sở Nhạc thấy Ngô Bất Lạc lại đánh trống lảng.

Nhưng mà không sao, hắn có thể tiếp tục phụng bồi.

Nếu đổi thành Tạ Bán Loan ở đây, có lẽ sẽ trực tiếp bóp chết tai họa Ngô Bất Lạc này.

Nhưng Sở Nhạc sẽ không.

Đây chính là khác biệt giữa Sở Nhạc và những người bị Nghiệt Kính Đài hấp dẫn mà không biết.

Xứng bà bà cảm thấy mình giống như không khí.

Bà ta không thể không cố gắng xoát độ tồn tại, "Các ngươi rốt cuộc có muốn dùng chìa khóa trao đổi với ta không?"

"Trao đổi chắc chắn muốn, chỉ là hiện tại không vội, chúng tôi đợi chút không sao. Hay là tôi dùng thứ khác trao đổi với bà lấy chút đồ ăn được không?" Ngô Bất Lạc mỉm cười hỏi.

Hai tháng sau.

Sau khi Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc đến đây, các thí sinh còn lại cũng lục tục đi tới điểm cuối.

Nhân số không nhiều, tính đâu ra đấy chỉ có hai mươi bảy người thôi.

Trong đó người mà A La và Trương Dịch mang tới là nhiều nhất.

Bọn họ xem như lão đại có trách nhiệm nhất trong lòng các thí sinh, đồng thời cũng có thực lực mang theo bọn họ cùng đi.

Chỉ là để đến được điểm cuối này phải đi nhiều đường quanh co hơn so với đám Ngô Bất Lạc thôi.

Như nhóm Trương Dịch, ban đầu có hơn hai mươi người, nhưng hơn nửa đều vì góp đủ phí bảo hộ mà bán mình, Trương Dịch không khuyên được, chỉ có thể mang những người còn lại rời đi, trước khi đi lấy mọi thứ trong phòng mang theo, cuối cùng rơi vào miệng quái thú. A La thì muốn chủ động hóa giải sát khí trên thân quái thú, mang theo các thí sinh lần lượt tìm đường chết, cuối cùng mới đến được nơi này.

"Tôi trao đổi trước."Một thí sinh tâm trí sắp sụp đổ che một bên mắt đã mù, cầm chìa khóa đi tới chỗ Xứng bà bà.

Hắn sắp không chịu nổi.

Thời hạn ba tháng đã đến, hắn thực sự không muốn ở lại nơi này thêm nữa.

"Chìa khóa nặng một lạng mốt, ngươi có thể mang đi một rương đồng." Xứng bà bà cầm lấy chìa khóa, đưa cho hắn một cái rương đồng.

Thí sinh mở rương ra, được một thanh kiếm không tệ.

"Pháp khí này nhìn tạm được." Mộc Sơ Nhất nhìn qua, miễn cưỡng nói.

Chỉ mạnh hơn cái lược Ngô Bất Lạc cầm trước đó một chút mà thôi, miễn cưỡng giá trị một viên quỷ hoàn đi.

Thế nhưng đối với thí sinh kia mà nói, đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Lấy được pháp khí, thí sinh lập tức bị truyền tống ra ngoài.

Có người thứ nhất thành công, liền có người thứ hai thứ ba...

Các thí sinh trải qua ba tháng tra tấn, có thể giữ được tư duy tỉnh táo đã ít càng thêm ít. Bây giờ vừa có pháp khí cầm vừa có thể thông qua, còn muốn gì nữa đâu?

Chẳng qua chìa khóa của những người này, nặng nhất cũng chỉ ba lạng tám, Vương Dã cầm đi một cái rương bạc, mở ra được một chiếc đèn, phẩm chất tốt hơn rương đồng không ít. Lăng Tiếu hơi kém hơn, chìa khóa chỉ có ba lạng, cũng mở ra rương bạc, có điều pháp khí không tốt như của Vương Dã mà thôi.

"Ngài Ngô, chúng tôi chờ ngài bên ngoài." Vương Dã vẫy tay với Ngô Bất Lạc cười nói.

Ngô Bất Lạc nhìn hắn mấy lần, lúc này mới giơ tay tạm biệt.

"Cậu đang đau lòng?" Sở Nhạc nhíu mày nhìn Ngô Bất Lạc, "Chỉ vì một người như vậy?"

"Sau khi ra ngoài, thể chất của tôi không còn bị áp chế nữa, quan hệ giữa cậu ta và tôi sẽ phai nhạt đến thấp nhất, cậu ta thậm chí sẽ hiếu kì vì sao ở nơi này lại thân thiết với tôi như vậy. Sau đó có lẽ sẽ lắc đầu một cái trở nên hoàn toàn xa lạ với tôi." Ngô Bất Lạc mỉm cười, có bao nhiêu đắng chát chỉ tự mình biết, "Người như tôi, không xứng ở cạnh những người tốt đó."

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Bất Lạc: Mặc dù tôi tâm cơ biểu*, nhưng tôi là người tốt. Tôi từ chối anh không phải vì anh không tốt, mà là vì tôi không nhất định sống được lâu, tôi còn hấp dẫn biến thái...(kèm theo một trăm lí do)

Sở Nhạc: Ha ha...Phát thẻ người tốt cho tôi có phải rất thoải mái hay không?

Ngô Bất Lạc: Nói thật, không phải thoải mái bình thường!

*chỗ này raw là biểu lí biểu khí, tra baike thì nó bảo là từ dùng để hình dung nam sinh, người ta nhìn thấy liền sẽ cảm thấy muốn bảo hộ, kiểu kiểu như bạch liên hoa lục trà biểu ấy, em Lạc nhà ta thì ý bảo là nó tâm cơ nhưng nó là người tốt, nên là mình để tâm cơ biểu luôn.