"Tiểu Vân tỷ, thật tốt, hiện tại chỉ còn lại hai người chúng ta." Không biết Tiểu Thúy đã len lén tới bên cạnh Ngô Bất Lạc từ lúc nào.
Trận nổ lần này không lan đến gần cô lắm, những hạ nhân Lưu gia đã tạo thành một khiên thịt chất lượng chắn cho cô.
Mặc dù Tiểu Thúy bị thương nhẹ, nhưng lại gặt hái được nhiều nhất. Tất cả những kẻ mơ ước Tiểu Vân tỷ đã chết hết, mấy tên Lưu gia khiến người thấy phiền cũng chết sạch sẽ.
Nơi này chỉ còn lại cô và Tiểu Vân tỷ, không gì có thể tốt hơn.
Ngô Bất Lạc vẫn còn chưa kịp phản ứng, trên mặt vẫn y nguyên biểu tình mờ mịt luống cuống trước đó, "Vì sao hắn lại cứu tôi? Nếu như hắn không cứu tôi thì đã có thể trở thành hạng nhất rồi, hắn không phải vẫn luôn muốn làm Âm quan ư?"
Sở Nhạc trước đây đã cứu hắn rất nhiều lần, nhưng đó là dựa vào thân phận cộng sự hợp tác giữa hai người, Sở Nhạc cứu hắn chỉ là tiện tay mà thôi.
Chưa có lần nào giống như lần này.
Ngô Bất Lạc cho dù trải qua nhiều chuyện hơn nữa, rốt cuộc vẫn chỉ là một thanh niên 22 tuổi. Thanh niên bình thường ở tuổi của hắn chỉ cần phiền não sau khi tốt nghiệp đại học làm sao tìm được công việc mà thôi, nhưng còn hắn đã từng mấp mé ở bờ vực sinh tử rất nhiều lần.
Tiểu Thúy nghe thấy Ngô Bất Lạc độc thoại, trong mắt hiện lên vẻ đố kị, "Tiểu Vân tỷ, chỉ là chết vì tỷ mà thôi, ta cũng có thể làm được."
Không, cô không làm được.
Ngô Bất Lạc rất hấp dẫn với những kẻ xấu xa biến thái, nhưng những người này sở dĩ xấu xa là vì bản chất họ ích kỉ, ích kỉ đến mức đi tổn thương người khác, xây dựng hạnh phúc trên sự đau khổ của người khác, tùy tiện làm hại người khác, chỉ để thỏa mãn bản thân mình.
Giống như vừa rồi.
Dù là Tiểu Thúy hay Tạ Bán Loan, ai cũng ở ngay gần Ngô Bất Lạc, nhưng một khắc khi đối mặt sinh tử vẫn chọn bảo vệ chính mình.
Đây mới là phản ứng chân thực trực tiếp nhất.
Thời khắc sống còn sinh ra một nỗi sợ hãi rất lớn, phần sợ hãi này đủ để triệt tiêu lực hấp dẫn của Nghiệt Kính Đài với bọn họ.
"Tiểu Vân tỷ, ta biết tỷ bây giờ đang rất đau lòng, nhưng không sao, ta sẽ đợi tỷ, tỷ thích cảnh tượng thế nào tôi cũng có thể tạo ra cho tỷ." Tiểu Thúy không an ủi nữa, vì cô tin có buồn đến mấy rồi cũng sẽ tan theo thời gian.
Lúc cô vừa mới chết cũng vô cùng căm hận Quỷ nương tử, nhưng theo thời gian dần trôi, cô lại cảm thấy mình trở thành Quỷ nương tử tốt hơn nhiều.
Không cần lo bị người khác bắt nạt, không cần lo ăn không no ngủ không ấm, cô muốn cái gì thì có cái đó, muốn đổi một thân thể thì đổi một thân thể, chẳng phải như vậy tốt hơn những ngày làm nha hoàn trước đây sao?!
Con người sau khi hưởng qua hạnh phúc liền quên đi đau khổ, mọi người sẽ theo bản năng mưu cầu hạnh phúc, ai cũng thế.
Tiểu Thúy nghĩ rất đương nhiên, cô mang Ngô Bất Lạc rời khỏi khu phế tích này, rất nhanh đã đến trong nhà một phú hào khác.
Nhà này mang hơi hướng phương Tây hơn nhiều, Tiểu Thúy rất dễ dàng khiến mọi người nghĩ cô và Ngô Bất Lạc đều là tiểu thư trong nhà, vì vậy họ có thể hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý.
Điều Tiểu Thúy không ngờ tới là tình trạng thân thể của Ngô Bất Lạc.
Mùa xuân đến, nhiệt độ dần ấm lên, người vẽ bùa cho Ngô Bất Lạc là Trương Dịch đã bị loại (*), vừa không có âm khí Lưu gia tẩm bổ, thân thể Dương Hiểu Vân dần hư thối qua từng ngày.
(*) bùa duy trì thân thể không hư thối á mn.
Cỗ thân thể này khẳng định không kéo dài nổi một năm.
Nếu Ngô Bất Lạc nguyện ý xin Tiểu Thúy giúp đỡ, có lẽ có thể chống đỡ lâu hơn, nhưng hắn không làm thế.
Lần thi này chỉ còn lại một mình hắn, cuộc sống trong Uổng Tử Thành thực sự quá bình lặng, giống như mọi chuyện xảy ra trước đó đều chỉ là một giấc mộng.
Thời gian lâu dần, dường như hắn thực sự chỉ là Dương Hiểu Vân mà thôi.
Một ngày hè tháng năm, thân thể Ngô Bất Lạc hoàn toàn suy bại, thần tiên khó cứu.
Lúc Tiểu Thúy xông tới nhìn thấy chỉ còn một bộ thi thể xấu xí thối rữa mà thôi.
Vòng thứ hai cuộc thi Âm quan, số người thông qua là không.
Chỗ giám khảo Địa Phủ.
"Phán quan đại nhân, các thí sinh trường thi thứ tư đang ở bên ngoài kháng nghị."
"Ha ha, số người thông qua là không sao có thể không kháng nghị?" Một Âm quan chen miệng nói, "Nếu Ngô Bất Lạc thông qua được, chúng ta có thể ngụy biện là thí sinh không đủ thực lực, hiện tại toàn diệt..."
"Đã tra ra vấn đề hay chưa? Khảo thí lần này đúng là loạn thất bát tao, độ khó tăng vọt!"
"Đừng nói những thí sinh này, Âm quan chính thức như chúng ta đi vào cũng không chiếm được chỗ tốt gì."
"Diêm Vương có nói gì không?"
"Diêm Vương xem hết video cuộc thi, ngài ấy nói sẽ phái người đến tiếp quản cuộc thi lần này."
"Nhân tiện, Diêm Vương gia nói khen thưởng cuối năm trong hai mươi năm tới đều hủy bỏ hết."
"A a a a a, cuộc thi lần này rốt cuộc làm sao vậy? Cảnh tượng ở trường thi này là ai đưa vào?"
"Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai, trước kia chưa từng xảy ra chuyện như vậy mà."
Lúc Ngô Bất Lạc tỉnh lại, đã về tới thân thể của mình.
Hắn vẫn đang ở trường thi lúc đầu, xung quanh toàn là thí sinh giơ biển kháng nghị.
"Kháng nghị Địa Phủ cuộc thi Âm quan không công bằng!"
"Điều tra kỹ lưỡng Địa Phủ thối nát!"
"Yêu cầu quan chủ khảo cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng!"
...
Tiếng phản đối và khẩu hiệu tương tự nhiều vô số kể, khiến Ngô Bất Lạc vốn còn đang thương cảm lập tức trở về nhân gian tràn ngập khói lửa.
Ở trong hoàn cảnh này, không có ai có thể tiếp tục thương xuân bi thu*.
*thương xuân bi thu: bi thương, đau buồn.
"Vị đạo hữu này, chắc cậu cũng là thí sinh trong trường thi thứ tư, phó bản Quỷ nương tử đi, chúng ta cần phải liên hợp lại phản kháng hành vi hủ bại của Địa Phủ. Tôi đáng lẽ đang tốt đẹp ở trong trấn, không hiểu ra sao đã bị giết."
"Cậu còn tốt chán, tôi đây đi Lưu gia lắc lư một vòng, nói muốn làm công nhật, quản gia vui vẻ đồng ý cũng nhận tiền của tôi rồi, nhưng chẳng mấy chốc tôi đã bị rút gân lột da."
"Tôi cũng vậy a, tôi nhập vào một tên côn đồ, tôi nghĩ rằng phải đối đãi người trong nhà thật tốt, sau đó liền bị mang đi tế cho Quỷ nương tử hu hu hu."
"Trước đó có năm người tám mươi điểm liên hiệp với nhau đi Lưu gia, mọi người đoán kết quả thế nào, tất cả bọn họ đều bị nhị thiếu gia gian sát*. Đúng vậy, thân thể bọn họ nhập vào là nữ, nghe nói bây giờ đang tiến hành điều trị tâm lý."
*gian sát: hiếp rồi giết.
Những cảm xúc đau thương của Ngô Bất Lạc lập tức biến mất.
So ra, hắn vẫn còn khá tốt.
Nếu không, một người đàn ông nhập vào thân phụ nữ sau đó bị người gian sát, bóng ma tâm lý này sợ phải đột phá chân trời!
"Tôi nghe nói một trăm điểm Mộc Sơ Nhất cũng ở trong phó bản này, giây phút cuối cùng bị boss miểu sát, tử vong chỉ trong nháy mắt."
"Còn có đệ tử của chưởng giáo Mao Sơn, Trương Dịch, nghe nói bây giờ đang cùng các trưởng lão viết đơn kháng nghị."
"Tạ Bán Loan cũng treo, nghe đâu hắn trong lần thi này không giết được Quỷ nương tử, còn cùng người ta đồng quy vu tận."
"Này, tôi nghe nói hình như có một thí sinh còn sống, mọi người biết đó là ai không?" Một thí sinh lại gần hỏi.
Sắc mặt Ngô Bất Lạc như thường, "Tôi cũng rất tò mò đây, nhiều đại lão lợi hại thế đều chết hết, sao vẫn còn một thí sinh sống sót? Có phải các người nhận được thông tin sai không? Tôi nghe nói phó bản lần này hình như là toàn diệt."
"Mẹ nó, không một ai sống sót à!"
Các thí sinh bên cạnh lại tiếp tục chửi bới các giám khảo Địa Phủ.
Những suy nghĩ thương cảm trong lòng Ngô Bất Lạc giống như gió xuân lướt qua, chỉ để lại dấu vết lờ mờ.
Sở Nhạc tìm được Ngô Bất Lạc, lúc đi đến bên cạnh hắn, nhìn thấy vẫn là Ngô Bất Lạc ngày thường.
"Cảm ơn anh lại cứu tôi lần nữa, tiếc là tôi vẫn không thể thông qua." Ngô Bất Lạc cười tự giễu, "Đến mùa hè, thân thể tôi hoàn toàn thối rữa, thực sự xin lỗi."
"Cậu không cần xin lỗi tôi, tôi cũng có chuyện giấu diếm cậu." Sở Nhạc muốn từ biểu cảm của Ngô Bất Lạc nhìn ra gì đó, nhưng giờ phút này lại vô cùng chán ghét Ngô Bất Lạc diễn kỹ cao siêu!
Chẳng lẽ Ngô Bất Lạc không có chút cảm giác gì? Không thể nào, Ngô Bất Lạc vẫn luôn rất hi vọng có người thích hắn.
"Loại thủ đoạn bảo mệnh này nhất định phải nhét đáy hòm mà." Ngô Bất Lạc hoàn toàn không để ý, "Tôi còn ước gì anh có thêm mấy chiêu lợi hại, để sau này có thể tiếp tục bảo vệ tôi thật tốt đấy."
Mặc dù Sở Nhạc biết Ngô Bất Lạc không dễ dàng động lòng, nhưng khi trông thấy dáng vẻ đùa giỡn của Ngô Bất Lạc vẫn cảm thấy khó chịu.
"Thêm mấy lần nữa, dù tôi có một trăm cái mạng cũng không đủ cứu cậu, nhân sâm của tôi cậu đừng có quên." Sở Nhạc tức giận nói một câu, sau đó không nói thêm gì nữa.
Ngô Bất Lạc thở dài nhẹ đến mức khó nhận ra, không để bất kì kẻ nào phát hiện.
Trong trường thi thứ tư của cuộc thi Âm quan chắc chắn có vấn đề, không có một ai thông qua, các thí sinh khác vẫn đang tiếp tục làm bài trong trường thi khác, chỉ có bọn họ ở đây gây rối. Hơn nữa, một số người trong trường thi này được coi như chuẩn Âm quan đều bị đào thải hết, làm sao cũng không biện minh được, đơn kháng nghị gần như đè sập bàn Phán quan.
May mà, ngày thứ ba sau khi Ngô Bất Lạc tỉnh lại, cuối cùng Địa Phủ cũng có hành động!
editor: mãi mới thấy chương ngắn như này, hic