Không Tin Tà

Quyển 1 - Chương 26: Cô dâu mới gả (3)




"Hóa ra cậu vẫn còn nhớ tôi tên là gì?" Tiểu Song, không, Sở Nhạc cười ha ha, "Mấy ngày nay cậu trải qua thật không tồi, nam nữ, già trẻ, lớn bé, ai cũng dụ dỗ được, có phải rất có cảm giác thành tựu không?"

Sở Nhạc mấy ngày nay nhìn dáng vẻ Ngô Bất Lạc phong sinh thủy khởi*, nói không để ý là không thể nào.

*phong sinh thủy khởi: tức là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc. Trong trường hợp này có thể hiểu là thuận buồm xuôi gió đó.

Hóa ra nếu không có hắn, Ngô Bất Lạc cũng có thể sống rất tốt.

Tiểu Hà là người có bản lĩnh nhất trong các nha hoàn, Sở Nhạc không muốn đối đầu với cô quá sớm, vì vậy vẫn luôn giả ngây giả dại. Cũng may nhân vật của hắn không quá khó, chỉ chờ Ngô Bất Lạc nhận ra hắn nữa thôi.

Đúng vậy, hắn từ sớm đã nhận ra Ngô Bất Lạc.

Kiểu khóc thút thít như kĩ nữ tâm cơ này rất đáng nghi, chưa kể đến tính cách không có chuyện gì thì khóc lóc, có chuyện thì lấy người khác làm bia đỡ đạn lại càng đáng nghi.

Nhưng làm Sở Nhạc khó chịu chính là Ngô Bất Lạc không hề nhận ra hắn, chẳng những không nhận ra mà còn trốn hắn trốn đến lợi hại, ngược lại cùng tiểu Hà càng ngày càng thân thiết!

Đúng là không sợ chết.

Sở Nhạc muốn cạy đầu Ngô Bất Lạc ra xem có phải bên trong toàn là nước hay không, lắc lư một chút là phát ra tiếng vang.

"Anh...Anh đến từ lúc nào?" Ngô Bất Lạc rất nhanh phản ứng lại trong sự kinh ngạc.

"Không nhiều không ít, sớm hơn cậu ba ngày, ai bảo thân thể này của cậu còn hôn mê chứ? Nếu không có tôi trợ giúp, cậu cho là cậu không để lộ chút dấu vết nào sao?" Sở Nhạc cười lạnh.

Thời gian ba ngày, không có Ngô Bất Lạc ở đây vướng bận, Sở Nhạc hoàn toàn có thể thỏa sức điều tra.

Thí sinh tham gia sát hạch Âm quan đều biết điểm thi phải càng cao càng tốt, Sở Nhạc chẳng qua là một dị loại.

Suy xét đến tính công bằng trong vòng thi thứ hai, điểm thấp tuy rằng độ nguy hiểm lớn hơn nhưng sẽ được phân đến nơi càng dễ tiếp cận chân tướng. Điểm cao đương nhiên có chút ưu đãi, bọn họ hoàn toàn có thể sau khi định vị rõ ràng nhân vật của mình mới suy xét đến việc có tiến vào Lưu gia đại viện hay không.

Tháng ngày không có Ngô Bất Lạc, Sở Nhạc ở Lưu gia cũng xem như lăn lộn đến phong sinh thủy khởi.

Chỉ là không nghĩ tới ba ngày sau Ngô Bất Lạc tỉnh lại trong cơ thể Dương Hiểu Vân. Vừa bắt đầu Sở Nhạc còn đang nghĩ Dương Hiểu Vân chết chắc rồi, đáng tiếc một cô gái có quan hệ với đại thiếu gia và tiểu thiếu gia cứ như vậy mà chết, lãng phí thời gian hắn điều tra chân tướng.

Ai biết chờ tới chờ lui Dương Hiểu Vân không những không chết mà còn thỉnh thoảng toát ra thần sắc làm Sở Nhạc thấy rất quen mắt.

Sở Nhạc và Ngô Bất Lạc ở cùng nhau ngần ấy năm, Ngô Bất Lạc có động tác nhỏ nào mà Sở Nhạc không biết.

Sở Nhạc lập tức xác nhận thân phận Ngô Bất Lạc.

Không thể không nói, cùng Ngô Bất Lạc thi được sáu mươi điểm là quyết định chính xác nhất của Sở Nhạc.

Nếu điểm số khác biệt...

Không được nghĩ nữa.

Sở Nhạc bóp chết suy nghĩ không đúng lúc của mình.

Hừm, Ngô Bất Lạc cảm thấy gần đây có chút thuận lợi.

Hắn hồi tưởng lại một chút sinh hoạt trước đó, phát hiện hầu như đều hữu kinh vô hiểm.

Tuy tiểu Song thường xuyên độc mồm độc miệng với hắn nhưng rất nhiều lúc tiểu Song đều nói ra không ít chuyện, sau đó mới bị tiểu Hà ngăn cản. Cùng là sáu mươi điểm nhưng Sở Nhạc lăn lộn chút xíu cũng không kém.

"Sở Nhạc, anh đến rồi thì cực tốt. Anh nghe tôi nói, chúng ta sáu mươi điểm nên mới được phân đến Lưu gia đại viện này, những thí sinh khác đều ở nơi khác..." Ngô Bất Lạc nói khái quát tin tức, còn có sự tình anh trai tiểu Thúy cũng là thí sinh, tiện thể còn tiểu nhân khinh bỉ vị học bá này một chút.

Mới không để ý hắn chốc lát mà đã thông đồng được thêm một người?

Đây là lần thứ mấy rồi?

Sở Nhạc cố nhịn kích động muốn bóp chết Ngô Bất Lạc, cảm thấy trên đầu mình đã thành một mảnh thảo nguyên xanh mượt.

Nhưng khi cúi đầu nhìn thấy ánh mắt tin cậy của Ngô Bất Lạc lại cảm thấy thật ra có thể miễn cưỡng nhịn một chút.

Bên ngoài hoa hoa cỏ cỏ nhiều, Ngô Bất Lạc chẳng qua là gặp dịp thì chơi, tâm chắc chắn vẫn ở nơi hắn. Ngoại trừ hắn, ai có thể khiến Ngô Bất Lạc tín nhiệm như vậy?

"Cậu ra trước đi." Sở Nhạc giúp Ngô Bất Lạc khôi phục căn phòng lại như cũ, sau đó kéo Ngô Bất Lạc ra ngoài.

"Dưới cái bàn kia khắc ấn chính là《 Kinh Kim Cương 》, cậu tự dưng sờ nó linh tinh làm gì? Thế nhưng còn định xem, sợ mình chưa chết hẳn à?" Sở Nhạc đè thấp thanh âm, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, "Cậu nhìn thử tay mình xem!"

Ngô Bất Lạc lúc này mới phân tâm nhìn bàn tay của mình, phát hiện những chỗ sờ vào mấy chữ kia đã trở nên xanh đen.

Trước đó hắn quá hưng phấn, hơn nữa thân thể người chết khả năng cảm giác yếu đi, vậy nên không hề nhận ra chuyện này.

"Tên kia sở dĩ còn sống là vì hắn còn ở trong phòng này, cậu không thấy thị nữ bên người đại thiếu gia khí tức mạnh hơn những người khác sao?

.....Cái này tôi thật sự không phát hiện ra.

Chung quy Ngô Bất Lạc trình độ đạo thuật thấp, cảm giác đối với yêu ma quỷ quái không nhạy bén như thế.

Vậy cũng coi như nhân họa đắc phúc.

Thí sinh khác, giống như Sở Nhạc, sinh hoạt trong viện này quả thực không được thoải mái, thần kinh mỗi giây mỗi phút đều căng thẳng, không biết lúc nào thì đứt.

Sở Nhạc thở dài, có đôi khi thần kinh thô cũng tốt, người khác hâm mộ cũng không được.

"Chúng ta làm gì bây giờ?" Ngô Bất Lạc tò mò hỏi, "Đại thiếu gia quả nhiên là đầu mối để tìm ra chân tướng, thân thể này của tôi dù sao cũng có quan hệ với hắn, hay là cố gắng thử một lần xem?" Ngô Bất Lạc kích động.

"....Nghĩ cũng đừng nghĩ." Sở Nhạc không chút do dự cự tuyệt đề nghị không đáng tin của Ngô Bất Lạc.

"Vậy anh nói phải làm sao bây giờ? Thân thể chúng ta đều có thời gian hạn chế, mùa xuân vừa đến cho dù có bùa chú tốt đến mấy cũng mất đi hiệu quả." Ngô Bất Lạc sầu não, thời gian là vàng là bạc đó.

"Ngày kia chính là mùng một đầu năm, cũng là ngày đại thiếu gia đón dâu. Có chuyện gì chờ đến hôm đó nói tiếp."

Ngô Bất Lạc cũng không nghĩ ra cách nào tốt nên đành đáp ứng.

Ra khỏi chỗ đại thiếu gia, Sở Nhạc lại khôi phục bộ dáng tiểu Song.

"Cái đồ hồ li tinh như cô về sau không có việc gì thì đừng bao giờ nói chuyện với tôi, cứ như quan hệ chúng ta tốt lắm ấy. Tôi nhổ vào, tôi không muốn lây dính sự lẳng lơ của cô." Sở Nhạc bới móc Ngô Bất Lạc một trận, vênh váo tự đắc rời đi.

Hứ!

Ngày thường còn nói tôi diễn tinh!

Ngô Bất Lạc sụt sịt cái mũi, tỏ vẻ vô cùng đáng thương.

"Tính tình tiểu Song vẫn luôn không tốt, xem ra cô cũng không dễ dàng." Nha hoàn bên người đại thiếu gia đã rửa mặt xong, quay lại vừa lúc nhìn thấy bộ dạng đáng thương khi bị bắt bẻ của Ngô Bất Lạc, hiếm khi nổi lên chút lòng cảm thông.

"Không sao, tôi đã quen rồi. Đều là nha hoàn, lấy đâu ra đại thù gì." Ngô Bất Lạc lau khóe mắt, "Tôi...tôi vẫn nên mau chóng rời khỏi đây, ngày kia đại thiếu gia đón dâu rồi, tôi ở đây rất dễ làm đại thiếu nãi nãi** hiểu lầm."

** nãi nãi: mợ chủ, là cách xưng hô của người ở với con dâu của ông bà chủ.

"Cô ta sao có thể tính là đại thiếu nãi nãi?" Nha hoàn kia buột miệng nói ra, "Cô ta chẳng qua chỉ là..."

Nha hoàn ý thức được điều mình không nên nói, cố gắng kìm lại, "Cô mau đi đi, về sau không có việc gì thì đừng đến đây."

"Ừm."

Ngô Bất Lạc chậm rãi rời đi, bóng dáng vô cùng cô đơn.

Chỉ một lát sau, một thanh niên ăn mặc hoa lệ từ từ đi tới.

"Thải Nguyệt, cô vừa nói chuyện với ai thế?"

"Là tiểu Vân thưa tiểu thiếu gia."

"Là cô ta? Thoạt nhìn gầy đi không ít, vừa rồi ta không nhận ra đấy."

"Tiểu Vân bệnh nặng một cơn, thật vất vả mới chịu đựng qua, gầy là bình thường. Tôi thật ra cảm thấy, tiểu Vân lúc gầy có chút giống bệnh Tây Thi đấy."

Tuy đã nhận nhau với Sở Nhạc nhưng ngày thường ở chung hai người bọn họ không thể biểu lộ bất cứ bộ dáng quan hệ tốt đẹp nào, đặc biệt là trước mặt tiểu Hà, ngay cả ánh mắt cũng không chạm nhau.

Oa!

Kĩ thuật diễn của Sở Nhạc tốt như vậy từ bao giờ?

Chẳng lẽ ở cạnh mình lâu rồi nên gần đèn thì sáng?

Sáng sớm hôm nay tiểu Thúy định vụng trộm đến Lưu gia làm việc, lãnh chút tiền công. Chẳng mấy là tết rồi, dù sao cũng cần tích chút tiền để sắm thêm ít đồ.

Ai biết cô vừa mới sờ đến cạnh cửa đã thấy anh trai đứng chờ ở đó.

"Em đã nhất quyết muốn đi thì anh đi cùng em."

"A? Nhưng anh có tiền công không mà đi?" Tiểu Thúy kinh ngạc nói.

"Dù sao cũng không thể để em bị người khác khi dễ."

"....Không cần đâu."

"Vậy thì em đừng đi nữa."

Anh em hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng chấm dứt bằng thất bại của tiểu Thúy. Thôi được, anh trai muốn đi thì đi.

"Anh, không phải anh thích tiểu Vân chứ?" Tiểu Thúy có chút lo lắng, "Tiểu Vân rất tốt nhưng cô ấy không giống chúng ta, cô ấy là nha hoàn Lưu gia, e rằng chuộc thân không rẻ."

"Nói bậy cái gì đấy." Trương Dịch nhịn không được phản bác.

Đùa cái gì vậy?

Đừng nói tiểu Vân là một người chết, dù có là người sống đi nữa thì ai biết thí sinh trong thân thể tiểu Vân có phải một đại hán thô lỗ hay không. Thí sinh tham gia sát hạch Âm quan lần này, nữ tử loài người đã ít lại càng ít nhưng nữ yêu ma quỷ quái lại rất nhiều. Hắn thân là hậu duệ Mao Sơn, không có khả năng yêu đương với phi nhân loại!

"Haiz, đáng thương cho tiểu Vân tỷ, đại thiếu gia sắp phải đón dâu, tiểu thiếu gia hình như cũng quyết tâm mặc kệ cô ấy." Tiểu Thúy gãi gãi đầu, có vẻ thực sự lo lắng tương lai của Ngô Bất Lạc, "Tiểu Vân tỷ lớn lên đẹp như thế, nhất định sẽ bị người khác khi dễ."

"Đợi đã, em vừa nói đến đại thiếu gia và tiểu thiếu gia?" Trương Dịch sửng sốt một chút, nhạy bén bắt được tin tức trọng điểm trong lời của tiểu Thúy.

Dương Hiểu Vân này đồng thời có quan hệ với hai thiếu gia Lưu gia???

"Thật xin lỗi anh trai, em không nên nói sau lưng người khác." Tiểu Thúy che miệng.

"Không, em nói lại tất cả cho anh nghe một lần, Dương Hiểu Vân này rốt cuộc có chuyện gì?

————————————————————

Ba mươi tết.

Lưu gia cần đón giao thừa.

Hơn nữa ngày hôm sau đại thiếu gia lập tức đón dâu, cho nên Ngô Bất Lạc đã chuẩn bị tinh thần hai ngày không được ngủ.

Dù sao thân thể hắn bây giờ có ngủ hay không cũng không sao, tinh thần phấn khởi là được tốt rồi.

Đêm ba mươi tiểu Hà mang về ba bộ y phục nha hoàn mới.

"Ngày mai là mùng một đầu năm, cũng là ngày lành đại thiếu gia đón dâu, song hỉ lâm môn, chúng ta cũng phải tân trang bản thân. Đây là hai bộ đồ mới cho hai người, mau đi thay." Tiểu Hà thúc giục.

Ngô Bất Lạc thấy bộ y phục trắng bệch trong tay tiểu Hà, sắc mặt có chút khó coi.

Chờ đến lúc mặc y phục này lên, Ngô Bất Lạc càng cảm nhận được một cỗ hàn ý.

Chất liệu này, kiểu dáng này, rõ ràng là áo liệm lúc hạ táng người chết mới cần!

"Nhìn cái mặt cô đi, khóc lóc cho ai xem chứ." Sở Nhạc châm chọc nói, "Hà tỷ, nếu để cô ta ra ngoài như vậy, đến lúc đó cả ba chúng ta đều bị phạt, ít nhất cũng phải trang điểm một chút."

Lúc Ngô Bất Lạc chưa biết tiểu Song là ai thì chỉ cảm thấy Sở Nhạc đang cười nhạo hắn. Nhưng chờ hắn biết tiểu Song là ai rồi liền hiểu ý tứ trong lời nói của tiểu Song.

Chỉ sợ cách trang điểm và ăn mặc ở nơi này hoàn toàn khác những gì hắn biết.

Ngô Bất Lạc lập tức giả bộ thất hồn lạc phách, không thiết trang điểm.

Tiểu Hà thấy thế thì gật đầu, lại thấy tiểu Song có vẻ không muốn đến giúp đành phải tự mình trang điểm cho Ngô Bất Lạc.

Ngô Bất Lạc nhìn mình trong gương hai má đỏ hồng, gương mặt trắng bệch, suýt chút nữa thì ngất đi.

Như này cũng quá xấu rồi.

Ba người bọn họ mang bộ dạng này ra ngoài căn bản không phân biệt rõ ai với ai, phải nói là chỉ cần mặc bộ y phục này, vẽ mặt như này, thì dù nam hay nữ đều không phân rõ.

"Thời gian không còn kịp nữa, hai người nhanh lên chút."

Tiếng chuông đại biểu cho mùng một đầu năm đã vang lên.

Đại viện Lưu gia vang lên đủ loại âm thanh của pháo hoa pháo trúc.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đều được phân công làm việc nhẹ.

Cô dâu mua về đã được đưa đến khách sạn lớn nhất Hồng Phong trấn từ hai ngày trước, từ nơi đó xuất giá.

Có lẽ vì lực ảnh hưởng của Lưu gia quá lớn, đêm khuya, trên đường cái Hồng Phong trấn đông nghịt người, mọi người dường như đều đến vây xem lần đón dâu này.

Cùng với một mệnh lệnh vang lên, đội ngũ đón dâu từ cửa chính Lưu gia đại viện đi ra.

Đi đằng trước đội ngũ là nghênh thân đồng tử***, năm nam bốn nữ, tất cả đều ở độ tuổi năm, sáu đáng yêu hồn nhiên.

***nghênh thân đồng tử: hiện đại là mấy đứa trẻ cầm hoa đi trước cô dâu chú rể ấy.

Ngô Bất Lạc và Sở Nhạc đứng giữa đội ngũ, tay ai cũng đeo một cái giỏ trúc, trong giỏ trúc chứa đầy tiền giấy vàng mã.