Không Tin Tà

Quyển 1 - Chương 18: Tám mươi ba (6)




Nhà xác nhà tang lễ.

"Nhân viên tình báo mấy người quá sơ ý, không phải đã nói trước là tin tức này không đầy đủ rồi sao, điều tra thì điều tra không tốt, còn muốn tiếp tục làm việc nữa không hả?"

"Xin lỗi phụ trách, là chúng tôi sai sót. Lúc đầu chúng tôi đến biệt thự đó chỉ có mấy con quỷ thôi."

Ai biết lúc bọn họ đi phúc tra lại phát hiện sai lầm.

Biệt thự kia đã sớm bị dỡ bỏ.

Biệt thự xuất hiện dưới chân núi bây giờ căn bản không phải cái lần trước bọn họ đến.

"Được rồi được rồi, chúng ta mau đi xem tin tức này đã bị bán chưa rồi thu hồi là được."

Thanh niên phụ trách quản lí đám cô hồn dã quỷ cũng vẻ mặt tâm mệt, tình báo sai hại chết người không có gì, mấu chốt là sẽ đạp nát bảng hiệu nhà tang lễ bọn họ a.

"Thu hồi thất bại, tin tức đã bị bán." Âm thanh máy móc rõ ràng nói ra.

"Thất bại? Khảo thí chẳng mấy là kết thúc rồi, ai còn ham món lợi nhỏ như vậy?" (tin tức NBL mua là tin tức giảm giá nên mới nói là ham món lợi nhỏ đó)

"Lão đại vậy phải làm sao bây giờ?"

"Nếu người mua tin tức chết luôn còn tốt, dù sao chết không đối chứng, chuyện này như vậy liền xong. Nếu như không chết, một trăm năm hương nến của các ngươi toàn bộ trừ hết, bồi thường tiền a."

- -----------------------------------------------

Sau khi vào biệt thự, hai thư kí liền phát hiện không đúng.

Chỗ này lần trước cũng đã tới nhưng không khiến các cô cảm thấy âm trầm như vậy.

Nếu trước đó chỉ khiến các cô cảm giác như hàng năm đều bật điều hòa thì bây giờ cứ như là đi tới nam cực vậy.

Vừa bước vào cửa, hai thư kí liền cảm thấy chân nhũn, đi không được hai bước liền ngã xuống đất, ngay sau đó mất đi ý thức.

Nhưng trong mắt Lưu Cường lại là hai thư kí thuần thục lấy từ trong ngăn tủ ra mấy chai nước khoáng, trong tủ lạnh tìm được mấy hộp bánh mì, quay đầu về phía hắn cười.

Trải qua nhiều ngày chịu giày vò như vậy, thư kí xinh đẹp mấy cũng trở nên khó coi. Nhưng ngay khi các cô quay đầu lại, Lưu Cường lại giống như về tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy các cô.

Hiệu ứng cầu treo[1] biểu hiện, đôi khi con người sẽ đem cảm giác sợ hãi biến thành tình dục. Lưu Cường ngây người ở một nơi như vậy đã lâu, bên ngoài có vẻ rất bình tĩnh nhưng trong lòng cũng rất sợ hãi.

[1]: Là hiệu ứng khi bạn đứng trên một cây cầu treo và nhìn thấy một người khác giới (ngày nay thì đồng giới cũng đúng nhỉ), bạn sẽ bị nhầm lẫn giữa cảm giác thót tim vì nỗi sợ bị rơi xuống với cảm giác tim đập mạnh khi fall in love/tưởng mình dính sét vs người kia =)) nói một cách dễ hiểu là "khi anh đối mặt vs nguy hiểm, khoảnh khắc anh nhìn thấy em chính là lúc anh đã yêu em mất rồi".



Hiện tại bị câu dẫn như vậy, Lưu Cường cảm thấy nửa người dưới lập tức trướng đau.

Hắn quả thực cũng có chút suy nghĩ.

Lưu Cường không tự chủ được đi vào biệt thự.

Hai người thư kí, một người thanh thuần một người quyến rũ, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn hắn, một trái một phải dựa vào lồng ngực hắn.

Lưu Cường thậm trí còn ngửi được mùi nước hoa nhàn nhạt trên người các cô, cũng cảm nhận được thân thể mềm mại của phái nữ.

Ở một nơi như vậy ôm hai vị mỹ nhân, tựa hồ cũng có một phen tình thú khác biệt.

Hắn có chút ý loạn tình mê.

"Khẩu vị này cũng quá nặng." Ngô Bất Lạc chờ bên ngoài biệt thự hồi lâu cũng không đợi được người, sau đó lại thấy đám lão quỷ đột nhiên dồn về phía biệt thự, vì thế hắn mang theo Sở Nhạc cũng chạy đến biệt thự.

Kết quả, Ngô Bất Lạc thấy hết con quỷ này đến con quỷ khác đi vào.

Việc này không nên châm trễ, Ngô Bất Lạc cũng không thể chờ nữa, lập tức theo vào.

Nhưng chờ đến khi hắn vào rồi lại hoàn toàn không thấy một bóng quỷ nào, chỉ nhìn thấy một người đàn ông trung niên càn rỡ cùng hai thi thể triền miên.

Người đàn ông đó có thân hình rất hại mắt, toàn thân **, trên mặt còn nở nụ cười khiến người ghê tởm. Đáng sợ nhất là hai thi thể kia còn bộ dạng nửa hư thối, Ngô Bất Lạc cơ hồ có thể thấy rõ thịt trên mặt theo động tác của người đàn ông rơi xuống từng chút một.

Ọe_____

"Không ổn rồi không ổn rồi, tôi muốn rửa mắt." Ngô Bất Lạc chút nữa thì nôn ra, hóa ra đám quỷ đó đánh chủ ý này sao, dùng công kích tinh thần? Chuyện này nếu thêm vài lần hắn liền chủ động từ bỏ vụ này.

"Tên biến thái thích gian thi[2] lần trước tôi gặp phải cũng không có khẩu vị nặng như vậy, người ta ít nhất có yêu cầu nhất định với nhan sắc của thi thể."

"Cậu còn không đi cứu hắn, hắn sắp chết đến nơi rồi. Cậu có muốn đề thi nữa không?" Sở Nhạc nhìn hắn thúc giục, "Tôi cần phải tốt bụng nhắc nhở cậu một câu, khảo thí chỉ còn ba ngày nữa là kết thúc, chúng ta chậm trễ ở chỗ này đủ lâu rồi, đừng để đến lúc đó cậu muốn 150 vạn không kiếm được, ngay cả 99 vạn tiền vốn cũng không lấy lại được."

Nghe Sở Nhạc nói vậy, cảm giác ghê tởm trong lòng Ngô Bất Lạc bớt đi không ít.

Ghê tởm hơn nữa cũng không bằng không có tiền.

"Không sao rồi, xem tôi đây." Ngô Bất Lạc lấy chai nước từ trong túi ra rửa mặt, sửa lại đầu tóc cho mình, còn dư lại bao nhiêu nước đều hắt hết lên người mình, làm hai điểm đỏ trước ngực như ẩn như hiện, phô bày hoàn mỹ cái gọi là "Thân thể ẩm ướt quyến rũ."

Mặc kệ là thẳng hay cong, nam hay nữ, người già hay người trẻ, chỉ cần là người xấu thì không có người hắn không dẫn dụ được.

Sở Nhạc hơi điều chỉnh lại vị trí để mình đứng ở một góc độ hoàn hảo có thể xem xét mọi thứ.

Chỉ là ánh mắt Sở Nhạc nhìn Lưu Cường có vẻ không vui.

Chuyện bé xé ra to.

Loại cặn bã này không đáng để Ngô Bất Lạc tự mình ra trận. Nhưng mà nghĩ lại thì dù sao Lưu Cường nhất định phải chết, trước khi chết có thể thấy được mỹ sắc như Ngô Bất Lạc cũng coi như chết có ý nghĩa.

Ngô Bất Lạc chậm rãi bước đến gần Lưu Cường.

Hắn giống như không nhìn thấy hai bộ thi thể kia, hơi cong lưng, lộ ra xương quai xanh tinh xảo đẹp đẽ, giọt nước chậm rãi lăn xuống từ trên mặt hắn, thật muốn nhào lên giúp hắn liếm sạch sẽ.

"Anh có ổn không?"

Ngô Bất Lạc đè thấp giọng, giọng nói không phân nam nữ, nhưng lại đặc biệt câu nhân.

Chỉ ngắn ngủn bốn chữ như vậy đã kéo thần trí Lưu Cường trở về một ít.

Hai bộ thi thể thấy Lưu Cường tỉnh táo lại lập tức không nhúc nhích ngã xuống mặt đất.

Thời điểm thi thể chạm đất phát ra tiếng vang không nhỏ nhưng Lưu Cường hoàn toàn không nghe được.

Trong lòng hắn lúc này chỉ có người vừa tiến đến hỏi chuyện.

Chờ lúc hắn giương mắt nhìn rõ ràng bộ dạng Ngô Bất Lạc, trái tim càng đập mạnh hơn.

Trên thế giới này sao lại có người lớn lên giống hệt như hắn tưởng tượng?

Đôi mắt người này sao mà đẹp như vậy? Làn da của hắn sao có thể trắng nõn như thế? Sắc đẹp như này sao có thể xuất hiện trước mặt người khác?

So với người này, tất cả những người hắn từng gặp qua đều là dung chi tục phấn.

Trong nháy mắt đó, Lưu Cường thậm trí quên mất hoàn cảnh hiện tại của mình, không hề hoài nghi Ngô Bất Lạc xuất hiện ở đây có bao nhiêu kì lạ.

Thần trí Lưu Cường lập tức thanh tỉnh, hai mắt không chớp nhìn Ngô Bất Lạc mang theo si mê không hề che giấu.

Đã xong!

Chậc, người này làm không ít chuyện xấu a.

Ngô Bất Lạc đã dựa theo biểu hiện của Lưu Cường đem hắn xếp vào một cấp độ nào đó, mặc dù không đến mức nhân thần căm phẫn nhưng cũng là điển hình nhân tra, đủ để ngồi tù đến già rồi.

"Cậu, cậu là ai?" Đây là câu đầu tiên Lưu Cường nói sau khi tỉnh táo lại.

"Cậu muốn bao nhiêu tiền mới bằng lòng theo tôi?" Đây là câu thứ hai.

Rất tốt, đây là người thứ một trăm nói lời như vậy với hắn.

Đám người xấu này không có lời kịch nào mới mẻ hơn sao?

"Tôi không cần tiền." Ngô Bất Lạc nhẹ nhàng đặt ngón trỏ bên mép, tươi cười đẹp đến mức gần như có thể khiến Lưu Cường chết đuối, "Tôi muốn thứ khác, anh chịu cho sao?"

"Cái gì cũng được hết, cái gì cũng có thể cho cậu." Lưu Cường hận không thể trở thành ngón tay Ngô Bất Lạc, vội vàng bày tỏ tấm lòng, "Kể cả tính mạng của tôi cũng có thể cho cậu."

"Vậy thật tốt quá." Ngô Bất Lạc hơi áp sát, "Tôi cũng chỉ muốn mượn mạng của anh dùng một chút."

Nói xong, bùa chú của Ngô Bất Lạc đã dán lên trán Lưu Cường.

Bởi vì Lưu Cường hoàn toàn không hề phản kháng nên dù đây chỉ là một lá bùa cấp thấp cũng phát huy hiệu quả của bùa cao cấp.

Lưu Cường hoàn toàn ngất đi.

Nơi xa.

Có người xem hết mọi nhất cử nhất động của Ngô Bất Lạc.

"Thật đáng yêu."

"Không nghĩ tới trong những thí sinh năm nay lại có một kẻ mê người như thế."

"A__Thật muốn bắt hắn lại đây, nuốt gọn tro cốt của hắn, biến hắn thành quỷ bộc của mình."

"Không, không được, còn sớm."

"Mình phải chờ thêm chút nữa."

....

"Quá dễ." Ngô Bất Lạc duỗi duỗi người, thuần thục tháo xuống tất cả đồng hộ xịn, mặt dây chuyền, nhẫn,...trên người Lưu Cường.

"Cộng lại chưa đủ một trăm vạn, này cũng quá nghèo." Mấy thứ này nếu bán trên thị trường khẳng định không chỉ trăm vạn nhưng bán lại kiểu second-hand hoàn toàn không có cái giá đó.

Mà thôi, có mấy thứ này, một chuyến này của hắn không tính là đến không, lão đàn ông trung niên này so với những kẻ trước đó địa vị cao hơn nhiều, nói không chừng là đại nhân vật công ty nào đấy cũng nên.

"Nếu cậu nguyện ý tự sát sớm chút, đổi nghề tu hành làm diễm quỷ, trong vòng trăm năm tất thành Quỷ vương." Sở Nhạc thu hồi ánh mắt, châm chọc vài câu.

"Anh tưởng tôi ngu à, làm người rất tốt." Hắn chỉ cần hảo hảo sống sót, sau này chết luôn có thể biến thành quỷ nhưng giờ mà thành quỷ, về sau muốn làm người là không thể nào.

Hơn nữa, hắn làm sao có thể để mình rơi xuống nông nỗi giống con quỷ Tiểu Hồng kia? Như vậy cũng quá làm mất giá trị con người hắn rồi.

Ngô Bất Lạc hừ lạnh một tiếng, "Vẫn là nghĩ cách làm sao để mấy con quỷ giữ đề thi kia xuất hiện đi. Kì lạ, rõ ràng đã thấy bọn chúng vào biệt thự, nhưng vào rồi lại không thấy một con quỷ nào."

"Mắt thấy không nhất định là thật." Sở Nhạc nhàn nhạt trả lời, "Biệt thự này mới là thứ cổ quái nhất."

"Anh nói vậy là có ý gì?"

"Cậu đợi chút sẽ biết." Sở Nhạc nói, "Cậu xử lí người đàn ông này trước đi, chờ những con quỷ có đề thi tới đây."

Hừ, chỉ biết sai bảo tôi!

Tác giả có lời muốn nói:

Ngô Bất Lạc câu dẫn đằng trước.

Sở Nhạc điều chỉnh vị trí quan sát đằng sau:....Đường nét xương quai xanh không dễ nhìn như trước, cần tập luyện giảm béo chút!