Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 84




Edit: Thố Lạt

Không cần phải khiêm tốn, tôi và Mã Lạp Dư vốn là thịt bò nằm trên thớt, mặc cho người ta chém giết, cho nên cũng không phải lo lắng gì, không dẫn theo người, trực tiếp gọi người đi thông báo.

Nhưng Lỗ Gia Thành không công bằng, để tôi và con vịt chờ, cho Mã Lạp Dư vào trước.

Tôi và con vịt bị đưa đến phóng khách uống trà, bởi vì còn giận con vịt hại tôi phải chạy vào toilet vô số lần, nên không thèm để ý đến anh ta.

Sự im lặng phát sinh trong phòng, ngoài cửa là bó hoa trắng nở to bằng cái bát, thừa thanh lịch, thiếu sức sống.

Nước trà trong vắt đung đưa trong bộ ấm trà tử sa [1], phản chiếu rõ gương mặt lớn của tôi -- mẹ nó, dạo này mặt chị tròn như cái mâm?

Trong lúc đang không ngừng quan sát, con vịt mở miệng: “Cô cho rằng mình không sai chút nào sao?”

Đương nhiên tôi biết anh ta đang nói cái gì.

Bình tĩnh lại suy nghĩ một chút, kỳ thật, tôi là người sai nhiều nhất, cũng quá đáng nhất, nghĩ vậy, giọng nói tự nhiên hạ xuống ba bốn phần: “Đầu của anh không bị gì chứ, lúc đó, tôi đang tức giận.

Con vịt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Đầu thì không sao, nhưng chỗ này có việc.”

Tôi nhìn tay anh ta, mắt có chút cay cay, sau khi nghẹn ngào thật lâu, cuối cùng nói ra sự thật: “Nhóc con, đừng giả bộ, anh vốn không có trái tim.”

Con vịt: “...”

Tôi cảm thấy lời nói của mình là sự thật, nhưng vẻ mặt con vịt nhìn qua cũng rất đáng thương.

Anh ta cụp mắt nhìn bình trà tử sa bạch ngọc trong tay, giọng nói nhẹ như hơi ấm của nước trà: “Vốn tôi cũng cho rằng mình không có trái tim, nhưng tất cả đều có ngoại lệ... Chẳng hạn như, tôi gặp được cô.”

Gương mặt con vịt có vẻ u sầu nhàn nhạt, như cơn mưa phùn, trong nháy mắt gột đi vẻ xinh đẹp quyến rũ, nhìn qua, chỉ khiến người ta cảm thấy đau lòng: “ Từ trước đến nay, vẫn tưởng tiền là quan trọng nhất, vẫn ỷ lại, vẫn cho rằng mình vì tiền, cái gì cũng có thể hi sinh, cái gì cũng có thể không cần, mãi đến khi, cô xuất hiện, việc đời chính là kì quái như vậy, sẽ lật đổ quan niệm của người ta bất cứ lúc nào.”

Tôi không chịu nổi nữa, tôi cảm thấy mình rất có lỗi với anh ta, thật đấy, tôi thành thật xin lỗi con vịt.

Lúc ở Tam Giác Vàng anh ta luôn giúp đỡ tôi, anh ta cũng không phải thần thánh, đã làm nhiều chuyện mạo hiểm gây nguy hiểm đến tính mạng.

Tôi không phải không nghĩ đến những chuyện này, cũng từng cảm thấy áy náy, cũng từng cảm kích, nhưng cuối cùng lại tự an ủi, nói rằng cái con vịt yêu là tiền, chỉ cần sau này cho anh ta thật nhiều thật nhiều tiền, như vậy là chúng tôi thanh toán xong xuôi.

Tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng hôm nay mới biết được, điều con vịt muốn, không chỉ có tiền.

Thế mà tôi lại ở trước mặt anh ta, cùng Hà Truân, cùng Mã Lạp Dư...

Cúi đầu lết đến bên cạnh con vịt, do dự một chút, cuối cùng tôi đưa tay, vòng lên bờ vai của anh ta, tựa đầu vào cổ anh ta, chậm rãi nói: Con vịt, tôi không biết anh có tình cảm như vậy với tôi, thật xin lỗi.”

Căn phòng tiếp tục bị sự im lặng bao trùm, mùi hoa tao nhã truyền vào trong phòng.

Mùi hương tự nhiên, chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, mãi đến khi, con vịt đưa tay nâng cằn tôi lên, dùng giọng nói có thể dìm người ta chết đuối dịu dàng nói với tôi: “Bất Hoan, cô tin thật sao?”

Tôi: “...”

Con vịt thở dài, vuốt ve gò má của tôi, vẻ mặt mang theo chút hứng thú chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [2]: “Nhìn kìa nhìn kìa, một bài thí nghiệm nhỏ cũng có thể gạt được cô, dễ dàng tin tưởng lời nói dối của đàn ông như vậy, tiếp tục như vậy, sau này hậu cung chẳng phải sẽ tăng thêm rất nhiều người sao? Muốn hại chúng ta phá sản à?”

Tôi: “...”

Thầy giáo con vịt tiếp tục chỉ bảo: “Nhớ kĩ này, lời nói của đàn ông mà có thể tin được, vậy vật bay trên trời kia hẳn không phải UFO, mà là cái bô rồi... Thật à, không biết trong đầu cô có cái gì, ngày nào cũng ăn nhiều thịt như thế thật là lãng phí.”

Tôi: “...”

Một phút sau, một tiếng hét thảm thiết phát ra từ trong phòng, sau đó, trên sàn nhà hoa trắng muốt, dính nhiều vết máu máu tanh.

Sau khi Lỗ Gia Thành và con nuôi ông ta nói chuyện riêng xong, tôi dưới sự hướng dẫn của anh ta, kéo con vịt đang chảy máu đầm đìa đến thẳng phòng của đại BOSS Lỗ Gia Thành.

Trên sàn nhà, hiện lên một vệt máu chói mắt uấn lượn.

Vì trước đây con vịt cũng hay vô cớ đánh họ chảy máu, cho nên cấp dưới hai bên đường phần lớn trong mắt đều chứa sự cảm kích.

Trừ một người trong mắt chứa sự phẫn hận với tôi -- người phụ trách kéo anh ta.

Mặc kệ như thế nào, tôi phải gặp Lỗ Gia Thành một lần.

=== =========

CHÚ THÍCH:

[1] Tử sa: Một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen. Chủ yếu dùng làm đồ trà.

[2] Ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn