Không Thịt Không Vui

Quyển 2 - Chương 18




Hà Bất Hoan tôi là một người rất thích nằm mơ.

Cái giấc mơ mà tôi thích nhất đó chính là được sống trong một căn phòng toàn thịt – trong căn phòng đó cửa được làm bằng thịt bò, đèn chùm treo bên trên thì được làm bằng cá, thảm trải thì được làm bằng thịt heo, ghế salon thì được làm bằng thịt cua, tủ lạnh thì làm bằng thịt dê, bồn cầu thì làm từ thịt tôm, quan trọng nhất là ngay cả dụng cụ quét dọn vệ sinh cũng làm từ thịt gà, lúc đói bụng có thể tùy tịn lấy ra ăn.

Giấc mơ bi thảm nhất tôi từng gặp đó chính là bị biến thành ni cô, thấy mình nằm bên cạnh Thanh Đăng Cổ Phật, cầm bát cháo ăn với dưa muối, ngay cả giọt nước sôi cũng không có một giọt – tôi nhớ là đến cuối giấc mơ tôi đã lôi một ni cô già ra xé thịt ăn, cuối cùng bị người người dùng gậy đánh cho đến chết.

Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ lại mà xem, trước khi chết tôi còn ăn được một miếng thịt người — mặc dù vừa bị đau lại phải chết.

Cũng coi như không phải là tệ lắm.

Ý của tôi là, hiện tại tôi so với giất mơ đó tốt hơn một chút.

Nếu nói hiện tại tôi đang nằm mơ, ở trong mơ tôi nhìn thấy Hồng Thiếu Nhu.

Thời gian diễn ra: sáng ngày hôm sau, đêm tôi nói chuyện với Mara.

Tôi ưỡn cái lưng mỏi, mở mắt ra, thấy rõ ràng có một người đứng ở trước giường.

Cái cầm nhọn như đầu búa, gương mặt xinh đẹp đến sắc bén, đôi mắt như bị cái trục cần cẩu kéo ngược xuống dưới.

Cho dù có đem hắn đi băm nhuyễn ra làm thịt viên tôi vẫn có thể nhận ra.

Đó chính là Hồng Thiếu Nhu.

Tôi nhớ mình đã từng đề cập qua, đây là người thứ ba dì cả của tôi tới.

Sự xuất hiện của hắn, làm cho trái tim tôi đập nhanh liên tục, * căng thẳng, một tiếng ‘ùng ục’ vang lên, hồng thủy dân trào.

* cái nóng hùng hực tỏa ra từ dòng máu ấm của dì cả nói cho tôi biết, đây không phải là mơ, đây là sự thật.

Đúng là Hồng Thiếu Nhu đang đứng ở bên cạnh giường tôi.

“Em đã dậy?” Hắn hỏi, giọng nói rất tự nhiên, giống như việc hắn đứng ở bên cạnh giường tôi so với với việc tôi thích ăn thịt từ nhỏ còn không cần giải thích hơn nữa.

“Anh có thể đoán được tôi đang suy nghĩ gì trong đầu lúc này không?” Mặc dù cảm giác của tôi đối với Hồng Thiếu Nhu không nhiều, nhưng tôi luôn luôn cho là mình và hắn có một chút thấu hiểu tâm ý của nhau.

Sự thật đã chứng minh, cảm giác của tôi là chính xác.

Hồng Thiếu Nhu đã đoán được vấn đề tôi đang suy nghĩ, cũng đưa ra lời giải thích cho nó: “Tôi đến để đón em về.”

Chẳng qua lời giải thích này không hợp ý tôi: “Cám ơn anh đã không ngại vất vả cực nhọc, hơn nữa, tạm thời tôi sẽ không trở về.”

“Em nói tạm thời, ý là cả đời này sao?” Đầu của Hồng Thiếu Nhu hơi cuối xuống, cái cổ duyên dáng như đang tỏa ra ánh sáng.

Đấy nhìn đi, tôi đã nói tôi và hắn cảm nhận được linh cảm của nhau mà.

“Tôi nghĩ em đã chơi đủ rồi.” Hồng Thiếu Nhu đưa tẩu thuốc lên, hút một hơi, đốm lữa nhỏ trên tẩu thuốc tỏa ra màu vàng sáng lóng lánh.

“Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ chơi đủ.” Nói ra những lời này, tôi có cảm giác dâng trào, nhất thời cám thấy mình giống như đã mọc ra một đôi cánh chim ưng.

Oh, không, là băng vệ sinh, có dì cả làm chứng.

“Nhưng mà,” Môi Hồng Thiếu Nhu mâm mê nhẹ rồi phun ra một hơi khói trắng, khói có màu sắc nhàn nhạt, hết sức thông suốt nói: “Em cam lòng ở trên núi cùng với Peter một thời gian dài như vậy, tôi còn tưởng rằng em đã chán ghét những nơi ồn ào này rồi.”

Nghe thấy, trái tim của tôi giống như bị một cây im đang chầm chậm đâm xuống.

“Không đúng, không nên kêu là Peter, tên hắn là Cảnh Lưu Phái, đúng không.” Hồng Thiếu Nhu nói với vẻ thích thú.

Cây kim đâm vào tim tôi, như trở nên sắc bén thêm một chút.

Càng đâm càng sâu.

Xem ra, cái gì Hồng Thiếu Nhu cũng biết hết cả rồi.

Chuyện tình tôi và Cảnh Lưu Phái ở trên núi, hắn cũng biết rồi.

“Tin tức của anh rất nhanh.” Tôi cười châm biếm.

“Tôi lại chưa từng nghĩ tới, tên đó lại là người đàn ông đầu tiên của em.” Hông Thiếu Nhu lẵng lặng nở một nụ cười nhạt, trên gương mặt phản phất phủ một lớp sương.

“Thế sự vô thường(*).” Tôi nhún nhún vái. (Bonei: * việc đời luôn luôn không nói(biết) trước được.)

Nói thật tôi cũng không muốn làm người phụ nữ đầu tiên của Lý Lý Cát đâu.

“Chẳng qua việc tôi nghĩ không ra chính là, tại sao tên đó lại chịu buông tha để cho em ra đi.” Hồng Thiếu Nhu hỏi, ngón tay trắng nõn đang vuốt ve cái tẩu thẩu thuốc, ngón tay như bạch ngọc hòa cùng màu ngọc bích của tẩu thuốc, giống như trời sinh ra hai màu đó là để dung hòa với nhau vậy.

Có đôi khi, tôi sẽ cảm thấy Hồng Thiếu Nhu là một người đàn ông được tạo ra từ ngọc.

Nhưng cũng không phải là ôn nhuận như ngọc, mà là ngọc Hạ Thiên — luôn tỏa ra hơi lanh.

“Bởi vì anh ấy không có con mắt biết nhìn người như anh.” Tôi cười.

Tôi chẳng để ý đến vấn đề gì, ngược lại còn cười đến rất thản nhiên.

Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, ánh nắng chói chang chiếu vào qua khe hỡ của màn che cửa, chiếu đến ánh mắt của hắn, trên mí mắt thật mỏng đến mơ hồ có thể thấy được những mạnh máu li ti trên đó.

Còn có phản chiếu một dáng người mượt mà trên đó.

“Bất Hoan em bị thương.” Giọng nói của hắn giống như những hạt bụi trong không khí.

Nhưng sức nặng của những hạt bụi này cũng có thể đủ để đè ngã cả người tôi.

“Rốt cuộc là anh muốn nói cái gì?” Tôi có chút không kiên nhẫn được nữa rồi.

“Tôi muốn uy hiếp em.” Hồng Thiếu Nhu cười đến lịch lãm, khóe miệng tinh tế giãn ra hai bên, gống như là một đóa hoa hoa sen xanh: như đóa hoa sen đang lẵng lặng nở rộ ra: “Tôi muốn lấy Cảnh Lưu Phái ra uy hiếp em.”

“Anh đã bắt anh ấy?” Tôi hỏi.

“Bây giờ còn chưa tới lúc làm đến bước đó.” Hồng Thiếu Nhu đưa bàn tay chạm vào gương mặt tôi, mà ngón tay cái thì nhân thể vuốt nhẹ môi tôi, giống như một thỏi son đang nhẹ nhè điểm theo hình dáng cánh môi của tôi, nhẹ nàng mà tỉ mỉ di chuyển: “Nhưng nếu như em cứ tiếp tục không nghe lời tôi nữa. . ., tôi sẽ không đảm bảo được rằng mình có làm ra việc gì với tên đó không.”

Khi ngón tay cái của hắn di chuyển đến gần giữa môi, tôi hé miệng, cắn cái ngón tay của kẻ xâm lăng kia.

Cũng không có dùng nhiều sức, tôi không có cắn nát da tay của hắn, cũng không có cắn đến mức làm máu của hắn chảy ra, chẳng qua chỉ để lại một vòng dấu răng thôi.

Ngón tay của Hồng Thiếu Nhu vẫn rất xinh đẹp, tôi không muốn phá hư vẻ đẹp này.

Thật ra thì cẩn thận suy nghĩ lại, tôi cũng là một người có tính cách đặc biệt.

Cho nên hai người có tính cách như thế, tuyệt đối sẽ không thể thản nhiên đợi ở trong phòng, đây chính chính là vấn đề giữa tôi và Hồng Thiếu Nhu.

“Tôi tồi chối đề nghị của anh, cho nên, anh muốn làm cái gì, thì cứ việc tiếp tục đi làm.” Tôi lại ngã lên gối nằm một lần nữa.

Giường rất mềm mại, giây thứ nhất sau khi ngã xuống, cả người giống như đang bập bềnh trên mặt nước.

“Chẳng lẽ, em không còn quan tâm đến tên đó nữa sao?” Hồng Thiếu Nhu dùng một loại giống nói như nói với bạn tri âm của mình mà bát bỏ cái phỏng đoán này: “Bất Hoan, đây không phải tính cách của em.”

“Dĩ nhiên là tôi quan tâm anh ấy, chỉ là tôi cho rằng anh sẽ không làm ra điều gì bất lợi đối với anh ấy.” Tôi cũng dùng cách nói như đang nói với bạn tri âm mà nói: “Với tính cách của anh, nếu quả thật muốn uy hiếp tôi, thì ở lúc anh bước vào đây, sẽ thấy cảnh anh đã bắt được anh ấy, nhưng là anh không có làm.”

Đưa hai tay ra sau gáy, duỗi thẳng hai mũi chân, làm ra tư thế mà tôi thích nhất, tôi tiếp tục nói: “Tạm thời anh còn chưa đụng đến anh ấy được, vì anh ấy là người bên phía cảnh sát, cảnh sát lại đang theo dõi anh chặt chẽ như vậy, anh sẽ không ngốc đến mức chủ động đi chọc vào tổ ong vò vẽ, bởi vì anh là một người thông minh.”

Hồng Thiếu Nhu nhìn tôi, khóe miệng lại như hoa sen: vẫn như đóa hoa sen đang nỡ rộ: “Bất

Hoan, có đôi khi tôi hy vọng em không nên nhìn thấu được mọi việc như thế.”

“Có đôi khi tôi hy vọng anh nên trực tiếp khen tôi thông minh tuyệt đỉnh.”

“Như vậy, nếu như tôi nói Mara Dư kêu tôi đến mang em đi thì sao?” Hồng Thiếu Nhu nhẹ nhàng nói: “Nếu hắn không hoan nghênh em, vậy em chỉ có thể đi với tôi thôi, tôi bảo đảm, em có thể ăn rất nhiều rất nhiều rất nhiều thịt.”

“Anh ta dám!” Tôi cau mày.

Trừ khi lá gan của Mara lớn hơn rồi.

Nhưng tôi vẫn chưa nói ra câu nói đó, thì lúc này gióng nói lạnh lùng từ cửa truyền đến: “Đuổi đi một người luôn ăn cơm chực như cô, tôi có cái gì mà không dám.”

Lại còn nói tôi ăn cơm chực, quả thật là có thể xem như là nhìn tôi như đang khỏa thân không mặc quần áo, tôi lúc này đang làm nóng người để cứu vớt thanh danh của mình: “Hà Bất Hoan tôi ăn chính là thịt của nhà anh, không phải là cơm, đây là việc quan trọng, chớ có nói xằng nói bậy! ! !”

Thức ăn Hà Bất Hoan tôi ăn, tuyệt đối không phải là là món ăn bình thường.

Là món ăn xa hoa là thịt, thịt, thịt! ! !

Hai thứ này có sự khác nhau rất lớn.

“Tóm lại, cô ở nhà tôi ăn không ngồi rồi, cho nên tôi tuyệt đối có quyền ném cô ra đường, tuyệt đối sẽ không có chuyện ‘không dám’.” Tôi cảm thấy rất bất mãn với việc Mara lấy quyền lợi ra khiêu chiến với tôi.

Nghe vậy, tôi cười như gió xuân thổi vào mặt, nếu là đang ở trong phim hoạt hình, thì bối cảnh sau lưng tôi tuyệt đối sẽ là trăm hoa khoe sắc, một đóa hoa tươi phát giận, hơn nữa còn có một tia sáng dịu dàng, làm cho ánh mắt đến lỗ mũi cũng lóa đi.

Sau đó, khóe miệng tôi chứa ý cười, nhẹ nhàng ném ra một câu mang hàm nghĩa phong phú:

“Hôm nay, chính là ngày thứ ba dì cả của tôi đến.”

Tới đây có thể dịch ra là: Bọn tôi có đầy đủ khả năng có thể làm cho anh nghe tin đã sợ đến vỡ mật, đó là chất dịch mịn màng nguyên chất trên giường.

Cảm giác của Mara đối với dì cả cũng giống như sự sợ hãi của học sinh tiểu học đối với thầy giáo chủ nhiệm.

Ngay lập tức, sắc mặt của Mara có khuynh hưởng biến đổi trở nên trắng bệt như hàng loạt thiếu nữ bằng bông xoay chiều trong không trung vậy.

Hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo liếc tôi một cái, sau một giây lại co chân chạy đi rồi.

Bất quá cho dù tư thế chạy nhanh hay là lúc lịch sự bình tĩnh thì đều giống tản băng cả.

“Người có thể dọa cho tên Mara đó bỏ chạy chỉ có mình em.” Hồng Thiếu Nhu nữa trêu chọc nữa khen ngợi nói.

Thật ra thì tôi tính nói cho hắn biết, hù dọa làm cho Mara sợ không phải là tôi mà là dì cả của tôi.

Nhưng do một chút lòng hư vinh quấy rối, tôi thản nhiên đón nhận lời khen ngợi nhầm lẫn này.

Lòng hư vinh của tôi sôi sục như những bong bóng nhỏ bay lên liên tục một lúc lâu, tôi lại qua trở lại với việc chính.

“Theo như tình hình vừa mới xảy ra, tôi thấy tôi vẫn còn có thể tiếp tục ở lại nơi này, không cần làm phiền tới anh, có rãnh rỗi, thì anh nên về sớm một chút, nhìn đi, trời ngày càng âm u, chắc sắp mưa rồi, về trễ, không chừng trên đường đi sẽ bị xét đánh đó.”

Hồng Thiếu Nhu chăm chú nhìn bầu trời bao la bên ngoài cửa sổ cả mảng trời mênh mông xanh biết không gợn chút mây, cười đến cho chút nghiền ngẫm.

“Cho dù không có mưa to, thì bị ánh nắng gay gắt chiều lên người cũng không tốt.” Tôi tốt bụng nhắc nhở.

Hồng Thiếu Nhu nhẹ thở dài một hơi, nói: “Bất Hoan ơi Bất Hoan, seo em lại có tên là Bất Hoan thế?”

Ôi mẹ ơi, lại gợi lên chuyện 《 Romeo và Juliet 》 rồi.

“Thật ra thì,” Tôi nghĩ ra một biện pháp: “Nếu có một ngày, khi anh buông tha tôi, tôi sẽ chủ động chạy theo anh, hay là, anh thử một chút xem sao?”

Tôi cảm thấy biện pháp này của mình rất tốt, nhưng Hồng Thiếu Nhu là một người chịu hình thức giáo dục phải đi theo một con đường nhất định, hoàn toàn không có tinh thần muôn thử nghiệm cái mới.

Ý tôi là, hắn không cần suy nghĩ mà dứt khoát trả lời tôi: “Tôi sẽ vẫn chờ em.”

Dừng lại một chút, hắn dùng giọng điệu khẳng định: “Đúng vậy, Bất Hoan, tôi sẽ vẫn chờ em,

cho đến khi biển cạn đá mòn.” (Bonei: ôi ta bắt đầu thấy thích boss Hồng rồi nhé, hơi bị đáng yêu đó nha, ước gì có anh đẹp trai nào đó nói với ta như thế, *mơ mộng ~ing*)

Nói thật, tôi có cảm động một chút.

Tuy Hồng Thiếu Nhu là một kẻ gian xảo vô sỉ * cặp mắt luôn hiếp lại, nhưng hắn đối với tôi cố chấp như vậy, tôi nghĩ bất cứ cô gái nào nghe thấy câu nói đó, trong lòng đều sẽ mềm đi một chút.

Lòng tôi liền mềm đi.

Theo như trên thật tế, từ ‘mềm’ đối với đàn ông là một loại sỉ nhục, còn đối phụ nữ mà nói đó là một loại tại nạn.(Bonei: đây có lẻ là một chân lý mới.)

Bởi vì lòng tôi vừa mềm đi được một giây, Hồng Thiếu Như đã đưa tay, thở dài, nói ra nguyên nhân làm cho hắn cố chấp như thế: “Dù sao, gần đây cuộc sống cũng rất buồn tẻ.”

Tôi cảm thấy, hắn đã xem tôi như tờ vé số.

Chẳng quan tâm có trúng hay không, cũng chỉ là giải trí thôi.

Hông Thiếu Nhu không dự đoán được kết quả — bị tôi đá một đá bay ra ngoài cửa sổ.

Mara lại không sự đoán được một kết quả khác — Hồng Thiếu Nhu bị tôi đá bay ra ngoài cửa sổ vô tình rơi xuống ngã trên người Mara.

Hồng Thiếu Nhu và Mara hợp lại không thể đoán được một kết quả động trời khác — bởi vì có người nhìn thấy được tình cảnh ở sau vườn hoa, nên đã nỗi lên lời đồn hai người hẹn hò chăn dê giống trong Brokeback Mountain (Núi Lưng Gẩy), có muốn ngăn chặn cũng ngăn không được.(Bonei: =)) Brokeback Mountain là tên một bộ phim Phỏng theo một truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx (từng đoạt giải Pulitzer), Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 1960, 1970, 1980. Bộ phim được dàn dựng cùng với nền nhạc của phim là tiếng đàn ghi-ta có âm hưởng lúc thì sâu lắng, lúc thì phóng khoáng và lãng mạn.)

Ông trời quả nhiên là ưu đãi như thế với tôi.

Tuy là ở đây có bể bơi có vườn hoa có thịt có rượu có dì Bích còn có thể thỉnh thoáng trêu đùa tên Mara mặt lạnh kia, thật là làm cho người ta vui đến quên cả trời đất, nhưng tôi là một viên châu màu đen chứa đầy ý nghĩa xấu xa thối nát vẫn luôn nhớ đến Lý Lý Cát tiểu xử nam táo bạo nhà chúng ta.

Tôi nhất định phải cứu anh ấy.

Nhưng làm sao để cứu, cũng là một vấn đề.

Tôi nghĩ ra được một vài phương án:

Phương án thứ nhất, lấy sự thương cảm của lòng người.

Ở bên ngoài cổng lớn nhà họ Lý, tôi sẽ quỳ xuống ở đó, đi một bước, quỳ một cái, dập đầu một lần, một đường đi đến trước cửa nhà, trán của tôi cũng đã chảy máu như máu lương máu ngày thứ hai dì cả tới, thật sự làm cho người ta cảm thấy đau lòng, làm người ta muốn rơi nước mắt.

Tôi sẽ quỳ ở trước nhà ba ngày ba đêm không ăn không uống, chịu đựng ánh nắng gay gắt, mưa to, làm cho bà con chưng quanh cảm động đến con người cũng rơi xuống đất, muốn nhét ngược trở lại cũng không nhét được, tạo thành áp lực mạnh mẽ, buộc Lý Bối Cả phải chập nhận giàn tình của tôi và Lý Lý Cát.

Nhưng mà, dì Bích mở miệng nói câu đầu tiên chính là bát bỏ phương án của tôi: “Con cũng đã từng là người của bang Thanh Nghĩa, con có cảm động trước chuyện này không?”

Đáp án của tôi: tuyệt đối là không.

Nhớ trước đây có một người ngoài bang thích tiểu thái muội chúng ta cũng dùng cách này van xin Lý Bồi Cổ tác thành.

Mà lúc đó tôi chính là một trong những người trong đám anh em bang Thanh Nghĩa cầm bịch khoai tay chiên người ở băng ghế ngoài sân nhìn tên Thần Tiên đó, còn đặt cước cá rằng tên nhóc đó đến ngày thứ mấy sẽ ợ ra rắm.

Tôi cá ngày thứ tư, ai người tên đó chịu cố gắng kiên trì, đến buổi tối ngày thứ ba đã tự bò đến bệnh viện truyền dịch, hại tôi thua một tháng tiền tiêu vặt.

Phương án thứ nhất đã bị bát bỏ rồi.

Phương án thứ hai, cứng đối cứng.

Tôi gắn bom hẹn giờ lên cả người, hai tay cầm hai trái lựu đạn, kiên quyết la hét chạy đến trước cổng nhà họ lý lấy mạng sống bọn họ ra uy hiếp, lấy khí thế của Võ Tắc Thiên, ánh mắt của Lữ Hậu, giọng nói của Schwarzenegger nói: “Tôi cho mọi người trong thời gian ba phút phải giao Lý Lý Cát ra đây, nếu không chút ta sẽ cùng chết, mỗi một người người sẽ bị nổ cháy thành một bộ xương đen thui! ! !”

Dù sao tất cả mọi người ai cũng thích gặm xương, mà chắc sẽ không muốn bị biến thành bộ xương.

Cho nên ở dưới sự uy hiếp mạnh mẽ, Lý Bồi Cổ chỉ có thế đem Lý Lý Cát bỏ vào một cái hộp dài gói lại thành muốn quà mang đến cho tôi.

Dì Bích lại chỉ dùng một câu hủy bỏ phương án của tôi: “Mấy Năm trước không phải cũng xuất hiện một người mang bom sao? Con còn nhớ rõ kết quả của hắn không?”

Nhớ lại, khuôn mặt của người đàn ông Cầu Nhiên cả người đầy bom năm đó, vào một buổi sáng sớm người đàn ông đó như một cơn gió nhẹ nhàng như một con cua hiên ngang vượt qua mấy tên bảo vệ đi vào nhà họ Lý, hắn nói phải lập tức cho hắn ba trăm vạn tiền mặt(tức 3 triệu) tiền mặt, nếu không hắn sẽ cho tất cả mọi người nổ tung.

Lúc đó tôi mới vừa tỉnh ngủ ở xa xa nhìn tới tưởng hắn là một một miếng thịt heo bó lại như cái bánh chưng, đang chảy nước miếng một nhạy lên lao đến cắn một miếng, lại bị Lý Bồi Cổ nắm lại.

Nhìn thấy anh mắt Lý Bồi Cổ mà rùng mình, trên nóc nhà, bên bụi cỏ, ngay cả trong hồ nước đồng loạt lao ra vô số tay súng.

Kết quả là, người đàn ông như cái bánh chưng đó còn chưa kịp nói một câu, đã bị giết chết ngay lập tức rồi.

Hơn nữa, còn cố ý cột bom vào phía dưới cái * của hắn rồi cho nổ.

Chỉ nghe “BÙm” một tiếng, một vật thể đen thui có hình dáng như cái lạp xưởng bay vào trong phòng tôi.

Sau khi nghiên cứu tỉ mỉ, tôi xác định, đó là cái * tên đó bị nổ mắt bay lạc vào phòng tôi.

Chuyện đời không tính trước được.

Phương án thứ hai cũng bị hủy bỏ rồi, như vậy, thì chỉ còn phương án cuối cùng.

Kỹ thuật hóa trang.

Chỉ cần tôi hóa trang thành người ở trong nhà họ Lý, hoán đổi với người đó, sau đó xem tình hình mà làm, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay sẽ len lén mang Lý Lý Cát ra ngoài, như thế thì mọi chuyện đều ok rồi.

Dì Bích dùng hành động để ủng hộ phương án này — dì mang đến một cái túi lớn, đặt ở trước mặt tôi.

Bên trong, tất cả đều là dụng cụ chuyên nghiệp để hóa trang.

Trước kia dì Bích đã từng mời đến một thầy đặc biệt dạy tôi cách thay đổi diên mạo như thế nào.

Bất quá lúc đó tôi thích nhất là hóa trang thành các quản lý phòng bếp — lấy danh nghĩa đi kiểm tra để ăn vụn thịt.

Hành động đó thiếu chút nữa làm cho vị thầy giáo kiêu ngạo kia tức đến muốn chảy máu não.

Muốn làm thì lập tức thực hiện ngay, mục tiêu chính là Tiểu Thủ người làm vườn của nhà họ Lý, nhìn tới nhìn lui, chỉ có thân hình của hắn gần giống với tôi nhất thôi, hơn nữa trong tượng của tôi, trước giờ Tiểu Thủ luôn là một người trần lặng ít nói, tạo cảm giác tồn tại rất thấp, sẽ không dễ dàng bị người khác phát hiện, cho nên đó là sự lựa chọn không thể nào tốt hơn được nữa.

Công việc hóa trang tốn rất nhiều thời gian, tôi phải dùng hết ba giờ mới tạo được thành hình.

Đang kiểm tra tỉ mỉ, nhưng lại nhìn thấy trong gương xuất hiện một gương mặt lạnh.

Mara Dư.

Một đứa trẻ nhỏ lại dám rình coi tôi?

Tôi còn chưa có nỗi giận, lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của hắn:“Lần ngày cô rời đi, cũng đừng trở lại nữa.”

Tôi lại tiếp tục động tác trên tay, phản bát ngược lại hắn: “Tôi muốn trở về thì sao, lại sẽ đặc biệt lựa chọn những ngày đó mà trở về.”

Hắn vẫn tiếp tục duy trì gương mặt lạnh ngàn năm không đổi, nói: “Cô cho rằng Lý Lý Cát sẽ đồng ý quay lại với cô sao? Đừng quên ân oán giữa tôi và bọn họ.”

"Tôi sẽ không quên, sự việc phức tạp này, ai cũng khó mà nói trước.”Tôi đội tóc giả lên, đoán chừng ngay cả cha mẹ của Tiểu Thủ cũng không phân biệt được thật giả rồi.

Mara lại tiếp tục nói: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nhưng nếu cô nhất định phải tạo ra quan hệ với nhà họ Lý, như vậy thì tốt nhất cô ít liên lạc với bà ta đi.”

“Anh mà cứ gọi mẹ mình là “bà ta”, thì sẽ bị thiên lôi đánh đấy.” Tôi uy hiếp.

“Tóm lại, tôi chỉ muốn nói cho cô hiểu, chập nhận sự thật, nếu không cứ day dưa đến cuối cùng người chịu khổ cũng chỉ có cô.” Mara Dư nói.

Thật ra thì tôi làm sao lại không biết hận thù phức tạp trong đó của bọn họ.

Chẳng qua là tôi cảm thấy, chuyện cũng đã đến nước này rồi, buồn lo tóc bạc cũng chỉ uổng công.

Không chừng đến ngày tận thế rồi, có suy nghĩ nhiều đi chăng nữa căm bản cũng lãng phí.

Ở dưới sự giúp đỡ của dì Bích, chúng tôi điều tra ra được, thứ năm hàng tuần Tiếu Thủ đều ra ngoài mua hoa cỏ, khi hắn đang trên đường về nhà, chúng tôi đã phái người bắt cóc hắn.

Tiếp theo, tôi đem theo hoa cỏ hắn đã qua trở về nhà họ Lý.

Vừa mới bước vào nhà, trong nội tâm tôi có chút thấm thỏm, nói cho cùng nếu như bị bọn họ phát hiện, rất có thể sẽ không có cách nào sống sót đi ra ngoài được nữa.

Song đã có thể sống sót qua một tiếng đồng hồ, không thấy ai nỗi lên nghi ngờ, thấm thỏm trong lòng cũng từ từ buôn xuống.

Không biết có phải vân may của tôi tốt hay hông, những ngày qua Lý Bồi Cổ không có ở nhà.

Như vậy cũng tốt, dù sao, rất có thể tôi sẽ lộ ra sơ hở trước mặt hắn.

Hắn không có ở đây, coi như ông trời giúp tôi.

Tôi vốn cho rằng hóa trang thành Tiểu Thủ là sự lựa chọn tốt nhất, nhưng sau hai ngày ở nhà họ Lý, tôi mới biết được mình đã sai lầm.

Tiểu Thủ là một tên con trai trắng trẻo, nhưng lại xinh đẹp có chút giống một búp bê bé trai, phụ nữ ở nhà bọn họ có thể xem như là quốc bảo ít ỏi ngược lại với sự mênh mông cuồn cuộn hormone giống đực trong nhà: cho nên hắn chính là một miếng thịt béo trong nhà.

Trên căn bản, mỗi một người đàn ông nhìn tôi, không, là nhìn Tiểu Thủ trong ánh mắt đều có chút khác thường.

Ngẫm lại mà xem, Tiểu Thủ đối với bọn họ mà nói, có vẻ xinh đẹp của con gái, lại có cảm giác quen thuộc của đàn ông, cho nên đây chính là đối tượng tốt nhất để đừa giỡn.

Phương thức chào hỏi của bọn họ đối với toi, không, là đối với Tiểu Thủ chính là đánh mông, thậm chí còm bấu vào mông.

Mà người ra vào trong nhà thường có thể lên đến cả trăm người, nói cách khác, cái mông đáng thương của tôi bị chừng trăm người sờ cùng bấu đến bầm cả lên.

Qua hai ngày, mông của tôi sưng như hai ngôi sao phát sáng, đau đến mức làm cho tôi ngay cả ngủ cũng phải nằm sắp.

Đây thì coi là cái gì, Tiểu Thủ ở đây cũng đã năm sáu năm.

Là năm sáu năm đó, không biết cái mông của Tiểu Thủ đã bị bấu thành cái hình dạng gì nữa đây? !

Khó trách lúc tôi lấy gậy sắt đánh Tiểu Thủ bất tỉnh, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười như được giải thoát, giống như tâm trạng vui vẻ không cần trở về để cái mông phải chịu cực hình nữa rồi.

Tôi không khỏi muốn gào khóc, Tiểu Thủ chết tiệt, mày nói xem cuộc sống của mày trôi qua trong nhà này là cái kiểu gì đây hả! ! !

Có đôi khi tôi nghĩ, đây là quả báo đến chậm của tôi — ban đầu đàn ông trong nhà này có mười người thì mông của tám người đã bị tôi bấu sưng cả lên.

Nhưng quả báo đến một ngày thì cũng dễ chấp nhận thôi.

Không muốn bước theo con đường cũ của Tiểu Thủ, cuối cùng tôi nghĩ ra được một biện pháp, nhét thêm một cái gói nhỏ vào phía sau mông, cái mông của tôi cuối cùng cũng thoát khỏi khổ ải.

Bất quá đối khi Tiểu Thủ vẫn có chỗ tốt, đó chính là có rất nhiều rất nhiều quà.

Hoa nè, chocolate nè, CD trò chơi mới nhất nè, thậm chỉ có cả quần lót CK nè, trên căn bản là mỗi ngày đề mang đến một thùng lớn.

Tất cả đều là do mấy người bấu mông Tiểu Thủ đưa tới.

Có thể thấy được, đàn ông trong nhà này đang đói khát đến cở nào.

Tôi vừa im lặng làm việc, vừa hỏi thăm tin tức của Lý Lý Cát.

Theo thám tử báo lại, Lý Lý Cát từ khi trở về nhà đã bị nhốt ở tầng gác trên nóc nhà, không cho bước chân ra ngoài dù chỉ một bước, mà cửa tầng gác đó lại có thêm năm ổ khóa, mỗi ngày đều có người chuyên đưa cơm nước đến.

Tiểu xử nam đáng thương của tôi, cứ như thế mà bị cấm túc rồi.

Với tính tình của Lý Lý Cát, bắt anh chỉ ngồi đợi ở một chỗ như vậy, quả thật so với chết còn khó chịu hơn.

Tôi quyết định phải chọn ngày hành động sớm, cứu anh ra.

Dĩ nhiên, sở dĩ muốn hành động sớm, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa, đó chính là Tiểu Hắc.

Mấy ngày nay, tôi hoa trang thành Tiểu Thủ đang nhỏ cỏ trong vườn, Tiểu Hắc nằm một tay tôi kéo tới góc tường, mặt đỏ bừng, hít một hơi thật sâu, mới nói: “Tiểu Thủ, em mau nói rõ ràng với anh, em rốt cuộc, có thích anh hay không?”

Tôi không muốn trả lời, tôi chỉ muốn ngất xỉu.

Tôi thật sự hoài nghi mình là nhóm Super Junior trắng trẻo của Hàn Quốc đang hát trên sân khấu.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của Tiểu Hắc, cũng chỉ có thề miễn cưỡng trả lời: “Thích, có gì sao?”

Tiểu Hắc hít một hơi thật sâu như vừa nín tiểu một thời gian dài như vậy, mới lớn tiếng nói: “Vậy tại sao lại muốn nhận quà của Thanh Tử?”

Tôi sai rồi, tôi là ở đỉnh cao của sân khấu.

Thanh Tử cũng là một người yêu Mục Tiểu Thụ, buổi sáng hắn mới vừa cho tôi một bịch khô bò.

Khô bò có khô đi chăng nữa thì cũng là thị, đã lâu không thấy được thịt tôi cảm động đến nở một nụ cười sáng lạn với Thanh Tử trước mặt mọi người.

Ai ngờ nhanh như vậy chuyện đã truyền tới tai Tiểu Hắc.

Từ đó có thể biết được, đàn ông trong nhà nay không chỉ có đói khát mà còn nhiều chuyện nữa.

“Bởi vì, anh ta thật đáng thương, em không muốn đã kích anh ấy.” Tôi giải thích sao đây.

Lúc này Hắc Tử mới yên lòng lại, lại hít một hơi dài giống như trước, hắn vừa mở miệng: “Tiểu Thủ, tối nay đến phòng tìm em, lần này, nhất định không để cho em chạy thoát nữa.”

Nói xong, xiết mạnh tay tôi một cái, rồi hắn rời đi.

Tôi buồn bực.

Tuy nói không thịt không vui, nhưng thật sự không có đến mức chọn cái tên mà tắt đèn cũng không tìm thấy được hắn.

Đen đến mức như thế, đừng nói là phía trước hay phía sau, chính alf cả đầu và chân cũng không nhìn ra được.

Tôi quyết định, ở vào tối nay sẽ hành động giải cứu tiểu xử nam.

Tôi lấy thuốc mê ra chuẩn bị trước, cho vào phần cơm tối của mọi người, đợi qua nữa tiếng, xác định tất cả mọi người đã ngủ say, mới len lén đi lên tầng gác.

Năm ổ khóa trên cửa đối với tôi mà nói rất đơn giản, năm tiếng “lach cách” vang lên, tất cả ổ khóa đã được mở ra.

Quên mất nói cho mọi người biết, lúc đầu tôi học mở khóa cửa chính là một nghệ thuật.

Cửa được tôi đẩy mở ra, vang lên một tiếng “Két”, giống như một con chim đang bay, vang vọng cả tàng gác.

Nhờ ánh sáng từ ánh trăng, tôi mơ hồ thấy được một cái giường nhỏ trong phòng, mà trên giường có một người đang nằm.

Đó chính là Lý Lý Cát – tiểu xử nam trong sách nhà tôi! ! !

Tôi kích động như ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt của thịt, lập tức chạy qua, nhào lên người anh, dùng sức lây mạnh người anh, cũng thấp giọng nói: “Tiểu xử nam, em tới cứu anh đây!”

Nhưng mà, tôi dần dần phát hiên, cảm giác ở trên tay có chút không đúng.

Hà Bất Hoan tôi luôn nhớ cảm giác mùi vị thịt mình đã từng ăn, luôn luôn nhớ được vóc dáng người đàn ông mình đã từng ngủ chung.

Mà thân thể người đàn ông này, tuyệt đối không phải của Lý Lý Cát.

Chẳng lẽ đây là. . . . .bẫy sao?

Đúng vào lúc tôi kịp thời có phản ứng, cổ tay đã bị một thứ kim loại lành lạnh khóa lại.

Mà người kia, cũng chậm rãi xoay người lại.

Người đàn ống có dáng vẻ dịu dàng nay đã biến thành sự sắt bén.

Một tầng lông mi như cánh quát phủ lên con người màu đen của hắn.

Hắn không phải Lý Lý Cát.

Mà là Lý Bồi Cổ.