Không Thịt Không Vui

Quyển 1 - Chương 70




"Nếu như anh làm như vậy, vĩnh viễn Cảnh Lưu Phái sẽ không tha thứ cho anh." Tôi cảnh cáo.

Nói ra lời này thì, tôi phát hiện ra hàm răng của mình có thể dịch chuyển, không bị khống chế.

Bạch Triển Cơ đặt môi chạm vào vành tai tôi, mà mắt lại nhìn tôi qua gương, bên trong, là màu đen tĩnh lặng như nước: "Đáng tiếc, vĩnh viễn Cảnh Lưu Phái cũng sẽ không biết chuyện này, bởi vì. . . . . . Cô sẽ không nỡ nói ra sự việc này để làm tổn thương cậu ấy."

Mỗi một tấc da trên cơ thể tôi, đều nhanh chóng co rút lại.

Bởi vì tay hắn, đã đi tới bắp đùi của tôi, hắn vuốt ve tôi, giống như là một con rắn, từng mảnh vẩy nhỏ chạm vào da, làm người ta hoảng sợ.

"Hôm nay, tôi chỉ muốn thử một chút, cô làm thể nào để cho Cảnh Lưu Phái vui vẻ." Hắn nói, thái độ, không có bày tỏ rõ ràng bất kỳ vui buồn nào.

Vết thương trên cánh tay của hắn, vẫn chảy máu như cũ, những thứ máu kia, rơi vào trên quần áo ước đẫm của tôi, tạo ra những đóa hoa làm cho người ta choáng ván.

"Có chút vướng bận phải không?" Hắn cười phớt lờ, sau đó hơi chút dùng sức, kéo xuống chiếc váy của tôi, cột chặt cánh tay, vết thương tạm thời ngưng chảy máu.

"Bây giờ, chúng ta có thể tiếp tục." Tay của hắn vuốt ve phần đùi đã mất đi lớp vải che lại của tôi.

Người đàn ông mà ngay cả cơ thể của mình cũng không coi trọng, đối với thân thể của người khác, dĩ nhiên sẽ bạn sẽ có thể đoán được là sự tàn nhẫn.

Thuốc đã lan ra toàn bộ cơ thể tôi, tay chân mất đi sức lực, nếu như không phải là Bạch Triển Cơ giữ chặt, nhất định tôi đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Ngón tay của hắn, mang theo nhiệt độ không rõ, linh hoạt len vào quần lót của tôi, tiếp xúc với nơi mẫn cảm nhất của tôi.

Sau đó, ngón tay kia, ngấm ngầm muốn tiến sâu vào bên trong của tôi.

Áp bức và nhục nhã sâu nhất như thủy triều bao trùm lấy tôi cả tai mắt mũi và miệng, rồi nhấn chìm tôi.

Tay của hắn, kềm eo của tôi thật chặt, để cho không thể chạy trốn.

Tôi cắn môi, hận không thể lập tức chết đi.

Ngón tay của hắn, ở bên trong trêu chọc tôi, lục lọi, cực lực trêu chọc sự ham muốn của tôi.

Vậy mà thế nhưng hắn lại tỉnh táo, kiềm chế, hưởng thụ tất cả sự khổ sở của tôi.

Tôi cái gì cũng không làm được, giống như là một con ếch bị gây mê, trần trụi ở trên kính, tay chân mở ra, để mặc cho dao kéo giải phẩu.

"Thân thể của cô, hình như còn không có phản ứng." Hắn duỗi ngón tay ra, phía trên không có dấu hiệu ham muốn của tôi.

"Sẽ không ai cam tâm tình nguyện giao thân thể của mình cho một con chó." Tôi phát ra mỗi âm tiết đều nhuộm đầy ý hận.

Tôi cảm thấy cằm mình căng thẳng đến cực hạn, giống như hàm răng đều muốn vỡ vụn.

"Không sao, tôi cũng không cần cô cam tâm tình nguyện." Tay Bạch Triển Cơ, đi tới trước ngực của tôi, cầm áo tôi lên, xé ra, cảnh xuân trước ngực lộ ra.

Tôi mở to mắt.

Tôi không có dũng khí nhìn vào gương để thấy tất cả sự việc đang diễn ra.

Nhưng Bạch Triển Cơ không cho.

Hắn kềm cằm của tôi, ép tôi nhìn về phía gương.

Cái gương bóng loáng rõ ràng này, có thể cho tôi thấy tất cả tội nghiệt.

"Thấy rõ ràng chuyện kế tiếp sẽ xảy ra, vĩnh viễn giữ ở trong ký ức. Khi cùng Cảnh Lưu Phái làm chuyện này cũng sẽ nhớ tới tôi." Giọng điệu của hắn nhẹ nhàng, âm điệu không cao không thấp, hắn ngữ tốc độ không nhanh không chậm.

Có lẽ, đây chính là âm thanh địa ngục.

Tôi tinh tường thấy rõ từng sự việc xảy ra trong gương.

Hắn lấy lớp áo trên ngực của tôi, bầu ngực tròn trắng như tuyết thả xuống tự nhiên.

Hắn nắm nó, mười ngón tay bao lấy thứ mềm mại, hắn dùng sức rất mạnh, tôi cảm nhận được sự đau đớn, đó là một loại tàn bạo bất chấp mọi thứ.

Hắn đang chơi đùa, tình cảnh này đối với hắn chỉ là một trò chơi.

Đối với tôi, lại như con dao sắc nhọn đâm vào trí nhớ.

Hắn tách hai chân tôi ra, không có bất kỳ báo trước nào, cái vật nóng hỏi xa lạ kia đi vào bên trong tôi.

Tôi kháng cự, thân thể của tôi thể hiện sự kháng cự rõ ràng, nó vẫn không động tình.

Khi hắn tiến vào thì tập kích vào nơi khô ráo khổ sở của tôi.

Cùng một người không thích làm chuyện này, sẽ không có gì sự vui thích.

Mà hắn, lại đạt được vui vẻ lớn nhất, vui vẻ trên tâm lý.

"Chính là cái vẻ mặt này." Tay của hắn đang làm nhục ngực của tôi, vật phái nam của hắn ở ra vào trong thân thể của tôi, ánh mắt của hắn ở chăm chú nhìn mỗi một tia khổ sở trên mặt của tôi: "Vẻ mặt vô cùng hoàn mỹ."

Nếu như mà tôi có móng sắc, tôi sẽ dùng những thứ đó xé hắn ra từng mảnh nhỏ.

Nếu như mà tôi có răng, tôi sẽ dùng nó cắn hắn ra từng mảnh vụn.

Nhưng tôi không có.

Giờ phút này tôi có, chỉ là một cơ thể yếu duối.

Tôi chỉ có thể mặc cho hắn sắp đặt.

Tôi bị buộc đối mặt cái gương, đem tất cả đều ghi chép vào trong đầu.

Bên ngoài trời mưa đã không còn quan trọng, quần áo ẩm ướt, cơ thể xích lõa, thật tế xâu xa.

Sau đó, hắn đem tôi ra khỏi phòng tắm, ở trên giường, hắn muốn tôi lần nữa.

Tôi cũng không phải là người mới biết mùi đời, nhưng loại này hành động mang tính cưỡng ép này đã mang lại đau đớn cho cơ thể tôi.

Đến cuối cùng, lý trí hoàn toàn không còn chịu đựng được nữa, thân thể tự động lựa chọn hôn mê.

Khi tỉnh lại, mưa gió đã ngừng nghỉ, ánh mặt trời chói mắt tràn vào phòng ngủ, hình như có thể xuyên thấu qua da làm cháy bắp thịt.

Cả người bủn rủn không chịu nổi, sự đau đớn rất nhỏ như hàng vạn con kiến bò vào tận trong xương.

Một túi chườm nước đá đặt ở trên trán tôi, có thể làm tan đi đôi chút khổ sở của tôi.

Sau túi chườm đá, là gương mặt quan tâm của Cảnh Lưu Phái.

Hôm qua đến gần tối Cảnh Lưu Phái mới trở về, lúc ấy tôi nằm ở trên giường, thân thể rất nóng, có chút phát sốt, ông xã chăm sóc tôi cả đêm.

Bệnh không có phát hiện cái gì khác thường.

Trước khi Bạch Triển Cơ rời đi, đã tiêu hủy toàn bộ chứng cứ.

Tôi mặc quần áo sạch sẽ chỉnh tề, trong phòng tắm ngay ngắn trật tự, trên sàn nhà không có một tia nước đọng.

Giống như là cái gì cũng chưa có xảy ra.

Thậm chí có lúc ngay cả tôi cũng hoài nghi đây chẳng qua là một cơn ác mộng.

Nhưng khi cởi quần áo ra, những dấu vết ở nơi kín đáo kia không ngừng nhắc nhở tôi.

Đó là sự thật.

Bạch Triển Cơ làm tổn thương tôi, nhưng là tựa như hắn nói, ta không thể tố cáo việc này cho Lưu Phái biết.

Tôi không biết nên mở miệng thế nào.

Đây là việc người bạn tốt nhất làm nhục vị hôn thê của mình.

Tôi có thể thấy rất rõ ràng, nếu như Lưu Phái biết chuyện này, chắc chắn sẽ tuyệt giao với Bạch Triển Cơ, sẽ lập tức kết hôn với tôi.

Cả quãng đời còn lại, Lưu Phái sẽ mang theo áy náy mà yêu thương tôi.

Lưu Phái mất đi người anh em như mất đi một nữa sinh mạng.

Toàn bộ sự vui vẻ của Lưu Phái chỉ còn lại một nữa.

Đây không phải là điều tôi muốn.

Vì Lưu phái, tôi lựa chọn giấu giếm.

Bất Hoan tôi đây làm bằng sắt, Bất Hoan làm bằng sắt, không có chuyện gì có thể đánh sụp tôi.

Đây là tôi đang tự nói với chính mình sao.

Tôi sẽ quên chuyện này, sẽ vĩnh viễn chôn nó ở đáy lòng.

Thật vất vả, tôi với Lưu Phái mới tìm được nhau, tôi sẽ không dễ dàng buông tay.

Tuyệt đối sẽ không.

Tuyệt đối không thể.