Không Thịt Không Vui

Quyển 1 - Chương 59




Cảm giác "này nọ í é í é", cũng như cảm giác ăn thịt làm cho người ta thấy mê muội.

Vì vậy, mỗi ngày tôi có hai việc phải làm đó là: một là ăn thịt Cảnh Lưu Phái làm, hai là ăn khối thịt Cảnh Lưu Phái này.

Tôi sa đọa bao nhiêu, thì bấy nhiêu vui sướng.

Cùng hắn hỗn chiến ở trên giường, đánh cho đến khi trời đen kịt, không thể tách rời ra.

Chỉ là nói thật, ông xã cũng rất là thích thú.

Chỉ có ba sự kiện khiến chúng tôi ngưng chiến.

Một, hắn mắc tè.

Hai, tôi mắc tè.

Ba, bụng của tôi đói.

Nhưng đến giai đoạn cuối, ngay cả sự kiện cuối cùng tôi cũng muốn thủ tiêu nó luôn.

Dĩ nhiên tuyệt đối không phải là không ăn cơm, mà là hi vọng Cảnh Lưu Phái đem thời gian nấu cơm rút ngắn lại hết mức có thể, để thời gian ở trên giường tăng lên nhiều nhất.

Vì vậy hôm nay, khi leo xuống từ trên người tôi , bảo là đến giờ làm cơm cho tôi, tôi ngăn lại động tác mặc đồ của hắn.

"Em thật sự xác định là muốn để một người không mặc đồ làm cơm cho mình ăn?" Cảnh Lưu Phái cười đến làm cho người ta xuân phong phơi phới, quả là một binh sĩ dịu dàng.

Rõ ràng cũng đã bị tôi cho gì kia rồi, làm thế nào còn là không có nhiễm một chút bộ dạng phong trần đây?

Tôi quyết định muốn tiếp tục làm cho hắn thêm gì kia rồi.

"Thật ra thì mỗi khi anh nấu cơm, ở trong mắt của em, đều là không mặc đồ, cho nên mặc hay không mặc không có gì khác nhau." Thuần khiết lương thiện như tôi, lại một lần nữa nói ra lời nói thật.

Không làm sao khác được, hắn chỉ có thể theo tôi, buông quần áo xuống.

Tựa như vô số lần nói tôi đã qua vậy, tôi là gấu Koala, hắn là cây.

Tôi dùng tay chân quấn lấy người hắn, hai người đều là trống trơn, nói thật, nhìn từ góc độ nghệ thuật, cũng rất giống với loại hành vi nghệ thuật.

Vẫn là không làm gì khác, Cảnh Lưu Phái chỉ có thể nắm lên ga giường phủ lấy người tôi, ôm đến phòng bếp đặt tôi trên bàn bếp.

"Muốn lỏa mọi người cùng nhau lỏa, như vậy mới công bằng." Tôi khí phách vỗ ngực nói, nói xong kéo cái ga giường xuống.

Nhưng Cảnh Lưu Phái giữ cánh tay tôi lại, lòng bàn tay của hắn, ấm áp khô ráo, giọng nói của hắn, mang theo sương mù tình dục: "Chỉ có khi em mắc quần áo che lại, đôi mắt của anh mới có thể nhìn bếp lò."

Vì suy nghĩ cho cái bụng, tôi thỏa hiệp, lấy ga giường quấn lại cơ thể trần trụi, ngồi xếp bằng ở trên bàn, nhìn hắn nấu ăn.

Cảnh Lưu Phái mặc tạp dề, ngoài mặt là không có lộ cảm xúc gì, nhưng may mắn, tôi vừa vặn ngồi ở sau lưng của hắn, nhìn thấy cặp đùi xong xong đều đặn cùng với cặp mông trắng noãn đầy đằn vung cao.

Mỗi một lần cơ thể di chuyển, cũng khiên cơ mông chuyển động, cơ mông lớn và cơ mông nhỏ cùng nhau di chuyển.

Mỗi một lần cơ mông lớn, cùng cơ mông nhỏ di chuyển, đều gia tăng nhiên liệu thiêu đốt lửa dục của tôi.

Ngày đó, làm cho tôi thèm chết người.

Hiển nhiên ánh mắt tôi cũng lòi lõm theo, tập trung ở cái mông của hắn, nếu là ở giữa có thêm cái kính triển vọng ..., đoán chừng bắp thịt này sẽ bị nướng khét.

Hiền tại tôi càng thêm cảm thấy may mắn vì phần nhìn thấy là phía sau —— nếu là trước mặt, cộng thêm kia dây leo và dưa chuột kia, chẳng phải là lủa sẽ thiêu cháy dưa chuột sao?

Sai lầm rồi, dưa chuột ông xã nhà tôi rất lớn.

Chân vòng vèo, có chút tê, đổi lại tư thế, tiếp tục nhìn hắn.

Một người đàn ông nhã nhặn dịu dàng, một người đàn ông cưng chiều luôn thỏa mãn thói tùy hứng của tôi, một người đàn ông làm cho tôi cảm nhận được mười phần vị trí của mình trong lòng hắn.

Một, là người đàn ông tôi có thể yêu rất nhiều rất nhiều.

Đây chính là điều tôi muốn.

Cảnh Lưu Phái, hắn là người đàn ông tôi muốn.

Tôi lặng lẽ đi tới phía sau hắn, đứng tại chỗ, nhảy lên trên người hắn, nhẹ giọng nói: "Em muốn anh, ngay bây giờ."

"Nếu như sau đó em có thể ăn những món đồ này, thì anh không có vấn đề." Cảnh Lưu Phái cười khẽ.

Suy nghĩ một chút, tôi thay đổi chủ ý: "Em muốn anh, sau khi ăn cơm xong."

Tôi được như nguyện.

Sau khi ăn xong, chúng tôi đại chiến 300 hiệp lần nữa.

Tôi sa đọa.

Tôi vui vẻ.

Chúng tôi cứ ở chỗ này sống như vậy được ba tháng, trong vòng ba tháng, mỗi ngày đều là vui vẻ.

Không phải cái loại vui vẻ cười to đó, mà là cười tự nhiên, giống như là nghĩ đến chuyện tình ấm áp nào đó, khóe miệng không tự chủ được mà vểnh lên.

Đường cong không lớn, nhưng vừa đầy đủ.

Có lúc tôi là bi ảnh hưởng của chủ nghĩa bi quan, càng hạnh phúc, càng sợ hãi.

Tựa như buổi sáng sớm nay tỉnh lại, không thấy Cảnh Lưu Phái bên cạnh, cảm nhận ở trong lòng tôi.

Thật ra thì hắn cũng không phải không chào mà đi —— trên tủ đầu giường để một tờ giấy, hắn nói có chuyện phải đi ra ngoài một thời gian, rất nhanh sẽ trở lại.

Một khi thiếu có hắn, trong phòng trở nên tĩnh lặng khác thường, giống như ngay cả âm thanh bụi bậm rơi xuống cũng không có.

Trong nội tâm trở nên rất trống rỗng, bất kỳ một chút tiếng động nào cũng có thể ảnh hưởng đến tâm tình tôi.

Nằm ở trên giường, mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà trợn mắt nhìn như vậy đã một tiếng đồng hồ, trừng đến tám chân của con nhên ở góc phòng cũng run lên, không cẩn thận tuột xuống, rớt tại không chung như đang chơi nhày bungee rồi.

Không thể tiếp tục như vậy nữa, vì vậy tôi đi ra ngoài cửa chuẩn bị đi tìm ông xã của mình.

Nhưng là hôm nay không có xem hoàng lịch, vừa ra khỏi cửa liền gặp bà lão trên đầu đội rau cải trắng chuẩn bị đến trước cửa nhà tôi.

Không muốn bị đả kích nữa, ta vội vàng giả bộ không nhìn thấy, lòng bàn chân như bôi dầu heo, nhanh chóng chạy đi.

Nhưng bà ấy là ai, số băng vệ sinh bà ta đã dùng không chừng có thể chất thành hai tòa cao ốc, liếc mắt một cái thấy ngay ý đồ của tôi, hơn nữa lập tức bắt được tôi uy hiếp: "Phải nhóc con muốn đi tìm cái thằng nhóc họ Cảnh kia không?"

Tôi miễn cưỡng ngưng lại bước chân: "Bà biết anh ấy đi đâu sao?"

Bà lão làm bộ dáng bát quái cả thiên hạ đều nắm trong tay, nói: "Hôm nay bà lên trấn trên đi mua dâm thấy nó đang nói chuyện với một người đàn ông, bộ dáng cực kỳ thân mật."

Tiếp đó, bà lão đặt cánh tay như củ cái trắng lên vai tôi, ý vị sâu xa nói: "Nhóc con, con cần phải quấn chặt lấy, không thì nàng dâu bi cướp di, con có khóc cũng vô dụng. Nói về xã hội hiện nay, tiểu tam đánh tới nơi đều là, đều là khó mà nói được, nhóc con, chớ có khinh thường."

Tôi lấy ra con dao gọt trái cây đưa cho bà lão, nói: "Bà à, bà giết con đi."

Gương mặt bà cười rực rỡ như hoa cúc: "Bà giết con làm gì?"

"Bây giờ bà không giết co, một ngày nào đó, con sẽ không nhịn được mà giết bà."

". . . . . ."

Bà cho là bởi vì tôi biết được có tiểu tam xuất hiện, đau lòng quá độ nói mê sảng, cũng không so đo với tôi, lại đôi lên mớ rau cải trắng đi về.

Mà tôi thì chạy vội về phía trấn nhỏ dưới chân núi.

Chỉ khi nhìn thấy Cảnh Lưu Phái, tôi mới có thể an tâm.

Bởi vì, hôm nay là sinh nhật mười chín tuổi của tôi.