Không Thịt Không Vui

Quyển 1 - Chương 4




Hắn mặc bộ quần áo dùng đấu kiếm màu trắng(1), ôm mũ bảo vệ bên hông, ngạo nghễ mà đứng, như một Quý tộc trời sinh đang dò xét lãnh địa của hắn.

Hắn hơi ngẩn khuôn mặt xinh đẹp lên, quan sát tôi bằng cái mũi đẹp, vì phải phối hợp động tác của hắn, đầu của tôi phải nâng cao lên.

Nhưng tôi không có.

Cho nên hắn dùng này Kiếm Liễu sắc bén lóe tia sáng đâm vào da thịt ở cần cổ của tôi.

Lúc bắt đầu, tôi cảm nhận được, chỉ là một trận lạnh lẽo, tiếp theo là nóng, cuối cùng là đau nhói.

Máu đỏ thẫm, dọc theo Kiếm Liễu dài nhỏ, nhỏ xuống trên mặt đất.

Tôi hiểu rõ, tôi đã bị thương, nhưng tôi không quan tâm -- khi một bàn thơm nức bóng loáng tràn đầy nước sốt thịt ngon miệng đặt ở trước mặt thì cho dù là trời sập xuống, tôi cũng vậy sẽ không để ý.

Một giờ sau, tôi mới biết, cái bé trai xinh đẹp mà phách lối trước mặt này, tên là Lý Lý Cát, là con trai của đại ca bang Thanh Nghĩa.

Trên danh nghĩa, là một trong những ông chủ của tôi.

Lúc ấy, trong mắt hắn tôi đây là như vậy: một cái đầu loạn như chuồng gà, phía trên còn vắc đầy thứ rôm rạ mộc mạc; mặc quần áo ngắn nhỏ mỏng manh đã sớm không phân biệt ra màu sắc của bộ quần áo rách nát, toàn thân cao thấp phủ toàn bùn đất; nhiều tháng không tắm giặt nên trên mặt tất cả đều là bùn đất bụi bẩn, hắc hắc giống như là lăn một vòng ở trong đống than đá; bởi vì bị nghẹn mà chảy nước mắt chảy ở trên mặt hiện ra hai hàng dài trắng như tuyết, càng lộ thêm vẻ bẩn thỉu ở những nơi còn lại; hai bàn tay đen bẩn thỉu, nắm chặt đã nhuộm đầy bùn đất, toàn thân căng thẳng.

Giống như là thứ bẩn thỉu bị vứt bỏ thỉnh thoảng nhặt được một cây xương nát đang dùng sức như chó gặm.

Lý Lý Cát là người thích sạch sẽ, nhìn thấy tôi lần đầu tiên, liền sinh ra chán ghét vô tận, cho nên hắn hận không thể đem tôi lập tức đuổi ra khỏi biệt thự nhà mình được -- tôi vẫn cho là như vậy.

Vậy mà, trong nhiều năm sau, vào ban đêm ngày nào đó chúng tôi nằm ở trên giường, thế nhưng hắn lại nói cho tôi biết, lúc ấy, hắn chú ý nhất , chính là đôi mắt kia của tôi.

Đôi mắt thâm thúy nhỏ dài quyến rũ, khóe mắt dường như muốn quét qua hết tất cả mọi thứ, nhìn người khác thì dường như không có tình cảm gì, nhưng lại có thể làm cho lòng người khác lo sợ.

Đối với việc này, tôi không có ấn tượng gì, duy nhất nhớ chính là, hình như tôi đối với Lý Lý Cát coi thường làm cho hắn cảm thấy tức giận.

Hắn tự tay, một tay bắt lấy miếng sườn chỉ còn lại một miếng của tôi, cầm ở trên tay, từ trên cao nhìn tôi, đôi môi đầy đặn tàn nhẫn nhếch lên: "Muốn ăn không? Nếu muốn ăn, thì quỳ xuống, cầu xin tao, tao liền thưởng cho mày."

Tôi không có quỳ xuống , mà là nhằm vào tay hắn đi lại, cắn một cái ở tay của hắn.

Trong phòng bếp nhất thời vang lên một tràn tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Đối với những mưu đồ cướp đi những thứ thuộc về của tôi, tôi sẽ không vui mừng cũng không bao giờ mềm lòng.

Làm như trong miệng tôi đã nếm được vị của máu tươi thì Lý Lý Cát dưới cơn tức giận, chân nâng lên một cước, đem tôi đá ra xa ba thước.

Một cước đó, vừa đúng đá vào dạ dày, tôi chỉ cảm giác được một cổ dòng nước xiết đang dâng trào từ trong dạ dày xông lên cổ họng, căn bản không còn kịp ngăn cản nữa, liền"Ọc" một tiếng đem gì đó mới ăn vừa rồi phun ra toàn bộ.

Thịt của tôi thịt! 

Lòng tôi đau thương hét lên một tiếng, còn xông lên tới đem chút thịt lúc nảy căn bản không nhai liền nuốt vào trong bụng lại bị một cước đá làm phun ra, thịt thịt, nên muốn cố gắng đem mấy thứ thịt còn chưa kịp nhai đó nuốt vào trong bụng lần nữa, chỉ thấy trước mặt bỗng tối sầm, tôi vô cùng không có tiền đồ hôn mê bất tỉnh.

Trong mơ, có vô số thịt bay tới bay lui ở trước mặt tôi, tôi cố gắng với tay bắt lấy, đáng tiếc không thu hoạch được gì.

Đợi sắp mệt mỏi thở hồng hộc, một chân gà chiên bóng loáng xốp giòn bay đến bên miệng của tôi, đụng tới môi của tôi.

Ta không hề khách khí nữa, há miệng nặng nề khẽ cắn, chân gà chiên này nổi giận, ở tút tút tút tích tích tích lộc cộc lộc cộc lộc cộc âm nhạc biến thân tập trung nhanh chóng biến thành một cặp cánh gà chiện, đều xem trọng hai bên má như nhau tay năm tay mười, tát tôi bốn bạt tai.

Mở mắt, tôi nhìn thấy gương mặt tức giận của Lý Lý Cát.

"Tên ăn xin thối, giúp mày lau miệng lại còn cắn tao! "

Nhìn kỹ, Lý Lý Cát đeo băng dán trên tay lại rướm máu, đoán chừng là bị tôi đây trong giấc mơ cắn vào vết thương cũ lần nữa.

Nghĩ tới đây, tôi vô cùng hả hê mà cười.

Chỉ là nụ cười quá chói mắt, lần nữa đốt lên lửa giận của Lý Lý Cát, hắn giơ tay lên, lại hướng tới gương mặt bẩn của tôi.

Nhưng ở trên đường, tay hắn bị người chặn lại.

"Lý Cát, đối với bé gái cũng đừng thô bạo như vậy." Một người con trai khác ước chừng mười một mười hai tuổi, bước ra từ sau lưng Lý Lý Cát.

Hắn, chính là một ông chủ trên danh nghĩa khác của tôi, Lý Bồi Cổ, con trai trưởng của đai ca bang Thanh Nghĩa.

Hắn đi tới bên giường tôi đang nằm, ngồi xuống, đưa ngón trỏ ra nhẹ phẩy đi nước sốt dính trên mặt tơi.

Một giây đó, tôi giống như nhìn thấy tất cả ánh mặt trời toàn bộ đều tập trung trên người của hắn.

Bộ dáng của hắn cùng Lý Lý Cát có chút tương tự, đều có được ngũ quan rõ ràng, nhưng gương mặt Lý Bồi Cổ lại dịu dàng hơn rất nhiều, ánh mặt trời vàng ấm chiếu vào trên người hắn, để cho gương mặt hắn hiện ra như mặt nước dịu dàng.

Giống như là hoàng tử trong cổ tích, không phải cái loại giết Cự Long kia..., mà là cái loại đứng ở trong cung điện quỳ xuống một gối đưa ra một đóa Tường Vi là có thể khiến tất cả các cô gái trên toàn thế giới bất tỉnh....

Tôi cũng giống như thế, bất tỉnh khi trong con ngươi hắn nhuồm toàn ánh sáng vàng.

"Anh, mau đem nhóc ăn xin này ném ra ngoài, thuận tiện đem cái giường này của em cũng ném đi, bị nó nằm lên, em cũng không cần nữa." Lý Lý Cát đã thay bộ quần áo đầu kiếm, đôi tay ôm ở trước ngực, tóc thả tự nhiên rủ hai bên vai, gương mặt xinh đẹp ngạo mạn vô cùng.

"Lý Cát, đã quên dì Bích đã nói gì với hai chúng ta sao?" Lý Bồi Cổ nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "Từ nay, em là người của hai chúng tôi rồi."

Nghe vậy, lòng tôi rất mừng, nói cách khác, về sau tôi không chỉ có thịt ăn, còn có thể đi theo người anh trai xinh đẹp này cùng nhau lăn lộn.

Nghĩ tới đây, tôi nuốt một ngụm nước bọt, không biết là bởi vì thịt, hay là bởi vì Lý Bồi Cổ.

"Nó? Để lại lau chân cũng còn ngại bẩn." Lý Lý Cát vẫn như cũ dùng lỗ mũi quan sát tôi, nghi ngờ giá trị thực dụng của tôi.

"Tắm một cái, thì sạch sẽ thôi." Lý Bồi Cổ tự nhiên cười một tiếng.

Một giây kế tiếp, tôi liền bị dẫn vào trong phòng tắm.

Bên trong có bồn tắm rất lớn, có thể chứa được năm người lớn, lúc ấy nội tâm còn thuần khiết, bề ngoài bẩn thỉu tôi cũng thể có được năm phút nghĩ đước đến cái từ ngữ này.

Pha xong nước nóng, nhất thời trong phòng tắm bốc lền toàn hơi nước, tràn đầy mùi thơm hoa Lavender(2).

Lý Bồi Cổ kéo tôi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng giúp tôi cởi lớp quần áo rách ra, mà tôi thì nghiêng đầu sang chỗ khác, mặc cho hắn định đoạt.

Tình hình như vậy, chứ không phải giống như các phim cổ trang trong một tấm màn che màu hồng tươi sáng lần đầu tiên tiến hành những động tác chỉ được học trong giáo dục giới tính của nam và nữ.

Lớp quần áo thứ nhất, cứ như vậy cởi ra rồi, bên trong, còn dư lại một cái áo ghi lê thối lũng hai lỗ.

Rất mất mặt, hai lổ nhỏ này vừa lúc liền đã lộ ra hai Tiểu Anh Đào của tôi.

Mặc dù chỉ là anh đào non bốn tuổi, nhưng là ở dưới bụng hai người con trai trước mặt vẩn ương lên hai trái dưa chuột, mỗi người nhô lên một trái, cho nên không khí đúng là lúng túng.

Tay Lý Bồi Cổ sửng sốt, miệng Lý Lý Cát thành hình "o".

Ta chỉ có thể nhỏ giọng giải thích: "Không có việc gì thì ta liền thích kéo nơi này."(Bonei: )

Lời này vừa nói ra.

Ngón tay Lý Bồi Cổ cứng ngắc.

Lý Lý Cát ngã xuống đất bất tỉnh.