Không khí cũng dần trở nên vui vẻ hơn. Chỉ có Bích Hạ trầm tư nhìn Bạch Linh. Mấy tên con trai trong lớp vẫn vậy, vẫn nói chuyện như huynh đệ với Bạch Linh, lại còn khoác vai bá cổ nhau.
Hồng Nam vẫn thần trí mông lung từ lúc Bạch Linh không phủ nhận là từng thích mình. Lại có một chút gì đó vui vẻ ngây ngốc. Bích Hạ thấy vậy càng tối sầm mặt. Tuy mình và Hồng Nam không có tình cảm với nhau, nhưng từ trước tới giờ cậu ấy luôn để ý tới mình. Những chuyện trong cuộc sống cũng thường kể cho Bích Hạ nghe, hai người có thể nói rằng làm bạn với nhau vô cùng thân thiết, vô cùng tri kỉ. Nhưng bây giờ khi thấy ánh mắt của Hồng Nam hướng tới người con gái khác, bất giác Bích Hạ lại khó chịu trong lòng.
Bích Hạ bắt đầu hồ hởi nói chuyện với mọi người hơn, cũng dần khiến mọi người chú ý vào mình. Đương nhiên Bạch Linh huynh đệ không thể nào sánh với thần nữ rồi. Mấy tên nam nhân lần lượt lại chạy tới chỗ Bích Hạ, liên tục mời rượu làm Hồng Nam phải nhíu mày uống hộ mấy lần.
Bạch Linh dường như đã quen với việc này, cũng không quá hụt hẫng, cầm ly nước hoa quả lên uống.
Tiếng nhạc xập xình, ánh đèn ở ngoài cũng tối hơn, chỉ còn lại đèn nhảy chiếu. Bạch Linh có chút hơi quay cuồng, ngồi đó nhìn ra phía mọi người đang kéo nhau ra nhảy nhót ở ngoài. Bích Hạ tuy ý nhị từ chối nhưng cũng bị mọi người lôi ra theo. Hồng Nam thì xua xua tay tỏ vẻ đã mệt rồi không ra cùng mọi người. Chỉ còn hai người ngồi lại. Bạch Linh cảm giác có chút không thoải mái, liền viện cớ đi vào nhà vệ sinh. Bạch Linh tự vục nước lên mặt mấy lần, chỉ mong rằng có thể nhanh chóng kết thúc bữa tiệc mà đi về…
Lúc đi vào lại đã thấy Hồng Nam ở đó với Bích Hạ. Vừa thấy Bạch Linh lại gần, Bích Hạ liền cầm cốc rượu lên đưa cho Bạch Linh.
- Cảm ơn, tôi không uống rượu.- Bạch Linh từ chối.
- Vậy, cái này được chứ. Mọi điều ác cảm trước đây, mong là từ giờ sẽ được xóa sạch.- Bích Hạ mỉm cười đưa cốc nước cam cho Bạch Linh.
- …- Bạch Linh chần chừ một lúc rồi nhận lấy.- Được.
Sau đó thì cùng Bích Hạ uống một ngụm lớn.
- Vậy hai người ngồi lại nói chuyện nhé, tôi ra với mọi người.- Bích Hạ vỗ vỗ vai Bạch Linh.
Không gian tuy vẫn nghe được một chút tiếng nhạc nhưng vẫn im ắng hơn ở ngoài rất nhiều.
- Bạch Linh…- Hồng Nam xoay xoay cốc rượu trong tay.
Bạch Linh một tay vẫn chống cằm nhìn về khác hướng Hồng Nam, có chút phản ứng lại.
- Cái đó, trước đây…
- Đúng như cậu nói, đều là những chuyện thời trẻ con rồi.- Bạch Linh ngắt giọng Hồng Nam, có chút tùy hứng trả lời lại.- Đúng là trước đây tôi từng thích cậu, tôi thừa nhận.
Bạch Linh vẫn nhìn ngược hướng với Hồng Nam.
- Là do tôi hèn nhát, lấy danh phận bạn thân mà che dấu, không dám đối diện với cậu… Nhưng cậu yên tâm, giờ tôi đã hoàn toàn coi cậu là bạn rồi.
- Cái đó, ý tớ không phải vậy.- Hồng Nam hơi nhăn mày.
Bạch Linh định nói gì đó nữa nhưng cảm giác có chút nóng ở cổ họng. Hơi thở trở nên hơi đứt quãng. Mắt thì đỏ và có cảm giác gì đó vướng làm Bạch Linh chớp liên tục. Thân nhiệt cũng tăng dần, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, cả người có chút không diễn tả được. Thực sự như có một ngọn lửa như đang thiêu trong người Bạch Linh, mặt đã đỏ đến mức nhìn mơ màng. Bạch Linh định đứng dậy thì người loạng choạng suýt ngã. Hồng Nam thấy vậy thì liền chạy lại đỡ lấy Bạch Linh. Hồng Nam thấy người Bạch Linh nóng bỏng rát, thần trí mơ hồ, hai mắt hình như đã không còn nhận thức được rõ nữa. Người thì đã mềm nhũn ngã vào người Hồng Nam.
- Bạch Linh?
- Nóng quá.- Bạch Linh cọ cọ mặt vào tay Hồng Nam.- Cho tôi nhiều hơn đi. Mát quá.
Hồng Nam còn chưa kịp phản ứng đã bị Bạch Linh áp sát vào người, cọ cọ dụi dụi như con mèo con.
- Bạch Linh, cậu bị sao vậy?- Hồng Nam cố giữ người Bạch Linh lại.
- Không thích ư?- Bạch Linh mặt không còn nhận thức, ngẩng lên hỏi Hồng Nam.
- Cái đó…
Còn chưa nói hết đã bị sức đè của Bạch Linh làm ngã về sau ghế. Một cảnh Hồng Nam thì ngồi trên ghế, còn Bạch Linh thì ngồi trong lòng Hồng Nam vô cùng ám muội…
Bạch Linh lục áo Hồng Nam để cởi ra, sau đó úp mặt lên ngực Hồng Nam. Hồng Nam không biết vì sao mà cũng không từ chối một màn quấy nhiễu ấy của Bạch Linh.
- Mát quá.- Bạch Linh khẽ kêu lên, vẫn không ngừng cọ cọ dụi dụi.- Muốn…
- Không được…- Hồng Nam giữ chặt lấy tay Bạch Linh.
Đột nhiên cửa mở ra, Bạch Linh giờ đã không còn tỉnh táo, vẫn đang ngồi trên người Hải Đăng.
- Cái… cái gì thế này?- Giọng mọi người xì xào.
Có một người đứng đó mặt tối sầm hơn tất cả. Nắm tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Bạch Linh và Hồng Nam nhìn đều đang quần áo xộc xệch, nhất là Bạch Linh vẫn đang thần trí mơ hồ áp sát vào Hồng Nam.
- Đăng, tôi đã bảo là có gì đó…- Bích Hạ mặt vẻ khó nói nói.
- Im miệng.- Hải Đăng tức giận nói.
Mọi người đều lùi lại, không dám đến gần con người đang tỏa ra sát khí như muốn giết người kia, cũng quá kinh hồn rồi. Bích Hạ cũng bị giật mình, chưa từng nhìn thấy một Hải Đăng đáng sợ như vậy bao giờ. Nhưng như vậy, cũng đúng với ý cô.