Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 93




Bạch Linh facetime cho Khả Tiên gần một tiếng đồng hồ chỉ để hỏi về buổi hẹn đầu tiên nên ăn mặc, cử chỉ điệu bộ thế nào. Khả Tiên nhìn bộ dạng ngây ngốc của Bạch Linh mà cũng thấy vui thay cho bạn mình. Bạch Linh cũng vì đắm chìm trong việc chọn đồ đi chơi với Hải Đăng mà quên đi những điều khó chịu vừa nãy.

Không nghĩ hai người lại tiến triển nhanh vậy nha, cuối cùng thì cũng ổn rồi.-Khả Tiên cười nói với Bạch Linh.

Ừm, tớ vẫn cảm giác như không chân thực vậy.-Bạch Linh cũng ngại ngùng cười.

Có lẽ sức mạnh của tình yêu cũng khiến một cô nàng nam tính như Bạch Linh muốn trở nên nhẹ nhàng và nữ tính, dù sao thì Khả Tiên vẫn thích như vậy hơn. Có một người có thể che chở cho Bạch Linh thì còn gì tốt hơn nữa. Vì Khả Tiên duyệt mãi mà không lựa được bộ nào Bạch Linh mang đi, nên Bạch Linh đành sang cầu cứu mấy chị gái đi cùng đội SKULL, mấy cô nàng đó nghe Bạch Linh đỏ mặt nói chuẩn bị đi hẹn hò thì đều ném cho Bạch Linh cả đống váy của mình mang theo. Bạch Linh ôm đống đấy về cho Khả Tiên xem rồi thử đồ mà đầu quay mòng mòng.

Bà cô của tớ ơi, có thể ngừng được chưa, tớ sắp không chịu được rồi, cũng sắp tới giờ hẹn rồi a…- Bạch Linh than thở.

Không được, chẳng phải cậu muốn Hải Đăng thấy cậu thật dễ thương à? Nào, nhấc mông dậy thử nốt đi rồi tớ chốt cho.-Khả Tiên giống như một bà mẹ đang dạy con gái của mình.

Tớ biết rồi.- Bạch Linh lười nhác đứng dậy.

Loay hoay một hồi thì Khả Tiên cũng đồng ý với một chiếc váy liền nhẹ nhàng màu vàng nhạt hở vai nữ tính. Bạch Linh mặc nhưng vẫn có chút bất tiện, cũng không phải chưa mặc váy bao giờ, nhưng váy liền thân mà còn hở vai nữ tính thế này thì là lần đầu Bạch Linh mặc thật sự.

Bộ này cũng quá bất tiện rồi đi…- Bạch Linh nói.

Không bất tiện thì không phải đồ dành cho con gái nha, mau đi, nhất định sẽ khiến nhóc đó mê mệt. À, nhớ tô thêm một ít son mà tớ tặng…- Khả Tiên nói.

Biết rồi, cảm ơn, Khả Tiên.

Ừm, đi đi, tên nhóc đó chắc chắn sẽ lác mắt đấy.- Khả Tiên mỉm cười nháy mắt làm bộ cố lên với Bạch Linh.

Bạch Linh cũng mỉm cười, sau đó vơ vội đống đồ vừa mượn mang đi trả cho mấy chị gái tốt bụng đó. Họ còn tốt bụng cho Bạch Linh mượn đôi giày cao gót mảnh khảnh khi thấy Bạch Linh đi giày thể thao nữa chứ… Thật là tốt bụng ghê. Bạch Linh cúi người cảm ơn liên tục rồi đi tới chỗ hẹn.

Bạch Linh vội vội vàng vàng ra chỗ hẻm gần khách sạn mà Hải Đăng nói. Vừa đến đã thấy Hải Đăng đứng đó, một thân quần áo giản dị nhưng toát lên vẻ đẹp trai ngút ngàn. Chỉ đơn giản là áo phông, khoác thêm sơmi bò với quần jeans loại basic mà cũng khiến tim Bạch Linh đập thình thịch. Thật may là cậu ấy đã đội mũ che gần nửa mặt, nếu không nhất định sẽ bị con gái quanh đây tán tỉnh mất. Tay cậu ấy vẫn đang khoang lại trước ngực, người dựa vào tường. Mấy cô gái đi quanh đó vẫn không tránh ngoảnh mặt nhìn mất lần. Bạch Linh chỉnh trang lại quần áo. Hít một hơi thật sâu rồi lại gần.

Anh đợi tôi lâu chưa?- Bạch Linh nói.

Cũng không lâu.-Hải Đăng bỏ tay ra đứng thẳng dậy.

Dù cho mắt cậu vẫn chưa nhìn rõ hẳn, nhưng cũng nhìn được Bạch Linh đang mặc váy, cả người thì cứ uốn éo như có con sâu nào bò vào người vậy. Hơn nữa… còn là váy hở vai…Hải Đăng có chút trầm tĩnh. Bạch Linh thấy Hải Đăng nhìn mình chằm chằm, thực ra cũng không biết cậu ấy có nhìn thấy rõ không… nhưng nhìn cậu ấy mặt không biến sắc gì thế này…

A… nhìn lạ lắm hả? Tại Khả Tiên nói rằng cái váy này khá dễ thương nên…- Bạch Linh xấu hổ vân vê mép váy nói.

Không phải, nhưng lần sau đừng mặc như vậy nữa…- Hải Đăng quay mặt sang một bên.

Bạch Linh tiu nghỉu, Khả Tiên này đúng là mách sai hết rồi… Hình như cậu ấy không thích mình mặc thế này… Hải Đăng lấy tay giữ mặt, nếu không mặt sẽ đỏ chết mất. Nhìn Bạch Linh tiu nghỉu vân vê váy thật sự là đáng yêu chết người rồi, cả bộ váy này nữa… Không thể để mấy tên con trai khác cũng nhìn thấy được, cũng quá hở nữa… Chỉ nên để bản thân mình nhìn là được rồi. Mặc dù Hải Đăng cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng cậu thực sự không muốn mấy tên khác nhìn thấy Bạch Linh như vậy một chút nào cả… Hải Đăng bước đi được mấy bước, Bạch Linh cũng lẽo đẽo đằng sau. Đột nhiên Hải Đăng dừng lại, làm Bạch Linh đang tiu nghỉu đi đằng sau đập đầu vào lưng cậu. Vừa ngẩng mặt lên thì đã thấy Hải Đăng cởi áo sơ mi bò của mình ra, khoác lên người Bạch Linh.

Tôi bị nóng, cầm hộ tôi.-Hải Đăng nói.

Vậy để tôi cầm...- Bạch Linh nhanh chóng định bỏ áo xuống tay cầm.

Không được, mặc đi. Cô hậu đậu như vậy, đến khi lại quên áo của tôi ở đâu thì sao.- Hải Đăng giữ chặt áo trên vai Bạch Linh.

Được...được rồi.

Chờ Bạch Linh mặc áo ngay ngắn rồi, Hải Đăng liền cầm lấy tay Bạch Linh, kéo Bạch Linh bước đi song song cạnh mình. Bạch Linh vừa nãy còn tiu nghỉu như được tưới thêm nước, vui vẻ nở nụ cười đi cạnh Hải Đăng.

Hai người cùng nhau ngồi xe bus rồi đi ăn đồ ăn ngon ở con phố tấp nập nhất thành phố này. Hải Đăng luôn nắm chặt tay Bạch Linh, thỉnh thoảng lại kéo Bạch Linh lại gần mình để tránh người khác lúc đi qua dòng người tấp nập. Cảm giác vô cùng ấm áp bao trùm. Tuy rằng từ đầu đến cuối cậu ấy chỉ giữ nguyên một bộ mặt không cảm xúc nhưng chỉ nghĩ đến việc cùng cậu ấy làm những việc làm nhỏ bé ấm áp này chỉ để mình vui, trái tim Bạch Linh lại rung động nảy lên một nhịp. Cảm giác thế giới thực sự không có ai khác, chỉ có mỗi hai người là tồn tại với nhau…