Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 73




Sấy đầu xong thì Bạch Linh giúp Hải Đăng thay lại đống băng ở quanh mắt. Vì áo Hải Đăng quá dài nên Bạch Linh cứ phải liên tục kéo ống tay áo lên.

- Nếu như tôi không nhìn được nữa thì sao?- Hải Đăng bâng khuâng hỏi.

- Không sao, tôi giúp anh nhìn.- Bạch Linh đáp một cách rất thản nhiên.

- Nhưng tôi không nhìn được khuôn mặt xấu xí của cô nữa.- Hải Đăng nói.

- Hứ... đã xấu xí vậy rồi, anh còn muốn nhìn làm gì.- Bạch Linh giả bộ tức giận.

- Vì thích.- Hải Đăng cười cười.- Nhìn nhiều cũng thấy vui vui.

Bạch Linh giả bộ thụi nhẹ một cái vào bụng Hải Đăng. Sau đó không gian lại trở nên yên tĩnh... Quả thực lúc ở cùng nhau mà không có việc gì làm thế này... khá là ngượng nghịu.

- Anh có muốn xem phim không?- Bạch Linh ngại quá lỡ mồm nói.- A...

Biết mình lỡ mồm nên tự động bịt miệng lại, cái mồm đúng là đáng đánh mà...

- Làm gì cũng được, cô muốn làm gì thì đều làm hết.

Bạch Linh há mồm dài suýt rớt xuống đất. Vậy nói rằng muốn ăn thịt tiểu bạch thỏ có được không ta... ấy, ấy, lại nghĩ lung tung rồi.

- Tôi không muốn gì cả, chỉ muốn anh...- Bạch Linh chưa nói hết câu.

- Được, chỉ cần cô ngày bao nuôi ba bữa.- Hải Đăng ngồi ở sofa chống cằm.

- Anh đừng có nghĩ bậy...

Hải Đăng giang hai tay ra làm tư thế như đón Bạch Linh. Vòng tay ấy quả thực có sức hút ma mị... Bạch Linh muốn giữ mấy miếng liêm sỉ cuối cùng nhưng do Hải Đăng quá đẹp trai, nên bản thân một lần nữa ném liêm sỉ của mình qua cửa sổ.

Bạch Linh lại gần kéo Hải Đăng dậy. Vòng bàn tay đang ngóng chờ của cậu ấy lên vai mình, đưa Hải Đăng vào phòng ngủ.

- Anh là bệnh nhân, tôi chỉ muốn anh an yên dưỡng bệnh cho tốt. Mau ngủ sớm đi.

Hải Đăng thấy Bạch Linh như vậy thì chỉ im lặng ủ mưu, không nói gì. Vào đến phòng ngủ, Bạch Linh ném Hải Đăng lại giường như ném mấy con lợn vào chuồng.

- Anh ngủ đi, có gì có gọi tôi, tôi ở ngay bên cạnh.- Bạch Linh nói rồi quay lưng chuẩn bị về phòng.

- A...- Hải Đăng ôm lấy cánh tay diễn như thật...

Bạch Linh lại vội vàng sờ sờ vào tay Hải Đăng sau lớp áo.

- Sao vậy, sao vậy? Anh bị đau à.

Hải Đăng kéo Bạch Linh nằm xuống, sau đó kéo chăn lên phủ kín hai người, vòng tay qua khoá Bạch Linh lại trong lòng.

- Anh làm gì vậy?- Bạch Linh nói nhỏ, sao cậu ấy không nhìn thấy gì mà vẫn tinh như vậy trời...

- Tôi sợ, ở lại với tôi được không.- Hải Đăng giở giọng nhẹ nhàng, có chút cầu khẩn.

Bạch Linh bị giọng nói ấy làm tim mềm ra. Nhất thời không biết từ chối thế nào...

Hải Đăng ôm Bạch Linh từ sau, hít hít mùi thơm từ trên người Bạch Linh. Hải Đăng biết là Bạch Linh dễ mềm lòng, chỉ cần giả vờ đáng thương một chút, Bạch Linh sẽ không nỡ từ chối. Ôm Bạch Linh trong lòng có cảm giác mềm mại như ôm một con mèo vậy. Vì áo của Hải Đăng lớn nên Bạch Linh như bị lọt thỏm trong đó, càng đáng yêu hơn. Hải Đăng thực sự muốn nhìn thấy mặt Bạch Linh ngay lúc này. Để lưu giữ lại hình ảnh ấy. Không hiểu sao càng ngày Hải Đăng càng muốn trêu đùa Bạch Linh, như trêu mấy con mèo nhỏ... thực sự khó hiểu a...

Bạch Linh thấy Hải Đăng không nói gì nữa, liền quay người lại. Mặt đối mặt với Hải Đăng.

- Anh ngủ rồi?- Bạch Linh giọng khe khẽ.

Không thấy Hải Đăng trả lời. Bạch Linh chọc chọc vào má cậu ấy cũng không thấy phản ứng. Bạch Linh liền đưa tay lên sờ sờ sống mũi cao của Hải Đăng. Khuôn mặt này đúng là nên đem đi nhân giống... trong mắt Bạch Linh hoàn toàn là si mê nhìn Hải Đăng.

- Sao có thể ngủ say như vậy chứ hả?- Bạch Linh nhăn nhăn mũi.- Suốt ngày chỉ biết bắt nạt tôi.

Đang mân mê những đường nét trên khuôn mặt của cậu ấy thì Hải Đăng liền giữ tay Bạch Linh lại, nhướn qua hôn chụt một cái rõ to lên trán Bạch Linh.

- Anh... chưa ngủ.- Bạch Linh lắp bắp.

- Nghe thấy tiếng có người trách tôi ngủ say quá, khiến người ta mong chờ, nên đành phải tỉnh dậy.- Hải Đăng cười cười trêu ngươi.

- Ha...haha... chắc là ai ý chứ...- Bạch Linh đánh trống lảng.

- Vậy à.. Nhưng tôi không kiểm soát được, lúc nào cũng muốn hôn cô... cả nhắm mắt lại vẫn nghĩ đến.

Mặt Bạch Linh nóng lên, từ bao giờ mà da mặt cậu ấy dày như vậy trời. Có thể nói một cách trơn tru không có chút lắp bắp như thế.

- Anh... sắc lang...- Bạch Linh đưa tay lên che mặt đang nóng như than của mình.

- Tôi muốn hôn người tôi thích, có gì là sắc lang...- Hải Đăng vẫn không biết xấu hổ trêu chọc.

- Anh... đừng nói nữa..a...

- Ý cô là nên thực hành?

- Cái đó.... anh đừng có xuyên tạc ý tôi...- Bạch Linh bị đuối lý lẽ trước Hải Đăng.

Còn chưa nói hết câu đã bị Hải Đăng chặn lại bằng môi cậu ấy, xoay người ép Bạch Linh xuống dưới thân mình. Nụ hôn đầy dây dưa ướt át.

Hải Đăng đưa tay luồn vào trong áo rộng của Bạch Linh. Bạch Linh bị giật mình liền căng cứng người lại. Tay cậu ấy mân mê trên người Bạch Linh. Sau đó thì tự cởi áo của mình ra.

- Ưm... Đăng... ưm...- Bạch Linh định nói nhưng không nói được vì Hải Đăng vẫn đang chặn môi Bạch Linh...

Người Bạch Linh vặn vẹo, tay đặt trước ngực Hải Đăng. Hải Đăng cúi xuống hôn mân mê từ tai đến xương quai xanh của Bạch Linh. Tay Bạch Linh yếu ớt giữ vai Hải Đăng lại.

- Bạch Linh...- Giọng Hải Đăng có chút mơ hồ, hơi thở đứt đoạn.

Bạch Linh cũng đang mộng mị, chỉ có thể yếu ớt phản ứng lại, mỗi lần Hải Đăng chạm vào người là một lần co quắp. Vừa muốn phản đối vừa muốn tiếp tục.