Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 41




Mẹ Hải Đăng không biết phải nói gì mới đúng. Người mà bản thân coi là chị em trước mặt, giờ lại cùng chung một chồng với mình. Thật nực cười... Cuộc sống mới éo le làm sao.

- Cũng tức là sau khi tôi về nhà vì bố mẹ bắt về, tôi có viết thư hỏi thăm, em lại nói dối tôi là anh ấy không liên lạc gì cả.- Giọng mẹ Hải Đăng khô khốc.

- Em... em thực sự xin lỗi, chỉ tại em thực sự thích anh ấy, anh ấy cũng thích em, cho nên...

Mẹ Hải Đăng thấy trớ trêu thay, đây không phải lỗi do ai cả, lỗi là do định mệnh khiến hai người họ lướt qua nhau mà thôi...

- Em và anh ấy đang rất hạnh phúc, em xin cô hãy buông tay anh ấy, dù sao chúng ta từng là chị em...

- Ha..haa...- Mẹ Hải Đăng không nhìn ra là đang khóc hay cười.

- Tại vì... chúng em mới là một gia đình, nếu cứ tiếp tục thì chỉ cô là người khổ thôi.- Người phụ nữ kia bày ra khuôn mặt như đang nghĩ cho mẹ con Hải Đăng.

- Không được, gia đình tôi nhất định là tôi sẽ gìn giữ, trừ khi anh ấy là người tuyệt tình máu lạnh với tôi trước.- Mẹ Hải Đăng có chút không kiềm chế được.

Bỗng nhiên mẹ Hải Đăng thấy có gì đó không ổn, hình như là bị sinh sớm. Bụng mẹ Hải Đăng có biến chuyển dữ dội, mọi người xung quanh đều vây lại gọi điện cho bệnh viện. Một lúc sau tiếng còi xe kêu lớn dần. Mẹ Hải Đăng được đưa vào sinh mà không hề có ai bên cạnh. Đây là một ca sinh khó, cần hết sức lực héo hon cuối cùng của bà mới giúp cho Hải Đăng ra đời một cách thuận lợi. Bà chỉ biết sau khi sinh bà mất hết đi ý thức, lúc gắng gượng mở mắt ra đã thấy cả nhà hai bên đang quây lại bên giường, bố mẹ bà vốn không biết bà bị đối xử lạnh nhạt như thế vẫn đang ngồi nhìn đứa cháu trai kháu khỉnh của mình, thấy bà tỉnh dậy thì bế Hải Đăng lại gần cho bà nhìn mặt. Dù bị sinh non nhưng Hải Đăng hoàn toàn bình thường. Mẹ Hải Đăng quay mặt sang nhìn bố cậu ấy, người đàn ông này lần đầu có một mặt biểu cảm ngỡ ngàng chứ không phải lạnh nhạt xa cách như vậy. Mẹ Hải Đăng nhìn cậu ấy cười hiền rồi cố gắng dùng sức, chỉ nói một câu.

- Đặt... tên con là... Hải Đăng.

Sau đó bà mỉm cười lần cuối nhìn bố mẹ mình, giọt nước mắt rơi xuống, đôi mắt nhắm nghiền không mở ra nữa. Có lẽ là do bà đã kiệt sức, cũng có thể do bản thân quá đau lòng cho mình trong quãng thời gian vừa rồi. Nếu như trước đây có thể gặp lại, liệu hai người họ có khác không... liệu bà có thể có một gia đình ấm áp bên người chồng mình yêu thương và đứa con trai nhỏ bé?

Tiếng mọi người hoảng hốt gọi bà, bà có thể nghe loáng thoáng nhưng đôi mắt đã trĩu nặng nhắm nghiền, thực sự xin lỗi con, Hải Đăng, bỏ con lại thế giới to lớn này, mẹ thật không cam lòng, nhưng mẹ thực sự xin lỗi...

Rồi sau đó là những tiếng nói ong ong không thuộc về bà nữa, đôi mắt ấy nhắm chặt, nhưng đôi môi lại vừa có nét buồn và vừa có nét giải thoát.

Cũng sau đó, ông bà ngoại Hải Đăng phát hiện ra sự việc, đã làm to một trận, đòi đón Hải Đăng về nhà nuôi, sau đó cũng gây không ít khó khăn cho bên nhà nội Hải Đăng cũng như người phụ nữ kia. Chỉ là bố Hải Đăng cũng không phải kẻ tầm thường gì, luôn bao bọc cho hai mẹ con họ chu toàn. Không lâu sau thì cũng cho họ một danh phận đúng nghĩa.

Còn riêng về Hải Đăng, từ nhỏ có sống bên nhà ngoại, luôn là bà ngoại một tay nuôi nấng, cho đến khi cậu vào cấp 2, sau khi lên lớp 9, bà cậu cũng mất, để lại còn có hai ông cháu và một người em trai của mẹ Hải Đăng, chính là người đang kinh doanh chuỗi khu nghỉ dưỡng lần trước nhà Bạch Linh đến. Trước lúc mất, bà cậu đưa cậu một cái hộp kỉ vật của mẹ cậu mà bà cậu luôn cất giữ rất kĩ. Dù có thể hôn nhân của mẹ cậu đúng là để củng cố địa vị, nhưng năm đó bà Hải Đăng là nhìn ra mẹ cậu rất ưng chàng trai đó nên cũng thuận nước đẩy thuyền, thật không ngờ lại thành ra như vậy. Mỗi năm bà thường hay đưa cho cậu những bức thư khác nhau vào những dịp lễ lớn của mẹ cậu. Mẹ cậu đã chuẩn bị rất chu đáo như biết trước được tương lai vậy, bà cậu đưa lại cái hòm ấy cho Hải Đăng. Trong đó vẫn còn rất nhiều những bức thư cho đến khi cậu tận 50 tuổi, một chiếc nhẫn và vài món đồ chơi mẹ cậu tự làm, đồ trẻ con mẹ cậu tự may dù không thể mặc được vì mẹ cậu khá vụng.

Ngày hôm ấy, sự mất mát bao trùm, trái tim của Hải Đăng đau đớn, trong lòng không hề muốn tha thứ cho người đàn ông kia, cậu cũng tự ghét chính mình, ghét dòng máu mà bản thân đang mang, cũng vì sinh cậu mà mẹ cậu mới biến mất, vì có cậu mà mẹ cậu đã phải một mình gánh vác bao nhiêu... Cậu quyết định ra ngoài, sống như những người bình thường, tự làm thêm tự học và ở trọ, cho tới khi lên Đại học thì như mọi người đã biết rồi. Mặc dù ông ngoại và cậu của Hải Đăng rất không đồng ý nhưng vì Hải Đăng quá kiên quyết nên không thể làm gì được. Hải Đăng không biết hết chuyện của mẹ, chỉ nghe được vài điều từ ông bà và những gì mẹ cậu viết cho cậu, cũng như ngắm nhìn mẹ mình qua mỗi tấm ảnh vô cảm.

...

- Cô biết không, mẹ đặt tên tôi là Hải Đăng, vì mẹ nói, tôi chính là ngọn hải đăng của cuộc đời mẹ, là ánh sáng duy nhất khi mẹ bế tắc trong biển đêm tăm tối...

- Tôi là đứa không ai cần như vậy, cô vẫn thích tôi chứ?

Hải Đăng nhìn mông lung vào không trung... Bạch Linh nghe Hải Đăng kể về gia đình, thực sự vừa thấy biết ơn vừa thấy cảm thông cho Hải Đăng. Biết ơn vì cậu ấy chịu chia sẻ với mình. Cảm thông vì Bạch Linh đã hiểu vì sao cậu ấy luôn giữ mình chặt lại như thế. Bạch Linh vòng tay ôm lấy vai Hải Đăng như muốn tiếp thêm sức mạnh cho cậu ấy... Nếu như cả thế giới có quay lưng lại với Hải Đăng thì Bạch Linh cũng vẫn sẽ mãi mãi ở cạnh cậu ấy. Người luôn đưa tay về phía Bạch Linh chính là cậu ấy, người suy nghĩ cho Bạch Linh cũng là cậu ấy, và vì người mà Bạch Linh thực sự rất rất thích cũng chính là cậu ấy. Vì vậy Bạch Linh muốn có thể bù đắp những khoảng trống trong tâm trí của Hải Đăng bằng những kỉ niệm tuyệt vời nhất có thể.

Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333