Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 17




Hải Đăng vừa bước vào thì thấy Bạch Linh đang nằm dưới sàn. Cậu chạy đi bật cầu dao ở ngoài, sau đó lại quay vào phòng bật đèn lên.

Hải Đăng đỡ Bạch Linh dậy, vỗ vỗ vào mặt cho tỉnh.

- Bạch Linh, tỉnh dậy.

Bạch Linh lơ mơ mở mắt ra, ánh đèn rọi vào mắt có chút loá. Khi nhìn thấy Hải Đăng thì không biết nói gì, cảm xúc có chút nghẹn ngào, vừa cảm động vừa tủi thân. Thật may là cậu ấy đến rồi.

- Tôi không bị ảo giác đâu đúng không? Đúng là anh đúng không?- Bạch Linh hỏi ngớ ngẩn.

- Không phải ảo giác.- Hải Đăng nói.

Sau đó Hải Đăng rờ lên trán Bạch Linh, thấy nóng ran, cả mặt cũng đỏ như xông hơi vậy. Hải Đăng đỡ Bạch Linh lên ghế nằm lại, chạy đi kiếm tấm vải sạch sạch, sau đó đi giặt qua nước, lau mặt rồi đắp lên trán cho Bạch Linh.

Bạch Linh mắt nhìn có chút mơ hồ, nhưng vẫn nhìn thấy rõ Hải Đăng đang chăm sóc cho mình. Cả người cậu ấy đều ướt sũng lấm lem bùn đất, khuôn mặt đẹp trai cũng lấm lem không ít. Bạch Linh thực sự cảm động, cảm giác lại thích Hải Đăng hơn một chút. Tim có chút rung rinh rộn ràng đập nhanh.

Bỗng chợt Hải Đăng cởi áo ra, động tác vô cùng dứt khoát. Bạch Linh trong lòng khẽ ho nhẹ một cái, thiện tai thiện tai. Dù lý trí nhắc nhở không được nhìn nhưng mắt Bạch Linh cứ tự động lé về phía bên đấy.

Ầu, cơ bắp của cậu ấy lộ ra toàn bộ, làn da trắng nữa... Con trai gì đâu mà thân hình đẹp thế này, chỉ muốn làm thịt ngay tức khắc, mình mà đang không sốt thì... Bạch Linh cười hắc hắc hai tiếng.

Hải Đăng chợt thấy có gì đấy không đúng, quay ra thấy Bạch Linh đang thô lố mở mắt ra nhìn mình, còn cười cười trông như mấy tên biến thái. Mặt Hải Đăng có chút đen lại, ném đại tấm vải về phía Bạch Linh. Con gái gì mà không biết mắc cỡ một chút nào vậy.

- Này, tôi không thở được.- Bạch Linh bất mãn kêu lên.

- Háo sắc, phải che mắt lại.- Hải Đăng giọng khinh bỉ nói.

Bạch Linh không chịu nằm yên, quơ quơ tay chân để lôi tấm vải ra, Hải Đăng thấy vậy liền lại gần định giữ tấm vải lại. Bạch Linh giãy giụa mạnh quá khiến Hải Đăng không giữ được, liền mất đà làm cả hai ngã xuống sàn.

Một màn trai dưới gái trên lộ ra. Bạch Linh ngã lên người Hải Đăng, giữa hai người chỉ có một tấm vải, đúng hơn là một tấm rèm mỏng... Tay Bạch Linh đặt trên ngực Hải Đăng, có cách hẳn 1 lớp rèm... Mặt Hải Đăng có chút muốn đấm người đang đè lên người mình.

Bạch Linh không còn liêm sỉ, tay nắn nắn vật thể rắn chắc kia, khuôn mặt đang úp thẳng lên người Hải Đăng ngây ngô xoa xoa, đây có phải thiên đường cơ bắp không. Thật hạnh phúc a...

Đầu Hải Đăng xuất hiện dấu cộng đen kịt cực điểm, muốn ném con người đang không yên phận này ra ngoài.

- Cô có muốn tôi vất cô ra ngoài kia làm bạn với một số thứ không?- Hải Đăng kìm nén nói.

Bạch Linh giật mình bật dậy, cười hề hề tỏ vẻ không cố tình, giả đò như người vô tội bị hại.

Thấy Bạch Linh vẫn chưa chịu xuống khỏi người mình, mặt Hải Đăng lại tiếp tục như mây mù giăng lối.

- Hê hê, sorry sorry...- Bạch Linh vừa nói vừa định ra khỏi người Hải Đăng.

Uỳnh! Một tiếng sấm lớn ngang qua bầu trời.

Bạch Linh giật mình theo phản xạ ngã người về phía trước. Hải Đăng cũng phản xạ ngẩng dậy vừa đúng ôm lấy Bạch Linh. Hải Đăng có chút khó hiểu, không biết vì sao bản thân lại tự động bật dậy đón lấy Bạch Linh như thế. Bạch Linh có chút run run trong 0,001s. Lúc định thần lại thì mới phát hiện tay mình đang áp sát vào người Hải Đăng, cậu ấy cũng đang vòng tay ra ôm mình... Trái tim Bạch Linh đập liên hồi, mặt đỏ còn hơn lúc phát sốt... Có một luồng điện chạy dọc cơ thể cùng một chút gì đó thích thú. Tình thế này không biết làm thế nào mới ổn... Xấu hổ chết được. Bạch Linh cúi gằm mặt không biết nói gì, cũng không biết phải làm gì cho đúng.

Hải Đăng cảm nhận được sự nóng từ mặt Bạch Linh, vội đưa tay lên trán Bạch Linh. Mặt Bạch Linh càng nóng hơn.

- Lại phát sốt rồi?- Hải Đăng hơi nhíu mày.

- ...

- Để yên xem nào.- Hải Đăng áp hai tay vào má Bạch Linh.

Bạch Linh đầu óc nhằng nhịt, suýt sịt máu mũi. Chu choa mạ ơi, anh làm thế thì nó mới nóng đấy. Đầu Bạch Linh quay mòng mòng.

- Cái này, cái này...không phải...- Bạch Linh mơ hồ đẩy đẩy Hải Đăng ra định đứng lên, chứ nếu còn để yên thế này chắc sẽ mất mấy lít máu mũi mất.

Uỳnh, lại một tiếng sấm nữa, Bạch Linh vừa định đứng dậy lại giật mình loạng choạng. Hải Đăng vội vươn tay ra chụp lấy Bạch Linh, sau đó Bạch Linh lại nằm trọn trong khuôn ngực đầy mê hoặc ấy. Bạch Linh khẽ muốn đấm bản thân một cái, bầu không khí thế này thật khó xử.

Hải Đăng ôm, nói là ôm cũng không đúng lắm, giữ Bạch Linh ở cạnh người, trong lòng cũng có chút gợn sóng. Có cảm giác che chở cho ai đó. Hơn nữa Bạch Linh vốn không phải là quá gầy nhưng khi vòng tay qua thế này thấy Bạch Linh rất nhỏ bé, giống như con cún Hải Đăng vẫn hay ôm ở nhà. Tay tự dưng muốn đưa lên vuốt tóc Bạch Linh nhưng lại khựng lại ở không chung. Tóc Hải Đăng vốn bị mưa làm cho ướt hết, nhỏ giọt xuống nhìn đầy mị lực.

- Có sao không?- Hải Đăng hỏi Bạch Linh.

- Không...không sao...- Bạch Linh lí nhí nói rồi bước ra khỏi người Hải Đăng.- Ha, nóng quá, nóng quá...haha..haha..

Bạch Linh lấy tay quạt mặt, cười khan mấy tiếng khô khốc. Má ơi, thực sự là suýt thì phụt máu mũi rồi, tiếp xúc thân mật thế này...

Hải Đăng cũng đứng dậy, định lấy tạm cái gì đó lau người, Bạch Linh đứng đó đờ đẫn.

- Còn định nhìn chùa đến bao giờ?- Hải Đăng lên tiếng.

- À à.- Bạch Linh vội quay lưng lại.- Tôi không nhìn, từ từ lau, hê hê.

Hải Đăng lấy tạm mấy cái trang phục quay không cần thiết nữa còn sót lại mặc tạm, tay vẫn còn đang lau khô tóc.

Bạch Linh dù nói không nhìn nhưng vẫn thi thoảng quay quay về sau, thấy mặt Hải Đăng dù vẫn còn chút lấm lem bùn đất nhưng lại soái hơn bao giờ hết. Bạch Linh liền lấy khăn tay bé bé của mình trong túi áo, tiến tới vô thức lau chỗ bẩn cho Hải Đăng.

Hải Đăng hơi khựng hành động lau tóc lại, nhìn Bạch Linh. Bạch Linh cũng chợt thấy sai sai, ngẩng lên nhìn Hải Đăng. Ý, cảnh này trong phim thường sẽ là nam nữ chính nhìn nhau rồi phát hiện ra mắt có tia lửa điện và sau đó moa moa đúng không ta. Bạch Linh nghĩ liên miên, đầu óc bay lên trời.... Mắt nhắm lại, mồm định chu chu ra cho giống trong phim...

Bốp, Bạch Linh bị Hải Đăng búng bốp một phát vào trán. Bạch Linh ôm cái trán đau nhìn Hải Đăng với ánh mắt thù hận.

- Anh đối xử với bệnh nhân bị ốm như thế hả?- Bạch Linh xoa xoa trán.

- Nhìn biến thái, không chịu được.- Hải Đăng nói không cảm xúc.

Sau đó Hải Đăng quay đi, che đi nét mặt của mình. Vừa nãy... sao lại thấy Bạch Linh cũng có chút gì đó dễ nhìn? Khiến bản thân định làm một số chuyện kì quặc. Không được, phải tỉnh táo lại. Hải Đăng lắc lắc đầu, quay ra nhìn thì thấy Bạch Linh ngốc nghếch đang ôm cái trán vừa bị búng, mồm chề ra giả vờ đau đớn khóc lóc. Hải Đăng chợt bất giác nhếch mép lên cười. Sau đó lại tự thu lại nụ cười của mình.

Điên rồi, hình như có cái gì không được ổn cho lắm.... Nhất định là do ngấm mưa, đầu óc không được tỉnh táo. Chắc chắn là vậy rồi, Hải Đăng tự nhủ.

Các độc giả thân mến, nếu thấy hay thì Like và Vote ủng hộ mình có thêm động lực nha. Yêu cả nhà!!! <3333

Các độc giả mà thấy hứng thú có thể để lại cmt hoặc gì đó cho tui biết là truyện của tui cũng có các bạn đọc không T.T. Cô đơn ghê T.T.... một like hay vote của bạn cũng là động viên rất lớn cho tui a...