Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 107




Trận đấu cuối cùng, không ngoại lệ, là trận đấu giữa team Bạch Linh với team đấu chuyên nghiệp Good Loser. Còn ba ngày nữa là tới trận đấu. Tất cả các đội vẫn phải luyện thể lực mỗi sáng như bình thường, cũng như là tiếp tục luyện thêm kĩ năng ở những phòng luyện tập cá nhân của từng đội. Bạch Linh vốn là ghét rèn thể lực, nhưng vì có Hải Đăng chạy cùng liền cảm thấy không nhàm chán nữa. Ngắm nhìn cậu ấy nghiêm túc chạy, bộ dạng vô cùng soái a…

Lúc tất cả dừng lại, mồ hôi mồ kê của Bạch Linh cũng đã ướt đẫm áo. Hải Đăng lấy hai cái khăn lau, một cho mình một đưa cho Bạch Linh. Bạch Linh khẽ cảm ơn rồi nhận lấy. Hải Đăng lau xong liền vặn chai nước lọc đưa cho Bạch Linh, mặc cho Bạch Linh vừa mở một chai pepsi đang định uống.

- Vừa chạy xong thì uống nước lọc đi.- Hải Đăng mỉm cười, cầm chai pepsi quẳng sang một bên.

Bạch Linh dù biết là giờ họ đã công khai, cũng đã thể hiện tình cảm nhiều lần, nhưng vẫn không khỏi ngây ngốc sung sướng đơ ra một lúc. Sau đó tự giật mình đón lấy chai nước lọc.

Hải Đăng thấy vậy chỉ buồn cười, dùng khẩu hình nói hai chữ “kém cỏi”. Bạch Linh bị chế giễu liền ngượng, giả vờ chu chu môi lại với Hải Đăng. Hải Đăng liền xoa tóc Bạch Linh tới rối tung rối mù, cho tới khi Bạch Linh lộ ra ánh mắt đang liếc xéo mình mới chịu dừng lại. Không biết từ bao giờ cậu lại có thói quen xoa tóc của Bạch Linh. Mà dường như, từ khi để ý tới Bạch Linh, có rất nhiều thứ ở con người cậu đã thay đổi.

Có mấy đội đi ngang qua, có nam có nữ, thi thoảng lại nghe một hai tiếng xì xào bàn tán. Bạch Linh hơi cau mày, dù có tự nhủ là không để ý đến mấy lời nói đó, nhưng vẫn là không thể hoàn toàn bơ đi được.

Nhìn họ xem… đúng là có chút không xứng đôi. Mà cũng lạ, nếu là tôi, để chọn giữa nữ thần với người kia, chắc chắn là sẽ chọn nữ thần…

Đúng a. Nhìn xem, ăn mặc có khác nào con trai không chứ…

Bạch Linh đầu nổi hắc tuyến, mấy tên này, rốt cuộc là đàn ông hay mấy bà tám ngoài chợ vậy trời?? Hai tên đó vẫn say sưa tán dóc, không biết là Bạch Linh đã lại gần từ lúc nào.

- Này, các anh nói như vậy đủ chưa hả? Các anh đi guốc trong bụng tôi hay sao?- Bạch Linh chống nạnh làm mặt phẫn nộ nói.

Hai tên đó giật mình quay ra, thì thấy Bạch Linh bộ dạng hung dữ đang chống tay ở đó, liền giật mình đứng dậy.

Bộ dạng hung dỡ vậy bảo sao không ai ưa.

Đi lẹ đi.

Hai tên đó co cẳng chạy mất, Bạch Linh tự nhủ hai tiếng vô vị, dám nói sau lưng nhưng trước mặt thì lại sợ hãi chạy mất dép. Bản cô nương đây cũng không phải là muốn bắt nạt thì bắt nạt a… Sau đó vẫn chống nạnh trong lòng thầm mắng mấy tên vừa nãy thêm vài câu.

Hải Đăng đi lại gần, ngồi xuống cạnh Bạch Linh.

- Không sao chứ?- Hải Đăng hỏi.

- Mấy tên đó, thử để tôi bắt được lần nữa xem.- Bạch Linh làm bộ giơ nắm đấm lên, như mấy con mèo xù lông lên dọa người khác.

Hải Đăng liền ôm lấy ngang eo Bạch Linh, áp mặt mình vào bụng Bạch Linh.

- Ngốc, có tôi rồi, không cần phải xù lông với người khác như thế. Ủy khuất có thể khóc, không thích có thể nói, tôi cũng sẽ không cười cô.- Từng câu từng chữ vang lên nhẹ nhàng nhưng đi thẳng vào tâm can Bạch Linh.

Đúng là một phần bản tính Bạch Linh mạnh mẽ, nhưng cũng sẽ có những lúc cảm thấy tủi thân vì những lời nói vô ý của người khác. Thế nhưng từ trước Bạch Linh vẫn là một thân hình ảnh vô tư, hay cười, cũng hay làm mấy trò con bò… chưa từng tỏ ra yếu đuối với ai. Chỉ có Bạch Linh mới biết, thực ra là do cô sợ. Vì hình ảnh mạnh mẽ đã ăn sâu vào ấn tượng của mọi người xung quanh, nếu tỏ ra ủy khuất chỉ càng khiến người ta chán ghét. Bạch Linh cũng là sợ, sau khi thấy Hồng Nam từng đối xử khác biệt giữa Bạch Linh và Bích Hạ, mà đã sinh ra tư tưởng, dù có yếu đuối thì cũng để cho ai xem? Vậy chi bằng tự mình biến mình trở nên mạnh mẽ, điều gì có thể chịu đựng, thì chịu đựng đi… điều gì có thể làm, thì tự làm đi…

Chỉ có Hải Đăng, người luôn giúp đỡ cô những lúc cô thấy sợ, thấy khó khăn, thấy mệt mỏi… Cũng chỉ có cậu ấy, nói với cô là thấy ủy khuất thì không cần phải tỏ ra kiên cường… Cũng chỉ có cậu ấy, khiến Bạch Linh cảm thấy đủ an toàn để bộc lộ ra những gì yếu đuối nhất trong tâm hồn mình.

Trái tim đột nhiên trở nên ấm áp, nhịp tim cũng đập nhanh hơn, thực sự chỉ muốn có thể đem cậu ấy về nuôi, ngày ngày nhìn ngắm, như vậy Bạch Linh nguyện ý đánh đổi tất cả….

- Tôi… có thể hôn anh được không?- Bạch Linh ngớ ngẩn trực tiếp hỏi.

- ....- Hải Đăng hơi cứng đờ, cũng không cần phải tỏ ra cảm động một cách thẳng thắn như vậy chứ… nhưng môi vẫn không tự chủ nhếch mép lên cười.- Được.

Sau đó liền ngồi thẳng dậy, chẳng kịp để Bạch Linh chủ động liền chủ động dán môi lên môi Bạch Linh. Nụ hôn dây dưa ngọt ngào. Bạch Linh nhắm mắt ôm lấy cổ Hải Đăng, lần đầu tiên có chút muốn đáp trả lại một cách toàn vẹn nhất. Dây dưa một hồi, liền dựa trán vào nhau, cùng mỉm cười hạnh phúc.

Nếu như thế giới này không còn cậu ấy, chắc chắn Bạch Linh cũng sẽ không thích ai khác nữa. Đăng! Chị yêu anh!