Không Thích Mèo, Thích Phi Công!

Chương 101




Hải Đăng giữ lấy tay Bạch Linh, mặt cũng đã đỏ bừng bừng.

- Bạch Linh, tỉnh táo lại, không là không chắc tôi kiềm chế được đâu…- Hải Đăng nói có chút khàn giọng.

Bạch Linh vẫn như không nghe thấy gì, liên tục áp sát người vào người Hải Đăng để thấy dễ chịu hơn.

- Tôi khó chịu…- Giọng Bạch Linh bé tí nhưng đầy dụ hoặc.

Tay Bạch Linh bị Hải Đăng giữ lại trên đầu nên không làm gì được, chỉ liên tục vùng vẫy, nhướn người về phía Hải Đăng. Môi lướt qua người cậu ấy. Hải Đăng rùng mình, đúng là yêu nghiệt mà. Sao lại khiêu khích cậu như vậy. Nhưng cậu cũng không nhìn được rõ, lại thêm phải vác Bạch Linh vào còn chưa bật được đèn phòng, chỉ có ánh đèn hắt lại từ cửa kính. Hơi thở bỗng trở nên khô rát.

- Ngoan.- Hải Đăng vẫn cố gắng kìm Bạch Linh lại nhất có thể.

- Đăng…- Bạch Linh đột nhiên dùng lực, hất ngược Hải Đăng nằm xuống giường, cả người ngồi lên cậu ấy.

Bạch Linh…

- Anh không thích tôi à…- Bạch Linh mặt nhõng nhẽo, là biểu hiện lần đầu mà Hải Đăng nhìn thấy, nhưng... nhưng cũng quá khiêu chiến với sự nhẫn nại của cậu rồi.

Hải Đăng hơi đơ người ra một chút liền bị Bạch Linh tiến hành sàm sỡ, bàn tay nhỏ tội lỗi lần mò khắp ngực Hải Đăng, môi liên tục hôn lên môi Hải Đăng. Hải Đăng kêu lên chết tiệt một tiếng, bản thân cũng có giới hạn của nó thôi a… Vì Bạch Linh chỉ còn mặc áo trong vừa mỏng vừa ngắn nên mỗi lần da thịt đụng chạm đều khiến Hải Đăng hơi thở đục khan lại. Nhưng cô nàng này rõ ràng chỉ biết sát lại Hải Đăng để cảm thấy mát lạnh từ da thịt, không hề biết tiếp theo nên làm gì… Hải Đăng hạ bộ đã có phản ứng, liền ấn ngược Bạch Linh xuống giường lại. Thần trí cũng dần bị Bạch Linh làm cho rối loạn, cúi xuống hôn Bạch Linh, rồi dần xuống xương quai xanh. Bạch Linh cả người co quắp, ôm lấy cổ Hải Đăng.

- Bạch Linh, được không?- Hải Đăng giọng có chút khàn khàn mất kiên nhẫn.

- Ưm...a…- Bạch Linh ý thức vẫn còn rối loạn, chỉ mong Hải Đăng áp sát mình để giảm đi cái nóng như thiêu trong người.

Hải Đăng thuận theo dùng tay giữ lấy eo Bạch Linh, cởi áo của mình ra. Rồi mạnh mẽ cúi xuống hôn Bạch Linh, cái áo trong vướng víu cũng bị Hải Đăng hất phăng ra… Hải Đăng hơi sững lại một chút, liền bị Bạch Linh kéo lấy ôm sát vào người, đụng chạm thân mật, cứ như con mèo nhỏ đang quyến rũ Hải Đăng. Thật may là Hải Đăng đến kịp, còn không không biết cô nhóc này sẽ sát lại tên kia đến mức nào nữa. Hải Đăng không kiềm được, tạo những vết hôn in lên làn da trắng của Bạch Linh.

- Đăng… nhột… nóng quá…- Giọng của Bạch Linh như nài nỉ càng khiến Hải Đăng cảm thấy ngọn lửa trong người lớn hơn, động tác cũng càng mạnh bạo hơn.

Chiếc quần hầm hố của Bạch Linh cũng bị Hải Đăng cởi phăng ra ném sang một bên, làm Bạch Linh hơi co rúm lại. Hải Đăng thuận theo tay vuốt dọc theo đùi Bạch Linh, mỗi lần lướt qua đều khiến Bạch Linh thấy rạo rực hơn, càng dính sát Hải Đăng hơn.

Cơ thể rắn chắc của Hải Đăng cứ thế bị Bạch Linh mềm mại quấn lấy, làm thần trí Hải Đăng điên đảo. Hải Đăng vừa hôn vừa lướt tay khắp người Bạch Linh.

- A…- Bạch Linh khẽ cong người.

- Bạch Linh...

Chỉ một chút nữa thôi là Hải Đăng toàn bộ muốn ăn sạch Bạch Linh nhưng lại ngừng lại… Không được, bản thân đang làm cái gì thế này. Lần đầu của Bạch Linh, cậu muốn cùng cô ấy còn tỉnh táo cảm nhận.

Hải Đăng liền định đứng dậy, muốn vào phòng tắm giải quyết cậu em đang sung mãn kia thì liền bị Bạch Linh kéo lại. Hải Đăng đành phải vác cả Bạch Linh vào nhà tắm, xối nước lên người mình và Bạch Linh. Bạch Linh bị xối nước vào người khó chịu nhăn nhó. Hải Đăng sau khi tự xử thì liền lấy khăn tắm bao bọc Bạch Linh lại, bế Bạch Linh ra ngoài đặt lên giường. Sau đó thuận tay bật điện, muốn kiếm đồ để thay cho Bạch Linh.

Xem nào, áo phông trắng in hình tai mèo này cũng khá ổn… Khoan, khoan đã, áo phông trắng in hình tai mèo??? Mắt… mắt của mình nhìn lại được rồi? Vừa nãy từ trong nhà tắm xối nước ướt tóc nên vẫn mắt nhắm mắt mở bế Bạch Linh ra… Vậy mà, vậy mà lại nhìn được rồi. Hải Đăng phấn khích nhìn lại quanh phòng một lượt, đúng là thực sự đã nhìn mọi thứ rõ nét rồi.

Hải Đăng quay ra nhìn Bạch Linh đang cuộn lại như con mèo nhỏ trong khăn tắm, khuôn mặt đường nét đều hiện hữu chân thật, thực sự vui đến mất ý thức.

Nhanh chóng thay đồ cho Bạch Linh, Hải Đăng hạnh phúc ôm lấy Bạch Linh nằm trên giường. Bạch Linh có lẽ vẫn bị ảnh hưởng của thuốc, đang nhắm mắt lại ngủ. Hải Đăng mỉm cười ngây ngốc nhìn Bạch Linh. Bây giờ có thể lại nhìn rõ khuôn mặt xấu xí này rồi. Hàng mi dài vẫn đang rũ xuống nhìn vô cùng động lòng. Thêm cả đôi môi hồng của Bạch Linh nữa. Hải Đăng cứ ngây ngô ngắm như vậy, thi thoảng lại hôn chụt một cái, nhìn điệu bộ vô cùng trẻ con.

- Bạch Linh, rất vui được gặp lại.- Hải Đăng nói với Bạch Linh đang ngủ say.- Tôi nhất định sẽ chờ đến lúc cô thực sự sẵn sàng.

Nói rồi Hải Đăng cầm một lọn tóc của Bạch Linh hôn nhẹ. Sau đó ôm lấy Bạch Linh mềm mại trong lòng mà ngủ. Tiểu yêu này, nhất định không thể để ai nhìn thấy dáng vẻ lúc ngủ này của em được…