Không Thích Kẹo Sữa

Chương 5: 5: Bé Rùa





Tiêu Nhất Sùng đang sửa luận văn không hề hay biết đến những làn sóng đang cuộn trào mãnh liệt trong tim ai kia.

Anh bắt đầu dự án này từ lâu, chỉ một lòng muốn sửa cho xong bài luận văn theo kiến nghị mà tuần trước thầy hướng dẫn đã gửi cho mình, nộp nó rồi thì dự án sẽ được đặt xuống một dấu chấm tròn viên mãn.

Nếu mọi việc thuận lợi, anh cũng sẽ ghi tên mình vào danh sách tuyển thẳng học Thạc sĩ.
Thời gian sửa luận văn trôi nhanh, sau khi kiểm tra ba lần không phát hiện sai sót, Tiêu Nhất Sùng gửi nó vào hòm thư điện tử của thầy hướng dẫn, thông báo cho thầy qua WeChat xong mới vươn vai một cách thoải mái.
Xem đồng hồ, 10h53′.

Gần như chưa đầy một phút sau, thầy hướng dẫn đã trả lời, Tiêu Nhất Sùng nhận được tin: “Vất vả rồi.”
Ngón tay Tiêu Nhất Sùng chuyển động trên màn hình điện thoại, gõ phím: “Nên làm mà.

Thầy cũng vất vả nhiều.”
Trả lời xong, anh thoát khỏi giao diện trò chuyện với thầy, tiếp tục ngây ra nhìn ảnh đại diện bé cánh cụt của Lục Tuế Tinh hồi lâu.
Hôm qua sau khi thêm WeChat của Lục Tuế Tinh, bạn cùng phòng của Tiêu Nhất Sùng – Trần Phàm còn kích động hơn cả Tiêu Nhất Sùng nữa.
Bữa trưa, Trần Phàm vừa nhai ngồm ngoàm viên thịt sốt tương đỏ, vừa trừng mắt nhìn Tiêu Nhất Sùng với vẻ sốt sắng: “Chính là cậu ấy! Lục Tuế Tinh đó! Cậu quên rồi à!”
Tiêu Nhất Sùng nhíu mày, ý bảo anh ta nuốt xong hẵng nói: “Cậu kể với tôi hồi nào?”
Trần Phàm nuốt thịt xuống cái ực: “Giáng sinh năm ngoái ấy.

Chẳng phải tôi đã bảo với cậu à, số kẹo sữa cậu nhận được ít đi nhiều đó!”
Tiêu Nhất Sùng ngẫm lại, hình như có chuyện này thật.


Nhưng anh học Y, tuy thích lắm nhưng vẫn đặt ra tiêu chuẩn nghiêm ngặt về lượng đường trong cơ thể mình, không bao giờ ăn kẹo sữa vô tội vạ.

Thế nên xưa giờ anh chẳng bao giờ ăn được hết kẹo sữa mọi người tặng cả, thi thoảng còn phải xử lý số kẹo đã quá hạn.

Với tình huống như vậy, anh còn mong bớt người tặng cho mình nữa kìa.
“Tôi nghe Nhu Nhu nói.” Nhắc đến bạn gái mình, Trần Phàm vô thức nâng giọng, “Vì có thêm một cậu đàn em tên Lục Tuế Tinh xuất hiện.

Đàn em được yêu thích không kém gì cậu đâu, ai ai cũng bảo cậu ấy gì nhỉ, ngầu kiểu đáng yêu? Tôi không hiểu thuật ngữ của con gái lắm.

Dù sao bây giờ cũng đa dạng loại hình.

Mức độ khó theo đuổi của cậu ấy ngang ngửa cậu luôn đấy, cậu còn có kẹo sữa, cậu ấy thì tìm mãi không thấy điểm đột phá.

Nhu Nhu nói, phương thức liên lạc của cậu ấy là thứ nghìn vàng không mua được luôn.”
“Chắc chắn là cậu ấy?”
“Chứ còn ai vào đây, Nhu Nhu từng cho tôi xem ảnh chụp rồi.

Không có chuyện nhận nhầm người đâu!” Trần Phàm sợ Tiêu Nhất Sùng không tin, giọng cao quãng tám, “Vả lại tất nhiên tôi phải tận mắt nhìn thấy kiểu nhân vật tạo sóng gió như vậy chứ!”
Tiêu Nhất Sùng nhướng mày chẳng biết nghĩ gì trong bụng, song ngữ điệu nói chuyện vẫn hời hợt: “Ồ.”
“Còn một việc cậu không ngờ nữa.” Trần Phàm nháy mắt, ra chiều bí ẩn, “Cậu ấy và cậu có một điểm giống hệt nhau.


Nghe nói đến thư viện cũng có vị trí ngồi cố định như cậu.

Ngoài chỗ đó, cậu ấy không ngồi bất kỳ chỗ nào khác.

Mấy cô nàng đồn là thư viện bỏ bùa hai anh chàng hot boy trường chúng ta rồi há há há há.”
Tim Tiêu Nhất Sùng chợt run lên, cảm giác tê dại khó tả thành lời bắt nguồn từ đầu ngón tay lan khắp toàn thân.

Nhưng ngoài mặt anh vẫn mang vẻ hờ hững, giọng nói lạnh nhạt như thể mình không phải người vừa hỏi xin tài khoản WeChat của Lục Tuế Tinh vậy: “Thế à.”
“Ừ ừ!” Trần Phàm chần chừ một lúc, chợt cất tiếng quái dị: “Anh Sùng ơi~”
Tiêu Nhất Sùng giật mình, da gà da vịt nổi hết lên, anh đặt lại miếng thịt bò vừa gắp lên đĩa, quay sang nhìn Trần Phàm bằng ánh mắt u ám: “…”
Tiêu Nhất Sùng: “Làm gì.”
“Gửi danh thiếp WeChat của cậu ấy cho tôi nhé.” Phớt lờ bộ mặt bí xị của Tiêu Nhất Sùng, Trần Phàm chắp tay hình chữ thập, khẩn thiết nài nỉ: “Nhu Nhu có cô bạn cùng phòng tên Dư Thanh Lam, cậu nhớ không, bạn thân của Nhu Nhu đó, tôi cũng từng nhắc tới.

Cô ấy thích cậu ấy lắm, nghe nói đã theo đuổi gần một năm rồi mà tận bây giờ còn chưa có phương thức liên lạc của cậu ấy nữa, cậu thấy buồn cười không.

Gửi tôi đi mà, tôi cho Nhu Nhu để lập công.

Tình cảm của anh em với bà xã mặn nồng hơn là nhờ cả vào cậu đấy anh trai.”

“Muốn thì tự hỏi.” Con ngươi Tiêu Nhất Sùng động đậy nhẹ, chẳng biết đang nghĩ gì, vài giây sau anh mới bổ sung thêm: “Thứ Bảy hằng tuần cậu ấy đều đến dự thính lớp bọn tôi.

Nếu cậu muốn vun vén thêm tình cảm thì tự cố gắng đi.”
Tiêu Nhất Sùng không suy nghĩ nữa.
Từ lâu anh đã không còn là chàng trai ngây thơ hồn nhiên, hai mươi mốt năm qua tuy chưa từng chủ động theo đuổi ai, cũng chẳng hẹn hò bao giờ, nhưng đã gặp rất nhiều người theo đuổi.

Có người chỉ mong sao cả thế giới đều biết chuyện, có người thì một mực chôn vùi nỗi niềm dưới đáy lòng.

Có lẽ Tiêu Nhất Sùng sẽ không bao giờ biết hết tất cả những ai có ý với mình, nhưng chỉ cần tiếp xúc thoáng qua thôi, anh đều tinh ý đoán được đại khái tình cảm của họ.
Phải chăng do tạo hóa khiến con trai giỏi che giấu cảm xúc hơn con gái?
Song, Lục Tuế Tinh không phải người che giấu tình cảm tệ nhất trong số mà Tiêu Nhất Sùng từng gặp.

Anh nhìn ảnh đại diện bé cánh cụt của Lục Tuế Tinh, khóe môi bất giác nhếch khẽ.
Nếu anh đoán không nhầm, chỗ ngồi riêng của Lục Tuế Tinh mà Trần Phàm nói, là ở đó nhỉ.
Tiêu Nhất Sùng nghiêng đầu.
Anh biết đến nó, nhưng từ khi biết đến nay, anh chưa bao giờ để ý ai sẽ ngồi đó.

Vả lại ở chỗ này, dù cố ý quay đầu sang nhìn cũng không thể thấy được bên kia do bị một chỗ ngồi khác che mất, ấy vậy mà chỗ ngồi bên đó lại trùng hợp nhìn thấy được anh.
Mắt thấp thoáng đôi điều suy tư, Tiêu Nhất Sùng ngồi tại chỗ một lúc rồi bỗng dưng đứng dậy, bước vào con đường nhỏ chỗ giá sách.
Đường rất ngắn, Tiêu Nhất Sùng đi hết cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.

Nhưng chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, hai đáp án có thể xuất hiện phía sau giá sách cứ lần lượt hiện hữu trong đầu.
Thật ra thì cả bản thân anh cũng chẳng rõ đáp án mà mình mong chờ là gì nữa.
Anh đang mong được nhìn thấy Lục Tuế Tinh, hay mong rằng sẽ nhìn thấy một người khác?

Bản thân Tiêu Nhất Sùng cũng chẳng rõ lòng mình.
Tận khi nhìn thấy cái bàn trống rỗng vào mười mấy giây sau.
Trên bàn có hai quyển sách, một quyển vở, một hộp bút nhỏ, và chiếc ba lô đen.
Anh dựa hờ lên giá sách, nhìn vật trên cái bàn phía trước với vẻ điềm nhiên.

Chẳng biết vì sao, rõ ràng không hề chạm đến, nhưng Tiêu Nhất Sùng vẫn cảm nhận được hơi ấm đang bao phủ trên chúng, tựa như một đốm lửa còn đang âm ỉ tỏa hơi người yếu ớt, ám chỉ rằng có ai đó vừa mới ngồi ở đây.
Cuối cùng, tầm mắt Tiêu Nhất Sùng đặt trên chiếc ba lô đen, ngay sau đó, anh cảm nhận thấy nhịp thở của mình trở nên dồn dập hơn.
Anh biết nó.

Bởi anh mới trông thấy hôm qua thôi, lúc Lục Tuế Tinh ngồi cạnh anh dọn dẹp sách vở, anh còn nhớ như in bàn tay của Lục Tuế Tinh cầm lấy nó.
Giờ phút này, Tiêu Nhất Sùng chợt cảm thấy Lục Tuế Tinh rất giống một bé rùa mà anh từng nuôi.

Bé rùa vừa chuyển sang một môi trường mới nên lạ lẫm lắm, suốt ngày chỉ biết chui rúc trong chiếc mai nhỏ nhắn, chẳng chịu ăn gì.

Có lẽ nó cho rằng mình đã trốn rất kỹ, nhưng thực tế thì mọi cử chỉ động tác đều không qua được mắt Tiêu Nhất Sùng.
Ký ức nhoáng lên, trùng khớp hẳn với suy nghĩ lúc này của anh.
Tiêu Nhất Sùng bất giác nghĩ, sau đó anh đã làm gì để bé rùa kia ló đầu với mình nhỉ?
Tiêu Nhất Sùng cố ngẫm lại, hồi ức đã quá nhạt nhòa và xa xăm, chỉ có một điều anh chắc chắn là dường như khi ấy anh đã cho một con tôm nhỏ vào bể.
Anh đi men theo đường cũ, mất gấp đôi thời gian mới về lại chỗ ngồi của mình.

Tiêu Nhất Sùng vừa nhanh tay dọn laptop và sách vở, vừa suy tính xem nên chọn ‘con tôm’ như thế nào để dụ bé rùa Lục Tuế Tinh ngây thơ ló đầu ra.
Còn Lục Tuế Tinh – người trùng hợp đi rót nước bỏ lỡ mất chuyện ban nãy, nào hay biết rằng, vách ngăn giá sách vốn được dựng giữa cậu và Tiêu Nhất Sùng đã bị anh chọc thủng trong âm thầm..