Thế tử Ích Vương say rượu
cưỡi ngựa đạp hoa màu, bị kết tội, Phượng Triêu Văn vung bút, đem tiểu tử không
biết trời cao đất rộng này áp tải đến nông thôn cải tạo lao động, ba tháng sau,
ta may mắn mắt gặp thế tử Ích Vương từ nông thôn trở về.
Thanh niên sắc mặt ngăm đen, quỳ gối trong Trọng Hoa điện liều mạng dập đầu
xuống: “Bệ hạ, thần đệ biết sai rồi, cầu ngài đừng cho thần đệ đi nông gia nữa,
thức ăn như đồ ăn heo chó, so với làm tạp dịch ở Vương phủ còn khổ hơn... Hoàng
huynh...”
Nga Hoàng lặng lẽ nói thầm bên tai ta: “Lần này xem ra thế tử đã sửa được rất
nhiều. Lúc trước da thịt gầy yếu, hai mắt vô thần, ma ma trong nội cung đều nói
hắn bị tửu sắc vét rỗng thân thể...”
Lúc ta mới tới thì lá gan tiểu cung nữ này nhỏ nhất, sao biết sau đó mới phát hiện,
trên dưới trong nội cung không có chuyện nàng không biết. Chỉ là nàng còn nhỏ,
lại một bộ dạng thành thật nhát gan, mọi việc nhét chặt trong lòng không lên
tiếng thôi.
Chúng ta tránh ở sau tấm bình phong xem náo nhiệt, Ích Vương lão lệ tung hoành,
chỉ vào nhi tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Đều là ngươi nghiệt tử này
không học giỏi, bệ hạ trừng trị nhẹ rồi, nên cho ngươi ở trong nhà nông dân ở
nông thôn cả đời, nhớ kỹ việc đồng áng không dễ...”
Nga Hoàng lại cắn lỗ tai ta: “Ích Vương đây là nói nói nhảm. Nghe ma ma nói,
Ích Vương chỉ có môt đứa con trai này, sủng đến muốn có sao cũng không chịu cho
trăng sáng, trong phủ có một đám cơ thiếp, còn luôn luôn chạy đến thanh lâu,
mang theo con cháu quý thích trong kinh hồ đồ cả ngày, chọc tức vương phi bệnh
vài lần, quyết định vào trong trang bái phật, sự vụ trong phủ giao cho trắc phi
quản lý.”
Mắt phượng của Phượng Triêu Văn lẫm liệt: “Không bằng dựa vào Vương thúc nói,
thế tử ở nông thôn rèn luyện thêm mấy tháng?”
Thân thể mập mạp của Ích Vương nhịn không được run rẩy, ta cảm thấy hắn là đau
lòng!
Thế tử Ích Vương cũng khóc lóc nỉ non, đầu không ngừng dập xuống đất. Phượng
Triêu Văn xoa xoa trán, bộ dạng rất là bất đắc dĩ: “Vương thúc đứng dậy đi!”
Ích Vương ngoan ngoãn bò dậy, đứng ở một bên câm như hến.
Nghe nói tiên đế Đại Tề có bảy tám huynh đệ, lúc Phượng Triêu Văn bắt đầu làm
thái tử những thúc thúc này liền nhìn chằm chằm, đến khi hắn là người đứng trên
thiên hạ, tiếp nhận giang sơn này từ trong tay cha của hắn, đem một đám thúc
thúc có khả năng cần giáng chức thì giáng chức, cần giết thì giết, dân chúng
nói đến vị hoàng đế mới này đều là tán thưởng, nhưng hoàng thân quốc thích
thích nhắc tới hắn đều không khỏi trong dạ rùng mình.
Nghe nói trong mắt hắn không chứa được hạt cát, thưởng phạt phân minh, đem cả
đám cựu thần tử giành chính quyền thu thập ngoan ngoãn, không có vài người dám
thị sủng mà kiêu.
Thần sắc trên mặt Phượng Triêu Văn hơi giãn ra, đối với Ích Vương thân thiết
rất nhiều: “Vương thúc a, con cháu hoàng thất tiền triều ngang ngược kiêu ngạo,
đế vương xa hoa lãng phí, thế nên mới bại nước, ngày nay thiên hạ đại định,
vương tộc Đại Tề ta nên làm gương cho thiên hạ, ta nghe nói cơ thiếp trong phủ
vương đệ có thể so với hậu cung của trẫm...”
Hai cha con đó xoa trán đầy mồ hôi, dắt nhau ra cung, một dãy thái giám đi theo
phía sau, bưng lấy đồ Phượng Triêu Văn ngự tứ.
Chiêu này của hắn dùng rất hay a, đánh một gậy cho quả táo.
Chờ hai cha con này đi không thấy bóng dáng, Phượng Triêu Văn nói: “Xem đủ
chưa? Xem đủ liền ra!”
Nga Hoàng co rụt lại nép sau lưng ta, lại thành cung nữ thành thật nhát gan
kia, cung kính khẽ cong eo: “Cô nương, bệ hạ gọi ngài!”
Ta từ sau tấm bình phong miễn cưỡng đi ra, đến trước mặt Phượng Triêu Văn, bị
hắn kéo qua, siết chặt nốt chai trong lòng bàn tay ta, ra vẻ đồng tình: “Thời
gian rời đi trẫm sống không tốt sao?”
Hôm nay ta hiểu được chút ít đạo sinh tồn, mũi tên ở Cẩm Tú các kia, nếu không
phải ta lẩn nhanh, sớm bị hắn bắn xuyên qua, cười tủm tỉm dùng sức gật đầu,
thập phần sảng khoái nhận khuyết điểm: “Ba bữa cơm không no, vất vả cực kỳ!”
Nét mặt của hắn vì vậy rất khoan khoái!
Làm cho tâm tình hoàng đế bệ hạ vui sướng là chức trách của thần dân chúng ta,
tù phạm như ta cũng không ngoại lệ!
Cuộc sống mới của ta bắt đầu bằng trốn trối chết dưới trời sao, chấm dứt tại
một cái đùi gà vô tội, các loại vất vả trong đó không cần phải nói, cuối cùng
lòng ta sinh cảm xúc: nhóm văn nhân ẩn sĩ các triều đại được xưng là vui thú
điền viên, tất nhiên cũng là nhà có tiền và khoẻ mạnh, điền sản đều có người quản
lý, bọn họ rảnh rỗi đến múa bút, ăn no cơm mới có khí lực công kích chính
quyền.
Bằng không, chưa bao giờ từng hưởng qua cơm nhà nông như ta, bị những văn sĩ
mặc quần áo nhà nông quy ẩn tản ra hương mực hấp dẫn, vui vẻ bổ về phía trời
đất rộng lớn, không có chết đói đã tính may mắn ngoài ý muốn rồi, đâu còn có
thừa tiền mua bút mực?
Cho dù ta phát vài câu bực tức, chẳng những hoàng đế bệ hạ nghe không được,
truyền xướng thiên hạ càng không có khả năng!
Vì thế ta vô cùng cảm kích hoàng đế bệ hạ Phượng Triêu Văn, hành động nhanh
chóng của hắn tuy nhốt ta vào lồng, nhưng cả đời ta đây là lần đầu tiên nảy ra
nghi ngờ phương châm giáo dục của cha ta là sai lầm: ngài lão tốt xấu còn có
tay nghề, không làm tướng quân vẫn có bản lĩnh làm một tay mổ lợn sống tạm. Lại
dạy nữ nhân như ta thành phế vật tay chân không chăm chỉ, còn vọng tưởng để cho
ta tự lập tự mãn, có phải là yêu cầu quá cao sao?
Ta vẫn nên ngoan ngoãn ở trong lồng thì hơn.
Một ngày tháng sáu, Phượng Triêu Văn trở lại Trọng Hoa điện, mang theo vài vị
thái y, sau khi những thái y kia nhìn, nghe, hỏi, sờ ta, trốn đến một bên xì
xào bàn tán, ta hết sức bất mãn với hành vi này của bọn họ, duỗi dài cổ đi nghe
lén, Phượng Triêu Văn vốn đang ngồi ở giữa nói chuyện với những thần tử này,
đột nhiên quay đầu lại, mặt không biểu tình liếc ta: “Nghe nữa sẽ cắt lỗ tai!”
Ta vô ý thức bịt tai, bên trong mấy thái y có một nam tử trẻ tuổi đã “Phì” bật
cười thành tiếng.
Già chút đều làm bộ dạng vuốt râu không đếm xỉa.
Chờ những người này đi rồi, Nga Hoàng liền một ngày theo ba lần ăn cơm nấu
thuốc cho ta.
Hôm nay tâm tình của ta rất là rộng rãi bình thản, chuyển một vòng lại về tới
nguyên điểm, ngoại trừ chủ tử và người hầu trong nội cung có đổi, cảnh vật còn
giống như trước đây. Lúc Phượng Triêu Văn nhàn hạ đi mọi nơi trong cung với ta,
ta nghĩ đến chuyện lý thú trong cung khi còn bé, cũng sẽ nói cho hắn nghe nghe,
khiến hắn cười.
Có lần đụng phải Đức phi nũng nịu, nhìn ánh mắt si mộ của Đức phi, ta không
nhịn được lắm miệng nói câu: “Bệ hạ nhàn rỗi đi cùng Đức phi nương nương a!”
Khiến Phượng Triêu Văn giận dữ, lôi kéo tay ta lướt qua Đức phi đang cảm kích
nhìn ta, như gió lốc về tới Trọng Hoa điện.
Tối hôm đó thuốc cực kỳ đắng.
Ta uống một ngụm, thiếu chút nữa phun ra, cau mày hỏi Nga Hoàng: “Thuốc này cho
bao nhiêu hoàng liên a? Sao hôm nay đắng quá mức như vậy.”
Ta chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ Nga Hoàng nói: “Thuốc đêm nay do bệ hạ tự tay
nấu, Điền tổng quản còn đặc biệt chạy một chuyến đến Thái Y viện.” Gặp ta làm
bộ muốn nôn, nàng bịch một tiếng quỳ xuống: “Cô nương, bệ hạ cố ý giao phó, nô
tỳ nhất định phải nhìn cô nương uống hết, nếu như cô nương làm đổ, đầu nô tỳ
liền khó giữ được!”
Ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Nga Hoàng: “Đầu của ngươi có quan hệ gì với ta đâu?”
Nàng ngơ ngác nhìn ta, bộ dáng đáng thương cực kỳ.
Ta ngửa cổ lên nuốt xuống hơn phân nửa chén thuốc, cả người đều đắng muốn phát
run. Nàng tiến lên muốn tiếp chén thuốc, ta nhìn đáy chén còn một ngụm thuốc,
lắc đầu, “Ngươi đi xuống đi, chén thuốc này ta còn dùng.”
Buổi tối Phượng Triêu Văn trở lại điện rửa mặt xong, ta thấy hắn lên giường,
vụng trộm ngậm một ngụm, tới trước giường liền cọ lên người hắn. Hắn vốn nghiêm
mặt, gặp ta dùng sức cọ lên người, biểu lộ liền nhu hòa xuống.
Trong lòng ta hí hửng, mân mê miệng, hắn không chút do dự hôn tới, bị ta mớm
một ngụm thuốc, dù là hoàng đế bệ hạ định lực hơn người, cũng phun ra tại chỗ.
Hắn trợn mắt nhìn ta: “Ngươi... Ngươi...”
Ta nhanh né tránh, một ngụm thuốc kia toàn bộ phun đến trên chăn gấm vàng.
Ta nhanh nhẹn chạy tới rót một ly trà súc miệng, “Đắng chết ta!”
Hắn trừng mắt ta, thấy ta không để ý chút nào, chỉ phải tự mình bò xuống giường
châm trà súc miệng. Quay đầu lại lại trừng mắt cái chăn bị phun bẩn, giương
giọng gọi Điền Bỉnh Thanh tiến đến đổi.
Điền Bỉnh Thanh tiến đến nhìn xem tí thuốc trên giường, dùng ánh mắt tỏ vẻ
ngưỡng mộ với ta, nhìn xem bọn đổi xong đệm chăn, run bả vai đi ra.
Ta cảm thấy, cứ nhìn hắn run như vậy, không đợi già cả hai cánh tay liền muốn
rơi xuống.
Ta thực lo lắng cho hắn, bám theo hắn một đoạn đến cửa đại điện, sau lưng xuất
hiện một thanh âm buồn rười rượi: “Đã trễ như vậy còn chưa ngủ sao?”
Điền Bỉnh Thanh trước mặt ta xoay người cười xấu xa, phịch một tiếng đóng kín
cửa, ta dựa lưng vào cửa điện, khách khí nói: “Bệ hạ ngài nghỉ ngơi trước! Ngài
trước! Bệ hạ cả ngày vất vả, ta ước chừng hôm nay ngủ trưa quá nhiều rồi, giờ
chưa buồn ngủ... Tuyệt không mệt mỏi...”
Cổ nhân nói: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, tiếng thứ hai liền
yếu, tiếng thứ ba là kiệt. Thật không lừa ta!
Mắt phượng của Phượng Triêu Văn lạnh lùng quét tới, làm bộ muốn đứng dậy tới
bắt ta, da đầu ta run lên, chạy chậm nâng ấm trà rót ly trà nhỏ ân cần đưa tới:
“Bệ hạ khát nước rồi? Uống một ngụm trà uống một ngụm trà!”
Hắn tiếp nhận ly trà nhỏ, tiện tay đặt ở trên bàn nhỏ bên cạnh giường khắc hoa,
lao qua túm lấy ta ra sức giày vò...
Ngày hôm sau, lúc ta nửa chết nửa sống từ trên giường rồng đứng lên, ta âm thầm
thề, từ nay về sau ta cũng không dám lòng mang oán hận, áp dụng trả thù với
hoàng đế bệ hạ nữa.
Hắn là điển hình dạng người chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép
dân chúng đốt đèn mà.
Đối với các loại hành động không được ưa chuộng của hoàng đế bệ hạ, dân chúng
như ta ngoại trừ yên lặng cắn răng chịu được, chẳng lẽ còn có đường khác sao?