3
Ta có một giấc mơ, ngày mà ta nhìn thấy Trình Nguyên lần cuối.
Sau một trận đại thắng từ biên ải trở về, vị tướng trẻ tuổi cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, khí phách hiên ngang.
Những người phụ nữ cổ vũ chàng ấy, cả những người đàn ông cũng đều cổ vũ cho chàng ấy.
Ta chen vào trong đám người nhìn chàng, hai nhà chúng ta đều thuộc hàng quý tộc, ta và chàng là thanh mai trúc mã, phụ mẫu đã lập hôn ước cho chúng ta.
Chàng ấy cũng nhìn thấy ta và cười rạng rỡ với ta.
Đến tối, chàng ấy trèo tường đến gặp ta và mang cho ta những chiếc răng sói từ Bắc Lương.
Chàng ôm ta vào lòng: “Vạn Thư, đợi ta. Khi cha và ta lấy lại được Duyện Châu, chúng ta sẽ thành thân."
Chàng ấy cũng nói rằng chàng ấy đã nhìn thấy một nam nhân đến từ Bắc Lương trông rất giống mình ở biên giới, nhưng khí phách hung dữ như một con sói.
Răng sói có được từ hắn ta trong cuộc chiến.
Chàng ấy đeo răng sói được xỏ dây vào cổ ta, và chúng ta cùng nhau uống rượu, chàng ấy nói về phong cảnh của phương Bắc, còn ta kể về phong tục của phương Nam.
Mùi thơm của rượu như mùi hương mùa xuân, ấm áp và giòn tan.
Cuối cùng chàng ấy hôn ta. Một cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước nhưng lại khiến tim chúng ta đập không ngừng.
Sau đêm đó, chàng ấy bị treo cổ trên tường thành Nam Đường vì tội thông gia phản quốc, không biết bây giờ x.á.c chàng đã được chôn cất chưa.
4.
Khi tỉnh dậy, mặt ta đầy nước mắt.
Thác Bạt Lộ vẫn còn nằm bên cạnh ta.
Có vẻ như lần này hắn bị thương rất nặng, trước đây hắn thức dậy rất sớm và rời đi, chưa bao giờ ở lại như này.
Ta dùng tay chạm vào lông mày rồi đến lông mi của hắn.
Khi ngủ, hắn trông rất giống Trình Nguyên, bớt đi nét dữ dằn và trông hiền hoà, mang theo chút nét trẻ con.
Trên cằm hắn có vết sẹo nhạt còn Trình Nguyên thì không.
Trình Nguyên của ta rất giỏi nên không ai có thể làm tổn thương chàng ấy.
Lông mi của Thác Bạt Lộ động đậy, nhưng hắn vẫn không có tỉnh lại, lông mày nhíu chặt, cũng không biết vừa trải qua một ác mộng gì.
"Điện hạ, đã đến lúc phải thức dậy rồi.” Ta khẽ gọi hắn.
Bây giờ hoàng đế của Bắc Lương đang bệnh liệt giường, và hầu hết các công việc của Bắc Lương đều do hắn xử lý.
Ta không dám giữ hắn ở lâu, quan trong triều từ lâu đã không bằng lòng ta vì ta là cống phẩm của Nam Đường, bọn họ cho rằng ta có ác ý, tùy thời đều muốn tìm cớ g.i.ế.t ta. Ta không thể cho họ bất kỳ điểm yếu nào.
Bây giờ ta tuyệt đối không thể c.h.ế.t được.
Thác Bạt Lộ chậm rãi mở mắt ra, hắn nhìn ta, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng.
Ta không phải ánh trăng sáng của hắn, ta chỉ là một cống phẩm của Nam Đường, là kẻ thế thân hèn mọn.
Cũng may hắn không mất bình tĩnh, không giống như lúc mới vào cung, hắn có thể nhẫn tâm ném ta xuống giường.
Khi ta đợi hắn mặc y phục, những người hầu trong cung đã mang bát thuốc tránh thai cho ta như thường lệ.
Nhưng hắn lại đem chén đổ thuốc vào chậu hoa.
Ta hơi bất ngờ, ta đoán chắc hắn muốn ta có con, giống như ánh trăng sáng của hắn đã sinh con cho người khác vậy.
Nhưng ta không chắc, ba năm qua ta vẫn không bao giờ đoán được suy nghĩ của hắn.
Nhưng trong nửa tháng tới, hắn hoặc sẽ đến chỗ ta ở, hoặc để ta đến chỗ hắn, và hắn đều không cho ta uống thuốc tránh thai, điều này đã xác nhận suy đoán của ta.
Nhưng trước khi ta có thai, ánh trăng sáng của hắn đã quay lại.
(...)