Lục Tuân nói xong thì tiện tay lau đi vết máu bên khóe miệng, rồi liếc mắt nhìn Tiền Duy một cái, mặt tinh bơ cầm chậu cây xương rồng cảnh đi thẳng. Cơn phong ba rốt cục cũng lắng lại, đám người vây xem náo nhiệt dần tản đi, Tiền Duy rốt cục cũng thở phào một hơi, tầm này là đến giờ ăn trưa rồi, cô cũng đang đói bụng, nên quyết định đi thẳng tới cangteen của trường.
“Tiền Duy!” Lúc này Tiền Xuyên mới kịp hồi hồn lại, cảm thấy ấm ức vô cùng, anh mau chóng đuổi kịp Tiền Duy, ngồi chắn đối diện cô trên bàn cơm, giọng chất vấn, “Bà nói xem, có phải bà thích tên mặt trắng Lục Tuân đó không hả?”
Tiền Duy vừa ăn một miếng sườn xào chua ngọt, vừa liếc mắt nhìn anh: “Mày thật sự không biết mình vừa thoát được một kiếp bẽ mặt đấy à ?.”
“Bẽ mặt gì? Chẳng lẽ bà cảm thấy tôi không đánh nổi tên mặt trắng Lục Tuân đó sao?”
“Tất nhiên là không rồi.” Tiền Duy khinh bỉ, “Mày đừng ỷ mình là sinh viên khoa thể dục mà tưởng mình mạnh hơn người ta, trông bề ngoài Lục Tuân gầy thế thôi nhưng cởi áo ra thì cũng là loại có cơ bắp đấy ạ.”
Kiếp trước, Tiền Xuyên khiêu khích Lục Tuân, kết quả là không làm được trò chống gì, suýt chút nữa còn bị cậu ta đánh thành đầu heo. Đừng nhìn bề ngoài tên đó lịch sự hòa nhã, nhưng trong lòng thì đen như hòn than vậy. Cậu ta sẽ ra tay ở những điểm không trí mạng trên người và mặt nhưng vẫn khiến đối phương cảm thấy rất đau, cách đánh đó hoàn toàn khác so với phong cách đá đấm loạn xạ của Tiền Xuyên. Sau hôm đó gương mặt của Tiền Xuyên đỏ tím lẫn lộn rực rỡ hơn cả cầu vồng, phải mất một tháng sau canh mới đỡ dần và dám ra ngoài gặp người khác, bởi vậy anh và Lục Tuân đã kết thù không đội trời chung từ vụ đó.
“Bà thấy rồi à?” Tiền Xuyên hậm hực .
“Chị mày chưa thấy thì không thể nói được à?”
“Tôi biết ngay là bà thích tên mặt trắng đó mà.” Tiền Xuyên cười nham hiểm, “Tôi bảo chứ sao hôm nay bà lại ra vẻ nịnh nọt hắn ta như thế, hóa ra là muốn theo đuổi người ta. Cái gì mà cậu là tấm gương sáng? Tôi ở cùng bà mười chín năm nay có thấy bà chăm chỉ học hành bao giờ đâu, bà đi học chưa có hôm nào đến đúng giờ, sáng sớm thì gọi mãi mới chịu dậy, lại đột nhiên có thần tượng trong học tập á?”
“Thằng lợn này, mày đừng có nghĩ xấu cho chị mày như thế? Lục Tuân vốn chẳng phải gu của chị đây nhé?” Tiền Duy đặt đũa xuống, trong đầu hiện ra bộ dáng Lục Tuân hai tám tuổi nhã nhặn bại hoại y quan cầm thú, “Chị thích những người đàn ông đơn thuần hiền lành, diêm dúa biến thái như cậu ta chị đây chẳng thèm.”
“Diêm dúa biến thái ? ?” Tiền Xuyên có vẻ khá lạ lẫm đối với ngôn ngữ tương lai này, “Mặc dù tôi không thích hắn ta, nhưng bà cũng đâu thể vô duyên vô cớ vu oan cho người ta chứ, Lục Tuân đâu có diêm dúa biến thái? Cậu ta ăn mặc khá thời thượng, mặt mũi trắng trẻo sạch sẽ, mặc dù tôi là con trai, nhưng cũng phải thừa nhận cậu ta cũng ưa nhìn phết đấy chứ…”
“Mày thì biết cái gì.” Tiền Duy đập một cái xuống bàn, “Lục Tuân chính là kiểu người có khí chất diêm dúa màu mè từ trong xương máu rồi, nhìn người phải nhìn vào bản chất bên trong ấy. Mày xem hiện giờ Lục Tuân đã trêu hoa ghẹo nguyệt cỡ nào, mặc dù giờ nhìn cậu ta ngây ngô thư sinh thế thôi, nhưng qua mấy năm nữa cậu ta sẽ tiến hóa, bản chất diếm dúa bên trong sẽ lộ ra sớm thôi.”
“Hụ khụ khụ khụ khục.”
“Mày khụ cái gì mà khụ? Nãy giờ chị có thấy mày ăn gì đâu mà ho sặc sụa thế? Mắt nữa? Cứ chớp loạn xạ lên như bị co giật thế?” Tiền Duy nhìn Tiền Xuyên cứ ho khan và chớp mắt không ngừng thì chẳng hiểu gì cả.
Tất nhiên là cô chưa nhận ra ý tốt của Tiền Xuyên, cho đến khi gương mặt lạnh ngắt của Lục Tuân xuất hiện trước mặt cô, Tiền Duy mới nhận ra sự nguy hiểm.
“Chuyện đó… tôi có thể giải thích…” Thật đen đủi, ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể gặp cậu ta được, “Lục Tuân… Là tôi dùng từ không đúng, tôi mời cậu ăn cơm, cậu nghe tôi nói đã…”
Đáng tiếc sắc mặt Lục Tuân chẳng hề khá hơn chút nào: “Đột nhiên tôi nghĩ ra cách khiến cậu đền bù rồi .” Anh lạnh giọng nói, “Chẳng phải cậu muốn mời tôi ăn cơm sao? Được, vậy thì mời đi, một tháng nhé ?.”
Tiền Duy thở phảo một hơi, vừa định gật đầu đồng ý, chợt nghe thấy giọng nói ác ma của anh tiếp tục vang lên.
“Một tháng ăn sáng.”
“…” Lục Tuân nhất định là cố ý! Trong lòng Tiền Duy khóc không ra nước mắt, nhất định cậu ta đã nghe hết lời Tiền Xuyên vừa nói, biết rõ cô tuyệt đối không dậy sớm được, ngay cả đi học cũng toàn đến muộn, nên mới bắt cô mua bữa sáng một tháng cho cậu ta. Bữa sáng tại canteen đại học A vô cùng phong phú, nhưng cũng vì thế mà bữa sáng bao giờ cũng rất đông người tới xếp hàng, nếu như không dậy sớm thì chẳng thể giành được xuất nào cả.
Tiền Duy cố gắng vùng vẫy giãy chết: “Gần đây bữa sáng rất khó mua, cậu có thể rút ngắn thời gian xuống chút không, nửa tháng thì sao? Một tháng có vẻ hơi khó…”
“Không được.” Lục Tuân mặt chẳng biến sắc, giọng điệu thản nhiên, “Dù sao tôi cũng là kẻ diêm dúa biến thái, những người diêm dúa biến thái như chúng tôi thích nhất là làm khó người khác.”
“…”
“Số di động của cậu là?”
“Cũng… Cũng chẳng cần phải lưu số của nhau đâu nhỉ?”
Lục Tuân lườm Tiền Duy một cái: “Cậu có vẻ nghĩ nhiều rồi đấy? Tưởng rằng mình đang sống trong thế giới ngôn tình à, là kiểu ‘Em gái, em đã thu hút tôi thành công rồi đấy’ sao? Cậu yên tâm, thị lực và thẩm mỹ của tôi đều bình thường, chẳng bao giờ phải tới khoa mắt. Không có số di động của cậu, sáng mai tôi muốn ăn gì làm sao mà nhắn cho cậu được?”
Lục Tuân, quả nhiên cậu 19 tuổi hay 28 tuổi cũng khiến tôi ghét cay ghét đắng! Nhưng để thực hiện kế hoạch lấy lòng ông chủ tương lai, Tiền Duy giận mà không dám nói gì, chỉ đành ngoan ngoãn giao nộp số điện thoại của mình cho anh.
“Vậy sau này tôi mua đồ ăn sáng xong ở cangteen đợi cậu tới à?”
“Tại sao phải chờ tôi?” Lục Tuân nói với giọng đương nhiên, “Tôi ở đâu thì cậu đưa thẳng tới đó không được à?”
Lục Tuân, cái tên ác như thú này! Không chỉ muốn người ta sáng sớm vất vả mua đồ ăn cho mình, lại còn muốn bưng tới tận miệng à? Đi chết đi!
***
Tiền Duy ăn trưa xong thì mua thêm một phần, rồi rẽ ra quán tạp hóa ngoài trường mua một chậu xương rồng cảnh mới, lúc này mới quay về ký túc xá.
Lưu Thi Vận quả nhiên vẫn chưa dậy, Tiền Duy mở hộp đồ ăn ra, lúc này kẻ nào đó mới lồm cồm bò dậy hít hà như Zombie lần theo mùi thơm của thịt người.
“Là gà sốt tương đúng không? Thơm quá a…”
Lưu Thi Vận ăn xong, cuối cùng cũng nhớ ra chậu xương rồng cảnh bảo bối của mình , cô nhìn chậu cây, có chút hoài nghi: “Đây là chậu cây xương rồng của tao á? Sao trông nó xanh tươi thế nhỉ, gai cũng không bị mềm nữa, cứ như được tưới tiêu đầy đủ, trông có vẻ lớn hơn hay sao ấy?”
Tiền Duy mặt không đỏ tim không đập nói láo: “Vạn vật muốn sinh trưởng phải nhờ vào ánh nắng, mày có thấy Tiền Xuyên không, thằng nhóc cao tới 185 cm là vì sao? Vì nó phơi nắng nhiều, chậu xương rồng cảnh của mày phơi nắng lâu thế thì lớn lên cũng có gì lạ đâu!”
Lưu Thi Vận bỗng như tỉnh ngộ: “Vậy sau này tao cứ cho nó ra phơi nắng thôi, vừa thể tiết kiệm được tiền, mà nó vẫn lớn được!”
Tiền Duy chột dạ liếc mắt nhìn Lưu Thi Vận, đang chuẩn bị bò lên giường để ngủ trưa một giấc, nào ngờ màn hình di động đột nhiên báo có tin nhắn nhắc nhở.
“Thi lại môn Lịch sử pháp luật Trung Quốc!”
Chín con chữ to lù lù đập vào mặt khiến Tiền Duy giật nảy cả người, nỗi sợ hãi môn Lịch sử pháp luật Trung Quốc lại một lần nữa xuất hiện. Giảng viên môn này họ Cường, tên Lực, biệt danh “Cường ca”, vì ra đề quá lắt léo nên được người trong giang hồ ví như “Cường ca xuất chinh, không một ngọn cỏ nào còn sống”, gần như 80% sinh viên trong lớp đều tạch môn này, ngay cả những sinh viên chăm chỉ nhất cũng khó mà qua được môn này. Kiếp trước Tiền Duy cũng tạch môn Lịch sử pháp luật Trung Quốc, đợt thi lại được tổ chức ngay sau khai giảng năm hai. Hồi đó cũng vì tuần nghỉ hè cuối cùng cắm mặt vào học nên cô mới miễn cưỡng đủ điểm qua môn, nhưng hôm nay thì… Tiền Duy chỉ muốn gào thét, cô đã ôn được chữ nào đâu! Cái gì mà lịch sử pháp luật, đã trả lại chữ cho thầy từ bao giờ rồi! Nếu như lần này lại tạch, sẽ phải học lại, học không tốt còn ảnh hưởng đến báo cáo tốt nghiệp, chuyện này tuyệt đối không được!
Cũng may Tiền Duy trong cái khó ló cái khôn, cô cố gắng ngẫm lại, rốt cục cũng nhớ ra hai câu tự luận nhiều điểm nhất đề hôm đó thế nào, đáng tiếc là quá nhiều kiến thức phải học thuộc, mà từ giờ đến chiều thì học không kịp, Tiền Duy nghĩ ngợi, quyết định đập nồi dìm thuyền [1], cô thẳng tay đóng sách lại, vội vã chạy tới phòng thi lại.
[1] Đập nồi dìm thuyền : có ý là chiến đấu đến cùng, quyết một trận tử chiến.
Phòng thi lại ở đại học A tương đối rộng rãi, sinh viên phải đến sớm mười lăm phút trước khi vào thi, có thể chọn chỗ ngồi thoải mái, chỉ cần mỗi người ngồi một bàn là được.
Tiền Duy vào phòng thi liền chọn trúng một góc tương đối khuất, sau đó bắt đầu chép tài liệu lên mặt bàn, cô đã chuẩn bị đáp án của hai câu luận nhiều điểm nhất đề chép lên bàn gian lận.
“Cậu làm gì vậy?”
Đương lúc Tiền Duy đang chép rất hăng hái, một giọng nam lạnh lẽo vang lên trên đầu cô.
Tiền Duy ngẩng đầu, vô cùng kinh ngạc : “Lục Tuân? Cậu cũng trượt môn này à?” Học siêu như anh mà cũng bị Cường ca đánh trượt, Tiền Duy thương cảm, trong lòng cũng dễ chịu hơn hẳn.
Đã đặt mục tiêu phải lấy lòng sếp lớn tương lai nên cô quyết không buông tha bất kỳ cơ hội nào, cô nhiệt tình nhìn Lục Tuân cười, chỉ lên bàn mình, lén lút nhỏ giọng nói: “Tôi đang chép phao lên bàn, là đáp án hai câu tự luận nhiều điểm nhất hôm nay, nếu là người khác tôi sẽ không nói đâu.”
Lục Tuân liếc mắt nhìn những dòng chữ bé lít nhít trên mặt bàn: “Đề thi lần này được bảo mật tuyệt đối, sao cậu lại biết hai câu tự luận thi vào đề nào?”
“Vì tôi có giác quan thứ sáu cực chuẩn.” Tiền Duy đắc ý nhướn lông mày, “Được rồi, giờ tôi có nói gì thì cậu cũng không tin, đến lúc cậu cầm đề thi sẽ biết tôi đoán không sai đâu, cậu có muốn chép đáp án hai câu này lên bàn không, dù sao nếu như không trúng đề, cậu cũng không lỗ mà.”
Rõ ràng Lục Tuân không thèm để ý, Tiền Duy còn định thuyết phục anh, đã thấy anh đứng dậy, đi thẳng về phía bục giảng.
“Còn mười phút nữa là đến giờ thi, nhờ mọi người mang hết sách, tài liệu ôn thi và điện thoại đặt hết trên bục giảng.”
Tiền Duy: ? ? ?
“Vì hôm nay thầy Cường có việc độtt xuất, cho nên buổi thi lại môn lịch sử pháp luật hôm nay sẽ do mình trông thi.” Lục Tuân thong thả mà nói , từng con chữ cứ như lăng trì đâm vào lòng Tiền Duy.
Đúng rồi, sao cô lại quên chứ, người như Lục Tuân, sao có thể thi trượt được! Nếu như giảng viên biến thái, thì cậu ta còn biến thái hơn nữa,
Tiền Duy lo ngay ngáy trong lòng, cũng may Lục Tuân đã bắt đầu mở tập đề thi, mà không nhắc tới chuyện Tiền Duy gian lận, trong lòng cô thoáng thả lỏng, chợt thấy Lục Tuân lật trang cuối cùng ra đọc hai câu tự luận, sau đó anh ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Tiền Duy.
“Giờ thì mời mọi người đứng dậy, đổi chỗ một lượt.”
Cái tên cầm thú này! ! !
Ra tay thật dứt khoát, tuyên bố hành động gian lận của cô hoàn toàn thất bại.
Gian lận mặc dù không vẻ vang gì, nhưng nếu thẳng thắn tố cáo bạn học gian lận, cũng sẽ bị lên án là không có đạo đức, sau cùng người tố cáo cũng thường bị bạn bè cô lập, ngay cả những người nổi tiếng như Lục Tuân, thì danh tiếng cũng giảm sút, khiến người ta khinh thường.
Tiền Duy nghĩ rằng anh sẽ không lật tẩy chuyện cô chép phao nhưng lại không ngờ tên biến thái này lại cao tay như thế. Chắc chắn cậu ta đã nhận cô đoán trúng hai câu tự luận nên mới muốn mọi người đổi chỗ! Mà đống phao cô cực khổ chép mỏi tay lên bàn nãy giờ coi như công cốc hết rồi.
Tiền Duy chỉ cảm thấy trái tim như đang rỉ máu, cô hối hận đến mức không thể đấm thùm thụp vào ngực mình như khỉ gorilla. Nhưng cô biết phải làm sao? Cô chỉ có thể nén nỗi đau, nhanh chóng dùng tay lau sạch toàn bộ phao đã chép trên bàn. Mình không chép được, thì cũng không thể cho người khác hưởng lợi! Càng không thể lưu lại nhược điểm khiến người ta biết mình gian lận!
Ngay khi cô lau sạch mặt bàn đứng lên chuẩn bị đổi chỗ thì Lục Tuân lại mở miệng.
“Được rồi, sắp đến giờ thi rồi, mọi người không cần đổi chỗ nữa, cứ ngồi chỗ cũ của mình cũng được.”
Tiền Duy tức giận ngẩng đầu, quả nhiên nhận ra Lục Tuân cười tựa như không mà nhìn cô: “Cậu có gì muốn hỏi sao ?”
Ám quẻ! Đúng là ám quẻ mà!
Lục Tuân cái tên cầm thú này rõ ràng đã dự liệu được toàn bộ hành động của cô, điều khiển cảm xúc người khác như tàu lượn siêu tốc từ trên cao phi thẳng xuống dưới.
Chuyện khiến bạn hối hận nhất trong cuộc đời sinh viên là gì? Là quay cóp không thành sao ? Không phải ! Mà là cơ hội gian lận đang bày sờ sờ trước mặt bạn , nhưng bạn lại tự tay bóp chết nó!
Tiền Duy thầm cho Lục Tuân vô số ngón giữa, nhưng ngoài miệng chỉ có thể nở nụ cười gượng gạo ngoan ngoãn nói ra ba chữ.
“Không có gì.”
Mẹ nó, cáu quá cáu quá, nhưng vẫn phải mỉm cười ????