“Mày im miệng cho chị.” Tiền Duy có cảm giác như cả người sắp cháy thành than rồi, “Sao mày lại không biết giữ mồm miệng thế hả, chị mày là con gái đấy, nói mấy lời đó trước mặt con gái mà mày không thấy xấu hổ à ?!”
“Dẹp bà đi. Lần trước tôi tiện tay mở đúng cuốn tiểu thuyết ngôn tình của bà, lời văn trong ấy mô tả trần trụi hơn nhiều , nhân vật nam chính một đêm làm được bảy lần, mà chẳng phải bà vẫn đọc say sưa đó sao?”
Không nhắc tới còn tốt, Tiền Xuyên vừa nhắc tới chuyện đó, trong đầu Tiền Duy lại hiện lên hình ảnh “To thế này này” “một cột dựng thẳng” vân vân và mây mây những từ ngữ không thích hợp với trẻ con, cô lại nghĩ tới phản ứng vừa rồi của Lục Tuân, lập tức cảm thấy toàn thân nổi gai ốc, cô không quan tâm gì nữa, thừa dịp anh còn chưa quay về phòng thì mau chóng bỏ của chạy lấy người.
Tiền Duy lao nhanh như bay về phòng mình, đóng cửa lại không muốn ra ngoài nữa, cuối cùng khi cô vừa bình ổn lại cảm xúc, yên tĩnh chưa được bao lâu, liền nghe tiếng Tiền Xuyên gõ cửa cộc cộc bên ngoài.
“Mau ra đây đi, chúng ta cùng nhau đánh bài.” Anh vẫn lớn giọng như thế, “Tôi và Lục Tuân còn có Mạc Tử Tâm đều chuẩn bị xong rồi, ba người hơi ít, bà cũng xuống đi, tam quốc sát chơi bốn người mới hay.”
Năm 2009 thì những game như Vương giả vinh quang, Âm Dương sư online trên app di động còn chưa xuất hiện, trò chơi phổ biến lúc bấy giờ trong giới sinh viên vẫn là trò bài tam quốc sát, Tiền Duy nhớ có một khoảng thời gian Tiền Xuyên rất si mê trò này, quả nhiên đêm nay anh đã quyết tâm muốn chơi, Tiền Duy không đi ra, anh cứ đứng bên ngoài gõ cửa.
Trong tiếng gào thủng tai của anh, Tiền Duy thầm nghĩ, cuối cùng đành cắn môi bật máu quyết định trực tiếp ra trận. Dù sao coi như hôm nay trốn được Lục Tuân, thì sau này cũng phải gặp nhau, tương lai còn phải làm cấp dưới của anh, hơn nữa chẳng phải da mặt cứ dày lên thì chuyện xấu hổ nào cũng giải quyết được hết sao?
Khi Tiền Duy xuống tầng dưới, Lục Tuân Tiền Xuyên và Mạc Tử Tâm đều ngồi trong phòng cả rồi. Mạc Tử Tâm ngồi bên bàn trà, Tiền Xuyên tự nhiên ân cần rót trà cho cô, mà Lục Tuân có vẻ chẳng thèm quan tâm lắm, anh đã thay chiếc áo ngủ lúc nãy bằng một chiếc áo phông thoải mái, cho dù giờ này anh đang ngồi nghịch hướng ánh sáng, nhưng màu da vẫn trắng như tuyết, vẻ mặt anh hững hờ, dường như người đè Tiền Duy trên giường vừa nãy không phải là anh vậy, nhưng chẳng biết có phải Tiền Duy gặp ảo giác hay không mà khi cô nhìn về phía anh, luôn cảm thấy hàng lông mi của Lục Tuân cứ co giật liên tục, không hề yên ổn như bình thường.
“Vào đi bà chệ!”
Tiền Xuyên nhiệt tình mời Tiền Duy ngồi xuống, mọi người cùng nhau chơi tam quốc sát.
Kết thúc ván đầu tiên, Mạc Tử Tâm đứng dậy đi vệ sinh, Tiền Xuyên cũng thừa cơ chạy ra ngoài đi mua trà sữa cho cô, vì thế trong phòng chỉ còn lại mỗi Lục Tuân và Tiền Duy.
Rõ ràng vừa mới uống nước xong nhưng giờ cô lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ánh mắt cô né tránh anh, chưa khi nào cô cảm thấy ở riêng cùng phòng với Lục Tuân là một chuyện vô cùng khó khăn như bây giờ. Mà Lục Tuân, cho dù trong phòng chỉ có hai người là anh và Tiền Duy, thì từ đầu đến cuối anh đều quay mặt sang hướng khác, không hề nhìn cô.
“Vừa nãy tôi không cố ý đâu .”
Trong bầu không khí đầy xấu hổ, Tiền Duy mở miệng nhưng khi cô vừa nói dứt lời thì hận không thể đánh chết chính mình, đúng là hết chuyện để nói mà, không biết vì sao, khi đối mặt với anh, Tiền Duy dường như không thể suy nghĩ thấu đáo được, cũng chẳng thể khống chế được cảm xúc cá nhân, cô nghĩ mãi mà không ra, bản thân là người có nội tâm gần ba mươi tuổi, nhưng khi đứng trước mặt Lục Tuân của tuổi hai mươi thì chân tay lại cứ lóng la lóng ngóng, chẳng lẽ vì biết sau này anh sẽ là sếp của mình, cho nên mới nơm nớp lo sợ sao?
Lục Tuân im lặng không đáp lời, anh chỉ nhìn Tiền Duy một cái, sau đó cầm một lon bìa trên bàn, dứt khoát bật mở nắp lon.
Dù sao cũng là sếp tương lai, không thể tiếp tục xấu hổ như thế được!
Tiền Duy chuẩn bị tâm lý cho mình xong xuôi rồi nhắm mắt giải thích: “Thật sự, chuyện này không thể trách tôi, chăn cậu đang đắp đúng là của Tiền Xuyên , cái chăn kia giống hệt chăn của tôi, cả tôi và Tiền Xuyên thường mang nó đi du lịch, cho nên tôi mới nghĩ người đang nằm dưới chăn là Tiền Xuyên, tôi thật sự không biết tại sao cậu lại đắp cái chăn đó…”
“Thế nên không phải lỗi của cậu mà do tôi sai à?”
Lục Tuân vừa dứt lời, thì quay ra liếc Tiền Duy một cái như chuồn chuồn lướt nước, anh chỉ đảo qua đúng một cái rồi lại quay đầu đi.
“Cái đó… Tôi cũng đâu có ý đó, chỉ là chẳng hiểu sao cậu lại dùng chăn của Tiền Xuyên…”
Lục Tuân đã quyết định lờ lớ lơ luôn Tiền Duy thì cô cũng đành chịu, hai người chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên nhau như thế, bầu không khí trong phòng tràn ngập cảm giác xấu hổ.
Tiền Duy nhìn qua mặt nghiêng của Lục Tuân, từng đường nét trên khuôn mặt kia quả thật rất hài hòa, mà suy nghĩ của cô cũng bắt đầu loạn lạc từ khi ngắm góc nghiêng thần thánh kia, cô thử dò xét: “Chẳng lẽ cậu… cậu thích kiểu người như Tiền Xuyên? Cho nên mới ngủ trong chăn của nó à?”
Lần này Lục Tuân cũng quay mặt lại nhìn thẳng vào cô. Mặc dù cô đã cố gắng muốn né tránh, nhưng vẫn không nhịn được liếc xuống phía dưới của anh, vừa thoáng nhìn, cảnh tượng lúc nãy lại đột nhiên xuất hiện khiến Tiền Duy càng lúng túng hơn .
“Rốt cục tôi thích con trai hay con gái, chẳng phải lúc nãy cậu nhìn thấy rất rõ rồi sao?”
Lục Tuân cắn răng nghiến lợi nói câu này, đến ba chữ “thầy rất rõ” còn gằn từng chữ một.
Tiền Duy đỏ mặt, giả vờ ngu ngơ hỏi: “Tôi không biết cậu đang nói gì, nhưng thích nam hay nữ cũng chẳng nói rõ được, bởi vì có những người có thể thích con gái cũng thích cả con trai, người ta là song tính luyến; còn có những người bình thường cảm thấy mình chỉ thích con gái, là thẳng nam cứng như sắt, nhưng thật ra là vì họ chưa gặp được người đàn ông mà họ thích, một khi đã gặp được rồi, thì cong còn nhanh hơn người khác nữa là, nhất là những chàng trai soái ca như cậu thì càng khó nói, cậu biết đấy, vàng ròng trăm phần trăm rất mềm và có thể uốn cong dễ dàng, cũng như thế, đàn ông đẹp trai chất lượng tốt cũng rất dễ bị uốn cong như những thứ nguyên chất cực hạn vậy.” Tiền Duy giang tay ra, “Nếu không thì tôi chẳng biết giải thích chuyện cậu chui vào chăn Tiền Xuyên làm gì nữa.”
“Cậu ta mở chai coke phun hết ra ngoài làm bẩn ga giường của tôi, mà tôi đang buồn ngủ cho nên cậu ta mới đưa chăn của mình cho tôi.” Lục Tuân im lặng thật lâu, rốt cục mới đưa ra câu trả lời, anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, “Sao cậu lại mong tôi thích đàn ông như thế? Tôi thích đàn ông thì có lợi gì cho cậu à?”
“Không không không, cậu giải thích như thế là tôi hiểu hết rồi, sao tôi lại mong cậu thích đàn ông được? Nếu cậu không thích con gái chẳng phải là tổn thất lớn cho con gái chúng tôi sao ?!” Tiền Duy nịnh nọt, “Giờ thì chân tướng đã rõ ràng, cho nên nói chuyện này không thể do tôi sai được, cũng không phải do cậu, đây đều là lỗi của tên nhãi Tiền Xuyên, tôi không cố ý đâu, đây chỉ là một hiểu nhầm nho nhỏ thôi.”
“Tôi không muốn nói thêm về chuyện này nữa.” Lục Tuân nhíu mày, vẻ mặt mệt mỏi, cứ như vì che giấu sự lúng túng của bản thân, anh mạnh mẽ uống ực một hớp bia, “Cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi.”
***
“Đây hai cốc trà sữa nóng của hai vị tiểu thư nhà ta!”
Trong khi hai người đang xấu hổ, Tiền Xuyên đã trở lại, anh vừa bước chân vào cửa thì Mạc Tử Tâm cũng quay về ngay sau đó. Bốn người lại đánh mấy ván tam quốc sát nữa, thì nhóm người đi ngắm đom đóm mới lục tục trở về, Tiền Duy rốt cục cũng lấy Lưu Thi Vận làm cái cớ để trốn lẹ.
“Rừng đom đóm thật sự rất đẹp đấy, Tiền Duy mày không đi đúng là uổng phí bao nhiêu, xem mấy tấm ảnh tao chụp đi, thề, ảo tung chảo.”
“Đúng rồi, lúc chơi nói thật lòng hay đại mảo hiểm Lý Chí Cường tỏ tình lãng mạn thật, nhưng đến lúc vào rừng đom đóm chẳng hiểu hai người cãi nhau chuyện gì mà lúc đi thì anh anh em em, lúc về đã chia tay rồi. Này, Tiền Duy, mày có nghe tao nói không? Tỏ thái độ gì đi chứ!”
“Người tao đang ngứa ngáy lắm đây này, làm gì có tâm trạng để ý đến chuyện của người khác .”
Lưu Thi Vận lầm bẩm một câu: “Muỗi ở đâu không biết.”
Đối với mấy câu chuyện bát quái của Lưu Thi Vận, Tiền Duy không quan tâm lắm, tuy Lục Tuân đã nói coi như chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra, nhưng không biết có phải thứ càng muốn quên thì chẳng quên nổi hay không, mà đến khi Tiền Duy chuẩn bị ngủ, trong đầu cô cũng toàn là ánh mắt hung dữ của Lục Tuân lúc đè cô nằm trên giường.
Đêm nay, Tiền Duy gặp ác mộng, trong mơ Lục Tuân đe dọa không phát thưởng cuối năm cho cô. Cô vụt tỉnh lại toàn thân ngứa ngáy, cũng chẳng biết có phải trong rừng này có muỗi độc hay không mà Tiền Duy chưa từng ngứa như thế bao giờ, mà càng sợ hơn là cả người cô chỗ nào cũng ngứa ngáy, càng gãi lại càng ngứa hơn .
Tiền Duy mơ mơ màng màng đi vào phòng vệ sinh, mở đèn lên xem, không nhìn thì không sao, nhưng vừa nhìn liền khiến Tiền Duy tỉnh luôn cả ngủ.
Đây đâu phải nốt muỗi cắn, rõ ràng là dị ứng da mà, trên cánh tay trên cổ cô đều là những nốt mẩn to cả mảng da, cô nhịn không được gãi mấy cái, vết mẩn đỏ lại lan ra càng rộng hơn.
“Lưu Thi Vận… Lưu Thi Vận!”
Tiền Duy cuống quít chạy về phòng, có ý muốn đánh thức Lưu Thi Vận, cuối cùng cô bạn thân chỉ trở mình, lầm bầm một câu: “Giữ lại một miếng xương sườn cho tao!” sau đó lại ngủ say như chết, mặc cho Tiền Duy có gọi thế nào cũng chẳng hề có phản ứng.
Tiền Duy bất đắc dĩ đành xuống tầng dưới gõ cửa phòng Tiền Xuyên.
“Tiền Xuyên mở cửa đi!”
Đáng tiếc trong phòng không có người nào trả lời, có vẻ hai người đang trong giấc nống. Tiền Duy lại gọi thêm vài tiếng, vẫn không có ai trả lời, mà cảm giác ngứa ngáy trên người càng ngày càng khó chịu, cô bực mình vừa đập cửa vừa gào.
“Mở cửa mở cửa, công an kiểm tra phòng, càn quét tệ nạn!”
Cửa phòng vẫn không mở.
Tiền Duy lại hít sâu thở ra một cái, lấy hết hơi trong cổ họng gào: “Phục vụ matxa, một đêm 888 tệ, đừng bỏ lỡ.”
“Cạch” một tiếng, lần này cửa phòng rốt cục cũng được mở.
“Tiền Xuyên, mày có nhầm không đấy, gọi matxa cả đêm mày mới mới tỉnh, mới tí tuổi đầu mà đầu óc đã suy nghĩ linh tinh rồi.”
Tiền Duy vừa nói dứt lời ngẩng đầu lên liền hối hận , giờ phút này người đứng trước mặt cô không phải Tiền Xuyên, mà là Lục Tuân mặc bộ đồ ngủ mặt vẫn đang ngái ngủ.
“Tiền Xuyên đâu?” Đối mặt với Lục Tuân, Tiền Duy có vẻ khúm núm, “Tôi, tôi tìm Tiền Xuyên…”
Lục Tuân ngủ đang ngủ giữa chừng lại bị người ta đánh thức, sắc mặt tất nhiên chẳng chút dễ nhìn, hai tay anh khoanh trước ngực, tựa người vào cửa: “Tiền Duy, nửa đêm nửa hôm cậu xuống đây gõ cửa rầm rầm, tốt nhất phải cho tôi một lí do hợp lí vào..”
“Tôi bị dị ứng! Ngứa không chịu được!” Tiền Duy cố gắng thanh minh rồi mau chóng kéo ống quần mình lên, “Cậu nhìn đi, toàn là mảng đỏ, tôi xuống gọi Tiền Xuyên đưa tôi vào viện, tối nay Lưu Thi Vận uống rượu nên đang say như chết, mà khu rừng này rộng như thế, hơn nửa đêm rồi tôi muốn tìm một người đàn ông đưa tôi tới viện sẽ an toàn hơn…” Cô dướn cổ tới nhìn sau lưng Lục Tuân, “Vậy… cậu có thể giúp tôi gọi Tiền Xuyên dậy không.”
“Cậu chờ một chút.” Lục Tuân nói xong, lại đóng “rầm” cửa một cái.
Vài phút sau, cửa mới mở ra lần nữa, Tiền Duy ngẩng đầu vừa trông thấy người đi ra thì ngẩn người.
“Lục Tuân.”
Đứng ở cửa lúc này không phải Tiền Xuyên mà vẫn là Lục Tuân, anh đã thay áo khác, mặc một chiếc áo thun đơn giản cùng một chiếc quần bò, trong đôi mắt đã không còn vẻ ngái ngủ như vừa nãy nữa, anh nhìn thoáng qua Tiền Duy: “Còn không mau đi? Chẳng phải cậu ngứa lắm rồi à?”
“Rất ngứa nhưng mà…”
“Vậy còn đứng ngây ra đó làm gì, đi thôi, tôi dẫn cậu tới bệnh viện.”
Tiền Duy theo phản xạ đi phía sau Lục Tuân, nhưng vẫn chẳng hiểu tại sao anh lại đi cùng cô: “Cậu giúp tôi đánh thức Tiền Xuyên là được rồi, không cần phải đi cùng tôi đâu.”
“Sau khi cậu về Tiền Xuyên một mình uống năm lon bia, vừa hát vừa nhảy nửa tiếng mới chịu đi ngủ, giờ thì ngủ say như chết rồi.”
“Không sao, cậu không cần thương tiếc nó, đạp nó tỉnh là được rồi.”
“Tiền Duy.”
“Hả?”
Lục Tuân nhìn cô một cái: “Cậu còn nói linh tinh nữa là tôi về đấy .”
“Tôi im đây, im đây.”
***
Bất tri bất giác, Tiền Duy đã đi theo Lục Tuân ra khỏi căn nhà trên cây, cô nhìn anh gọi xe, sau đó cùng anh lên xe. Bệnh viện gần nhất cũng cách nơi này khoảng ba kilomet, sau khi xe tới nơi, Lục Tuân dặn Tiền Duy ngồi ở đại sảnh bệnh viện chờ anh, còn anh thì mau chóng tới quầy lấy số xếp hàng và mua sổ khám bệnh cho Tiền Duy vào cấp cứu, may mà bệnh viện này nổi tiếng với khoa da liễu và khoa máu, cho nên phòng cấp cứu cũng có bác sĩ khoa da liễu trực đêm.
Hơn nửa đêm, mặc dù toàn thân dị ứng, nhưng Tiền Duy vẫn đang mơ hồ, nhất là khi vào tới bệnh viện nhìn đám người ủ rũ đi qua đi lại trong đại sảnh kia, nhưng khi nhìn sang Lục Tuân ngồi bên cạnh mình, trong lòng cô lại cảm thấy vô cùng an tâm, Lục Tuân vẫn luôn là Lục Tuân, anh luôn tạo cảm giác vô cùng đáng tin cho người bên cạnh, cứ như chỉ cần đi theo anh, thì không cần phải dùng não nghĩ làm gì, đây chính là điểm đặc biệt trong con người anh, bất luận là bây giờ hay trong tương lai xa xôi, khi ở cạnh anh, Tiền Duy kiểu gì cũng sẽ không nhịn được mà ỷ lại vào anh.
Phòng cấp cứu da liễu nằm ở ngay tầng một, Tiền Duy đi theo Lục Tuân đến cửa, nhìn hàng dài những người xếp hàng bên ngoài phòng thì giật nảy mình, phòng trực cấp cứu ban đêm bình thường không nhiều bệnh nhân như thế, nhưng khoa da liễu thì không như vậy, ở đây đang có tầm mười người, toàn là người trẻ tuổi chiếm đa số, họ cãi nhau xô xô đẩy đẩy, trong đó ba người có vẻ quen nhau, đang cãi nhau ồn ào gì đó.
“Anh nói đi, rốt cục anh cho tôi đội bao nhiêu cái nón xanh! Anh nói đi! Không phải vì anh sao tôi lại bị căn bệnh đó? ! Không phải do anh sao giờ này tôi còn phải tới khoa da liễu cấp cứu nửa đêm? ! Còn không phải vì anh ra ngoài làm bậy với cô ta rồi lây từ cô ta đấy à ! Anh muốn chia tay với tôi vì loại con gái đó sao?”
“Cái gì mà lây từ tôi ? ! Là bạn trai cô chính anh ta gạt tôi nói mình đang độc thân, tôi mới đồng ý hẹn hò với anh ta, một mình tôi chẳng sao, yêu anh ta xong thì bị gọi là tiểu tam rồi nhiễm căn bệnh này, cô nói rõ ràng cho tôi xem? Cô hỏi người đàn ông rác rưởi kia của cô đi, rốt cuộc căn bệnh ấy từ đâu mó có?”
“Nhất định là do cô quyến rũ anh ấy! Anh ấy vốn là một người hiền lành tử tế, không hiểu sao lại thế…”
“Giữ chặt người đàn ông khốn nạn ấy của cô đi, tôi đây chẳng thèm, tôi còn muốn tố cáo anh ta nữa kìa!”
Tiền Duy đang buồn bực, liền thấy một dì trung niên xếp hàng sau mình than thở: “Nửa đêm sao mà phòng cấp cứu cũng lắm người thế này, thời buổi này bọn trẻ quan hệ linh tinh thế đấy! Tôi phải chờ tới ngày tháng năm nào mới đến lượt vào khám! Thanh niên thời buổi này sao chẳng biết giữ mình như thế, còn trẻ vậy đã mắc bệnh rồi, xã hội này giờ đảo điên hết rồi.” Bà vừa dứt lời liền liếc qua Tiền Duy và Lục Tuân, ánh mắt đầy ẩn ý.
Tiền Duy dùng tay chọc chọc Lục Tuân: “Nếu không cậu ra ngoài trước đi, tôi thấy một cửa hàng tiện lợi ngay bên cạnh bệnh viện, cậu ra đó ăn tạm cái gì đi, đừng ngồi mãi ở đây làm gì .”
Lục Tuân có hơi bất ngờ, nhưng anh từ chối lời đề nghị của Tiền Duy : “Không cần, tôi ngồi đây chờ cũng được.”
Tiền Duy nghiêng người sang, xích lại gần bên tai Lục Tuân nhỏ giọng nói: “Tôi cảm thấy cậu vẫn nên ra cửa hàng tiện lợi chờ thì tốt hơn, cái khoa da liễu này kỳ thực tên gọi đầy đủ là khoa da liễu – bệnh kín, hay nói cách khác bệnh ngoài da hay bệnh kín đều được khám chung ở đây, mấy người phía trước kia chỉ sợ là đến khám bệnh kín, cậu biết rồi đấy, mặc dù tôi chỉ bị dị ứng da, nhưng có vài người sẽ không nghĩ như vậy, nếu cậu tiếp tục ngồi đây, người ta cũng sẽ nghĩ cậu có bệnh kín nào đó…”
Tiền Duy vừa giải thích như thế, trên mặt Lục Tuân quả nhiên khó coi hẳn, nhưng anh cũng không rời đi.
“Tôi không quan tâm cái nhìn của người khác.” Anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, “Tôi sẽ ngồi đây đợi cậu khám xong.”
Tiền Duy lại thuyết phục mấy lần nhưng Lục cũng chẳng thèm nhúc nhích, anh vẫn kiên cường ngồi đó, mà với tướng mạo và khí chất này của anh, coi như ở trong bệnh viện cũng giống như đèn chiếu đi kèm, không chỉ có những bệnh nhân đang cầm số xếp hàng ở khoa da liễu chú ý đến anh, mà mấy y tá trẻ tuổi thỉnh thoảng đi ngang qua cũng không nhịn được mà quay lại nhìn anh, mà vừa rồi Lục Tuân còn nói không quan tâm tới ánh nhìn của người khác nhưng Tiền Duy rõ ràng cảm nhận được, mỗi lần có ánh mắt nào quay lại nhìn, thì anh có vẻ không được tự nhiên lắm. Tiền Duy vẫn luôn biết, Lục Tuân có lòng tự trọng cao hơn nhiều người bình thường, mặc dù ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng cứ nghĩ đến trong mắt người khác bây giờ anh là kẻ có đời sống tình dục hỗn loạn dẫn tới bị bệnh lây nhiễm gì đó thì anh vẫn rất để tâm .
Có thể vì đang là nửa đêm nên đầu óc hơi hỗn loạn, Tiền Duy như bị ma quỷ xui khiến, cô ngẩng đầu lên nhìn anh: “Lục Tuân, có phải cậu thích tôi không?”
Cả người Lục Tuân cứng đờ hơi mất tự nhiên, sau đó anh quay mặt sang hướng khác, trong lúc nhất thời, Tiền Duy không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ nghe được anh nói: “Không có.”
“Vậy sao nửa đêm cậu lại cùng tôi tới bệnh viện?”
“Mỗi ngày làm một việc tốt.”
“…”
Tốt lắm, Tiền Duy nghĩ thầm, đúng là cô nửa đêm mơ ngủ mà, lại hỏi Lục Tuân mấy câu thiếu dinh dưỡng như thế. Quả nhiên, “anh ấy nhìn bạn rồi cười với bạn tức là anh ấy thích bạn” đúng là một trong ba ảo giác của con người… Hơn nữa , trong lòng Lục Tuân còn có ánh trăng sáng là Mạc Tử Tâm nữa mà.
Rõ ràng không muốn những người xung quanh sẽ hiểu lầm, nhưng vì là một người có trách nhiệm, nên dù bạn chỉ là một người bạn nữ bình thường, anh ấy cũng muốn ngồi bên cạnh chờ cùng bạn.
Tiền Duy nghĩ thầm, Lục Tuân chắc hẳn là người như thế, tính cách khó chiều muốn chết, thái độ thì luôn cao ngạo, lúc nào cũng tỏ vẻ chẳng thèm quan tâm đến ai, ánh mắt lạnh như băng thỉnh thoảng nhìn cô như đang muốn nói với cô rằng cô rất ngốc… nhưng thực ra anh lại là người vô cùng ấm áp.