Không Thèm Yêu Đương Với Lão Bản​

Chương 1: 1: Trước Đây Là Do Tôi Tuổi Trẻ Bồng Bột Tôi Có Lỗi Với Anh1





Edit: Ngày Mai Nắng LênBeta: LoBe* * *"Thẩm phán Chu à, ông xem lúc nào có thời gian thì cưỡng chế thi hành án vụ tranh chấp tài chính năm trước của Hoành Phát? Tôi cũng biết cơ quan tòa án các ông gần đây rất bận, xe trong tòa cũng không đủ dùng.

Thế nhưng đương sự bên chúng tôi còn đang mỏi mắt chờ mong, khi nào các ông có thời gian, bên luật sư chúng tôi nguyện ý cử người lái xe..""Bản kháng án lần trước đã bị bãi bỏ, chúng tôi sẽ xem xét lại đơn kháng án lần này, nhưng thời gian mở phiên tòa có thể kéo dài tới sang năm để hai bên có đủ thời gian chuẩn bị tài liệu cho phiên tòa."Cuối năm cận kề, không ít cán bộ đã sớm nghỉ lễ về quê ăn tết, trong thang máy chốn văn phòng người tới người lui ngày càng ít, đa số các công ty đều đã tiến vào thời kì chuẩn bị nghỉ phép ăn tết, thế mà trong văn phòng luật sư Sở Sự Vụ vẫn là cảnh tượng vô cùng bận rộn.Trong tiếng điện thoại của đồng nghiệp Tiền Duy cắn bút, hết đợi rồi lại đợi.

Mãi đến tận khi trong phòng làm việc dần yên tĩnh trở lại, đồng nghiệp mỗi người một việc, người nên mở phiên tòa thì đi mở phiên tòa, người cần ra ngoài gặp khách hàng thì đi gặp khách hàng, để lại cả phòng làm việc chỉ còn lại mấy thực tập sinh, lúc này cô mới tiếp thêm cho mình chút can đảm, sau đó lén lén lút lút đi vào vào văn phòng làm việc của Lục Tuân.Rất không may, Lục Tuân lại đang tiếp điện thoại của một khách hàng bên Mỹ, Tiền Duy rất thức thời ngồi một bên, yên tĩnh như gà đợi Lục Tuân tiếp xong cuộc điện thoại này.


Văn phòng của Lục Tuân chếch về hướng Nam, ngày đông ánh mặt trời không chút keo kiệt chiếu vào, ánh nắng hắt lên tán lá xanh xanh của chậu cây đặt trên sàn, cũng chiếu vào gương mặt trắng nõn của anh, dưới chóp mũi cao cao hiện ra một cái bóng nhỏ xinh đẹp đẽ, một đôi môi hoàn mỹ, mà đôi môi mang hình dáng hoàn mỹ ấy đang không ngừng nhả ra thứ tiếng Anh -Mỹ một cách vô cùng lưu loát thuần thục.Người đàn ông này thành thục, anh tuấn, mạnh mẽ, dường như không chê vào đâu được, trên đầu anh có vài sợ tóc vểnh lên, tất cả đều cho thấy sự khác biệt của anh với mọi người.

Tiền Duy lại nhớ đến chuyện vài ngày trước ở trong WC nghe được mấy nữ thực tập sinh nói về Lục Tuân:"Lục Tuân anh tuấn đến mức cái gáy cũng đẹp, dù cho lẫn trong đám người thì cũng chỉ cần liếc mắt qua một cái là có thể nhận ra."Cái gáy Lục Tuân có anh tuấn hay không cô không đi sâu nghiên cứu làm gì, thế nhưng Tiền Duy không thể không thừa nhận, khuôn mặt của tên Lục Tuân này a, cô cũng đã nhìn mấy năm nay rồi, theo lý mà nói cứ coi như nhìn hoài không chán thì cũng nên miễn dịch với vẻ ngoài của anh ta mới đúng, thế nhưng trong một số khoảnh khắc nào đó, chỉ cần anh liếc mắt một cái vẫn có thể mang đến cho người ta bao nhiêu kinh diễm.Giờ phút này Lục Tuân đang đeo kính râm viền vàng, ngay lúc điện thoại tạm dừng liền uống một hớp nước, hầu kết trên cần cổ thon dài trắng nõn khẽ chuyển động, bên trong độ cong đột ngột hiện ra kia tựa hồ tràn ngập hormone nam tính, một cỗ khí chất tinh anh cấm dục và phong thái tuổi trẻ thành đạt phả thẳng vào mặt người đối diện.

Lục Tuân gọi điện thoại chưa bao giờ nói lời thừa thãi, rất nhanh kết thúc cuộc trò chuyện.

Anh tháo kính xuống, tùy ý ném lên bàn, nhìn thẳng về phía Tần Duy, không nói lời nào.Tiền Duy bị ánh mắt này của anh nhìn có chút tê cả da đầu, không dám đối diện đành nhìn vào đôi tay với từng khớp xương rõ ràng đang đặt trên bàn kia của Lục Tuân, nhắm mắt nịnh nọt nói: "Boss à..""Không được.""..."Lần này Tiền Duy không nhịn được ngẩng đầu lên, "Tôi còn chưa nói gì mà!"Lục Tuân lạnh lùng cười: "Bình thường, cô dùng đại từ này là sẽ có chuyện không bình thường."Tiền Duy gượng cười: "Sao anh có thể nói như vậy chứ..""Vậy lần này cô có chuyện tốt gì tìm tôi? Mời tôi ăn cơm? Hay tặng quà cho tôi?""Cái này.." Tiền Duy sắp xếp lại ngôn từ, "Tôi nghe nói gần đây anh mới nhận một vụ án, công ty cơ điện Cao Khoa dự định mua 65% cổ phần công ty nồi hơi Kỳ Hạ dưới trướng công ty mẹ với giá 1, 4 tỷ đô la Mỹ.


Tôi sợ nhóm của anh không đủ người nên tôi đây chủ động xin gia nhập dự án thu mua này của các anh.""Nằm mơ."Tuy rằng có khuôn mặt như họa như thơ nhưng thật đáng đáng tiếc đôi môi xinh đẹp lại phun ra hai chữ vô tình đến như vậy."Lục Tuân!" Lần này Tiền Duy không kiềm chế được nữa, "Tốt xấu gì chúng ta cũng đã từng là bạn học, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài! Một vụ án lớn như vậy, tôi nghe nói anh còn điểm danh mấy thực tập sinh tham gia để học tập.

Tốt xấu gì tôi cũng làm chung với anh một năm, cũng coi như là luật sư có nửa năm thâm niên đi! Lẽ nào tôi không có một xíu cơ hội nào sao?"Lục Tuân mím môi không nói lời nào.Tiền Duy quyết định đánh bài khổ nhục kế: "Thật là người no không biết đến nỗi lòng người đói khổ.

Anh thử nhớ lại xem, khách hàng tìm tới anh nhiều tới nỗi phân thân cũng không xong đành phải từ chối.

Còn bạn học cũ của anh là tôi, trong cái thời tiết giá rét tuyết rơi đầy trời cuối năm này chỉ có thể nhai lương khô sống qua ngày, đã vậy vụ án tôi thụ lí sang năm mới có cơ hội thẩm án.." "Lương khô là lương thực phụ, rất tốt cho sức khỏe.""..."Tiền Duy vẫn còn muốn giãy dụa thêm lần nữa, "Lục Tuân, trước đây là do tôi tuổi trẻ bồng bột, tôi có lỗi với anh..""Tôi tính phí tiêu chuẩn là 5000 tệ / giờ." Lục Tuân ấn khởi động đồng hồ đếm ngược trên bàn, "Cô còn điều gì muốn nói với tôi nữa không?""Hết rồi, cảm ơn!"Tiền Duy nhìn từng con số nhảy lên trên đồng hồ tính giờ, không nói hai lời, nhanh chóng từ ghế đứng lên đi ra ngoài cửa, xem như cô hết hi vọng rồi."Chờ chút."Lẽ nào lương tâm Lục Tuân trỗi dậy? Tiền Duy vui mừng nghĩ vậy, trên mặt mang theo ý cười, tràn ngập lấy lòng mà quay đầu trở lại."Lần sau trước khi vào nhớ gõ cửa." Lục Tuân đeo kính lần nữa, vùi đầu xem hồ sơ vụ án, đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, "Ra nhớ đóng cửa lại.""..."Lục Tuân, con mẹ nó, anh đi chết đi.* * *Be: Sớm biết dính vô cái này là tôi thi Luật rồi đó.


-.

-.