Không Thể Yêu Cũng Chẳng Thể Thương

Chương 63: 63: Sao Thế Nhớ Anh Sao





Đến khuya, cô Quế đã về từ sớm, ngoài những người vệ sĩ được bố trí bí mật quanh nhà thì bây giờ chỉ còn lại cô.

Long Đại tối nay dường như lại không về, cô thất vọng nằm trên giường,hai mắt mở to không thể ngủ được.
Cô tính đêm nay sẽ đặt chiếc máy nghe lén đầu tiên vào thư phòng nhưng ngoài Long Đại thì không có ai có thể mở nó.

Chiều nay cô đã thử lên đó thăm dò, cánh cửa đóng chặt với mật khẩu vân tay, cô không có cách nào mở được.

Một đêm trôi qua, cô vẫn chưa thể hành động.
Đã hai ngày trôi qua Long Đại không về nhà, cô gọi chỉ nghe anh dặn vài ngày nữa sẽ về.

Đêm đến, Mai Hân bỗng nhên thức dậy ngay trong đêm.

Khẽ liếc nhìn đồng hồ đã hơn 11h sau cô lại nhìn sang vị trí trống bên cạnh, hôm nay Long Đại lại không về.

Khẽ đặt hai chân xuống dường cô định xuống lầu lấy nước uống thì chợt nhận ra điều gì đó, mép giường bên cạnh có dấu hiệu nhăn lại, lún xuống một ít như có ai đó đã ngồi lên ấy, xung quanh vẫn còn lưu lại một mùi hương quen thuộc khiến cô nhíu màu suy nghĩ.
Nhớ ra rồi, mùi hương nam tính thoang thoảng mùi hổ phách lẫn mùi gỗ đặc trưng của Long Đại, tuy chỉ còn một ít mùi ít ỏi nhưng cô vẫn nhận ra.

Mùi hương của anh ở đây chứng tỏ anh đã về.
Cô nhanh chóng mở cửa phòng ngẩng đầu nhìn lên cầu thang dẫn lên tầng cao nhất nơi có thư phòng của anh.


Cô nhíu mày, từng bước đi lên bậc thang với hi vọng anh vẫn còn ở nhà hơn hết là đang ở thư phòng.

Quả nhiên, khi cánh cửa thư phòng lộ ra trước mặt nơi khe cửa cô liền nhìn thấy có ánh đèn hắt ra rất nhẹ nhưng không có âm thanh nào phát ra.
Sự hưng phấn đột nhiên dâng lên sau bao ngày chờ đợi.

Như nhận ra gì đó cô liền chạy về phòng lấy chiếc máy nghe lén song lại quay ngưòi xuống lầu làm một ly sữa, đặt nó lên một chiếc khay, chiếc máy nghe lén được cô kẹp dưới cái khay.

Rất nhanh cô đã lên đến thư phòng, nhẹ đưa tay gõ cửa.
- Là em.
Không có tiếng đáp lại, khác với những lần hồi hộp lẫn sợ hãi lúc trước cô bây giờ đứng trước thư phòng hoàn toàn bình tĩnh.

Cô dứt khoác đưa tay mở cửa, quả nhiên Long Đại ở trong đó nên cánh cửa lúc này không khóa.
Một tay đẩy cánh cửa ra, một ta giữ chặt cái khay có kẹp chiếc máy nghe lén bên dưới, cô nhẹ nhàng bước vào.

Không có bóng người bên ban công, cô nhẹ đảo mắt qua một vòng, ánh sáng vàng nhạt của chiếc đèn chùm phía trên trần tỏa ra khiến cô dễ dàng quan sát mọi thứ nhưng lại có phần mờ ảo.
Ánh mắt cô dừng lại nơi bóng dáng cao lớn đang ngồi trên chiếc ghế tựa nơi bàn làm việc, ở vị trí này cô vẫn thấy người đó là Long Đại, anh đang im lặng nhắm mắt tựa lưng vào chiếc ghế da nơi bàn làm việc.

Mắt cô lại nhìn chằm chằm cái bàn làm việc đó, chiếc bàn làm bằng gỗ rất lớn, trên đó có đặt một chiếc máy tính, kế bên là những sổ sách, giây tờ gì đó.

Tay cô giữ chiếc khay càng chặt, từ từ tiến tới chỗ của Long đại.

Cô tiến tới ngày càng gần nhưng Long Đại lại chẵn có phản ứng gì, khuôn mặt vẫn thâm trầm, hai mắt nhắm nghiền, hàng chân mày không giãn ra khi ngủ ngược lại luôn cau chặt trông hơi mệt mỏi thế nhưng cả người vẫn tỏa ra cảm giác lạnh lẽo áp bứt người khác.
Cô nhìn anh chăm chú, sau lại đảo mắt xuống chiếc bàn tìm kiếm một góc khuất.

Cô đổi tay cầm khay sữa, nhẹ đưa chiếc máy nghe lén vào tay kia nắm chặt, mắt cô vẫn đặt trên người Long Đại sau khi không thấy có phản ứng gì bất thường cô mới đặt chiếc khay sữa lên bàn làm việc, tay vẫn nắm chặt chiếc máy nghe lén vòng người đi qua phía bên kia.
Cô giữ sự im lặng nhất định, mỗi bước chân đều rất nhỏ, mắt liên tục hướng về phía Long Đại đầy cảnh giác, đến hít thở cũng không dám thở mạnh, hô hấp theo đó mà khó khăn.

Trong lồ ng ngực không hiểu sau tim cô đập rất nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Ánh đèn vàng cứ mờ mờ ảo ảo khiến mắt cô sắp hoa cả lên nhưng cô vẫn cố mở to mắt để nhìn rõ mọi thứ.

Sau khi thấy được một góc khuất dưới bàn, cô nhẹ cúi người xuống, tay cầm chiếc máy nghe lén từ từ mò mẫm đến vị trí đó, ánh mắt tạm thời dời sang chiếc bàn, quay lưng về phía Long Đại.

- Em làm gì thế?
Tiếng nói trầm trầm mang theo sự lạnh lùng vô hạn phát ra ngay sau cô, tiếng nói ấy quen thuộc đến thế nhưng lúc này vang lên khiến cô bất giác đứng hình, mồ hôi lạnh theo đó túa ra, một cơn chấn động chạy khắp người.

Toàn thân bất giác cứng đờ, cô nắm chặt chiếc máy nghe lén lại, trong chốc lát liền đưa tay lên bàn cầm lấy mớ tài liệu giả vờ như đang sắp xếp chúng lại.
Trong phòng kín bưng chẳng có tí gió nhưng toàn thân cô lại cảm thấy lạnh lẽo, hai tay sắp xếp lại tài liệu khẽ run lên.

Cô cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình từ phía sau khiến tay càng run hơn thế nhưng hành động vẫn rất tự nhiên.

Cô hít nhẹ một hơi, đặt đống tài liệu đã xếp sang một bên sao cho chân thật nhất, cố gắng bình tĩnh, bày ra nụ cười ngọt ngào quay người lại.
- Em sắp xếp lại tài liệu cho anh, anh xem mình làm việc đến mức ngủ quên rồi.
Tay vẫn nắm chặt chiếc máy nghe lén, nhẹ đặt chúng sau làn váy che khuất ánh nhìn của Long Đại, cô bình tĩnh nói.

Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt lạnh lùng của Long Đại, ánh mắt anh dán chặt trên người cô chẳng biết suy nghĩ gì càng khiến gương mặt đang tỏ ra sự bình tĩnh của cô sắp biến dạng cứng đờ.

Mãi một lúc sau, Long Đại đột ngột xoay chiếc ghế đối diện với cô, cánh tay rắn chắc vươn ra ôm lấy eo cô kéo nhẹ một cái.

Cô hoảng hốt, nhanh chóng đưa cánh tay đang cầm máy nghe lén ra sau người Long Đại.

Thoáng cái cô đã yên vị trên đùi anh.
- Nửa đêm, trời lạnh như thế em lại mặc mong manh đi ra ngoài, không sợ bị cảm lạnh sao?
Anh nhìn chiếc váy ngủ mỏng manh của cô liền trách móc hoàn toàn không để ý hay nhắc gì đến chuyện vừa rồi.

Mai Hân lúc này mới nhẹ nhỏm cô nhanh chóng đặt tạm chiếc máy ra sau phần tựa ghế của Long Đại hoàn toàn không để anh phát hiện.
- Không sợ, hai ngày nay anh đi đâu thế? Mấy hôm nay không gặp anh, đến tối nay nếu em không vô tình thức dậy, anh định sẽ ngủ ở đây luôn sao?

Sau khi hai tay đều trống, cô đặt một tay ra sau cổ anh, tay còn lại đặt trên ngực anh.
- Mấy hôm nay phải giải quyết vài lô hàng, săp tới anh phải đi công tác không thể ở nhà thường xuyên với em được.
Long Đại thấy bộ dạng có vẻ hờn dỗi của cô, khóe môi liền cong lên đầy cưng chiều.
- Khi nào anh đi?
Mai Hân nhẹ giọng hỏi, hoàn toàn che giấu sự thăm dò của mình.
- Ngày mai.Sao thế? Nhớ anh sao?
- Em mới không thèm nhớ anh.
Cô bĩu môi hờn dỗi, trong đầu thầm suy nghĩ một chút.

Lúc sáng cô có liên lạc vơi Anh Thư, chị có thông báo với cô rằng cô chỉ còn một ngày nữa để thực hiện việc đặt máy nghe lén bởi Long Đại sẽ sang thành phố Y để kiểm tra lô hàng, lần này điểm giao dịch có khả năng là cảng biển thành phố Y.

Căn cứ và tổ chức của Long Đại rải rác khắp cả nước, hầu như mỗi thành phố đều có người của anh.

Những vũ khí được giao dịch đều là người của anh chế tạo, tuy có rất nhiều ông trùm vũ khí khác luôn tìm cách cạnh tranh với Long Đại nhưng theo thời gian anh đã khẳng định được vị trí của mình trong thế giới ngầm, tuyệt nhiên khi nhắc đến vũ khí họ sẽ nghĩ ngay đến Long Đại, những ông trùm khác hầu như không có cơ hội buôn bán ở nơi xuất hiện người của Long Đại.

Cho nên hiện tại Long Đại chính là ông trùm vũ khí lớn nhất cả nước.
Suy nghĩ miên man chẳng biết bàn tay Long Đại đã đặt lên khuôn mặt cô từ khi nào, anh nhẹ nhàng vuốt lấy mi mắt cô, rồi lại dời xuống cánh mũi cao thẳng và cuối cùng là dừng ở đôi môi mềm mại.
- Nhưng anh sẽ rất nhớ em.