ai cũng không biết, những năm qua anh đã khổ sở như thế nào, âm thầm cho người tìm cô, nhưng một chút tin tức cũng không có, anh từ lúc nào lại vô dụng như vậy, chỉ tìm cô thôi cũng không tìm không được.
" cô ấy có con với tôi, tại sao lại không cho tôi biết, tôi không đáng tin như vậy sao".
" Cung Ngụy, xin lỗi, thật ra lỗi là của tôi, tôi". hắn không biết phải nói cho anh nghe như thế nào, nói là hắn muốn cô rời xa anh, khi hối hận đã muộn rồi sao.
" cậu ra ngoài đi". anh bây giờ thực sự không muốn gặp ai cả, ngay cả người bạn tốt như hắn.
" tôi nhất định sẽ tìm gặp cô ấy". bỏ lại một rồi xoay người rời đi, Trần Lưu thực sự hận bản thân mình, tại sao trước khi không chịu tin tưởng vào sự lựa chọn của bạn mình chứ.
" Cố Mạn Yên, em đến bao giờ mới chịu ở yên bên cạnh anh đây". Âu Cung Ngụy thả ra một câu, đau lòng nhắm chặt mắt ngã người lên ghế.
~~~~~~~~~~~~~*~~~~~~~~~
" Tiểu Mạch con ở đây đợi mẹ, không được đi lung tung có biết không". thực ra cô không sợ con gái yêu của mình đi lạc, chỉ sợ đứa trẻ này nghịch ngợm chọc phá những đứa trẻ khác, khiến cô thực sự rất đau đầu.
" mama yên tâm, Tiểu Mạch rất ngoan". Cố Tiểu Mạch khoa trương giơ tay để lên trán giống như kiểu chào trong quân đội.
Cố Mạn Yên mỉm cười nhìn cô con gái của mình, hài lòng rời đi.
Cố Tiểu Mạch nhìn mẹ mình đã đi đến nơi kia, hai chân ngứa ngáy muốn chạy lung tung, vừa nhấc chân xoay người liền đụng trúng vào người sau lưng.
" A". Cố Tiểu Mạch đưa tay ôm trán mình, trán có chút hơi đau, mặt mày nhăn nhó khổ sở.
Âu Cung Ngụy nheo mắt nhìn đứa trẻ đụng trúng mình, đưa tay đỡ đứa bé đứng dậy, phủi phủi bụi trên người Tiểu Mạch xuống, mỉm cười xoa xoa trán giúp Tiểu Mạch, trên môi không tự chủ kéo ra một đường công.
" bé gái, con có đau chỗ nào nữa không".
" dạ không ạ". oa, Tiểu Mạch cảm thán trong lòng, người đàn ông này thực sự rất đẹp nha, nhất định rất hợp với mama của mình.
Tiểu Mạch cũng không hỏi xem người đàn ông này đã có gia đình hay chưa, liền nhanh nhảu muốn thành một đôi với mama của mình.
" cháu rất thích chú, chú có muốn lấy mama của cháu không". Tiểu Mạch tuy rất thông minh, nhưng dù gì vẫn còn là một đứa trẻ, nên lời nói cũng không được rõ ràng, cũng như người nghe cũng không cho là thật.
Âu Cung Ngụy nghĩ chắc đứa trẻ này cũng chỉ là đùa với mình nhưng vẫn nói thật những gì mình đang nghĩ trong lòng, thật chất anh đã xem những gì mình nghĩ đó là thật.
" chú đã có vợ rồi, không thể lấy mẹ cháu được, ngoan, mẹ cháu đâu, chú đưa đi tìm". Âu Cung Ngụy đưa tay xoa đầu Cố Tiểu Mạch mỉm cười.
" a, thật tiếc". Cố Tiểu Mạch Thất vọng cúi đầu, không bao lâu cũng ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, sau đó đưa tay chỉ về hướng cô, trùng hợp cô cũng đang trở về.
Cố Tiểu Mạch nhìn thấy cô liền quên đi thất vọng vừa này lên tiếng kêu mama.
Âu Cung Ngụy nhìn theo hướng Tiểu Mạch chỉ, tròng mắt dao động mạnh mẽ, anh không thể ngờ được, lại gặp cô ở đây.