Không Thể Từ Bỏ Anh

Chương 7: Sự thật sau một lời hứa




Anh nghĩ lại khoảng thời gian hai người bên nhau từng bên nhau

-Anh này! Sau này dù có xảy ra chuyện gì anh cũng không bỏ em nha -Nhi dựa đầu vào vai anh,ghé sát tai anh thì thầm

Anh chỉ mỉm cười rồi xoa đầu cô

-Ngốc quá,anh sẽ không bao giờ bỏ em đi đâu

-Anh hứa đấy nhá

-Anh hứa mà, em cũng như vậy nha,mãi mãi không xa rời,lời hứa được đóng dấu

Anh giơ ngón tay lên,tay của anh và Nhi ngoắc vào nhau như một lời hứa đã được định sẵn

-Sau này anh sẽ chỉ yêu mình em thôi nên đừng rời xa anh em nhé

-Chúng ta sẽ trở thành người một nhà,cùng nhau ngắm sao,cùng nhau đi chơi,cùng xây dựng một gia đình hạnh phúc

-Lúc đó chúng ta sẽ có một cuộc sống hạnh phúc nhất không ai có được

-Em hứa với anh sẽ yêu anh đến hết cuộc đời này,em không thể sống thiếu anh được?

----------------------------------------------------------------------------------

-Chúng ta đã từng mơ ước về một ngôi nhà hạnh phúc,em quên rồi sao? -Anh tiến lại gần phía cô ta như muốn níu kéo hi vọng cuối cùng

-Em không quên nhưng anh thừa biết là sẽ không níu kéo được em rồi sao còn làm như thế này,anh cũng biết rằng không cần em cất bước ra đi,cũng biết là em sẽ không quay về,nên đừng yêu em nữa hãy tìm một người khác tốt hơn em,quan tâm anh và hãy quên em đi

-Vậy tình yêu anh dành cho em để rồi bây giờ em biến chúng ta thành hai người xa lạ như thế này sao,anh không cần hứa em yêu anh,sẽ chết khi không có anh,để rồi hôm nay em thất hứa,em nói em không làm được -Bao nhiêu tình yêu mà anh dành cho Nhi để giờ cô đối xử với anh như vậy

-Em....

-Em im lặng được không? Vì từ giờ anh sẽ không tin vào bất cứ ai nữa kể cả anh,anh cũng không tin vào chính mình nữa,anh đã quá đau khi em nói ra những lời này rồi,anh sẽ không thể yêu thêm một ai nữa rồi em có hiểu không? -Chưa bao giờ Nhi nhìn thấy anh như thế này cả,tình yêu anh dành cho cô ta quá sâu đậm

-Xin lỗi anh,em còn sự nghiệp của em,còn anh suốt ngày chỉ biết đến sáng tác mấy ca khúc đó,liệu rằng bao giờ anh mới có thể lo cho em đây,em nghĩ anh không phải là người em muốn tìm kiếm bấy lâu nay

-Nhưng em là người anh muốn tìm,anh biết em còn yêu anh mà phải không? Anh biết em còn sự nghiệp của mình,anh sẽ đợi đến khi em quay trở về

-Anh có hiểu không? Chúng ta biết rằng yêu nhau sẽ không thành rồi nên hãy chia tay để giải vây cho nhau đi -Nhi không còn yêu đuối như lúc nói lời bỏ đi với anh nữa bây giờ đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi

-Nhưng trong lòng anh không muốn như vậy,anh sẽ giữ em ở lại bằng mọi cách -Anh tiến lại gần Nhi năm lấy tay Nhi

Nhi buông đôi bàn tay của anh ra.Anh nhìn Nhi rồi quay lưng mỉm cười bước đi,anh cười,đúng anh đang cười nhưng trong tim anh như có dằm vậy không một ai biết anh đang rất đau.anh nhớ lại tất cả lời hứa mà cô ta hứa với anh " Em hứa yêu anh muôn đời anh vẫn khắc sâu nhưng có được đâu,đằng sau lời hứa đấy là chung ta phải xa rời nhau, mỗi người một nơi thế này ".Anh đi không còn vững nữa,người anh tin tưởng nhất,yêu nhất cũng đã rời xa anh,vậy anh còn lưu luyến gì nữa " hóa ra anh không bằng cái sự nghiệp làm người mẫu của em,anh chỉ một một ca sĩ chưa được nhiều người biết đến nên không thể sánh bước cùng em ".Anh vừa rời khỏi thì một chiếc xe sang trọng đến đón Nhi.Anh cười một mình đi lang thang trên con đường và không biết anh trở về căn nhà có mái ấm của tình thương gia đình,có đứa cháu mà anh yêu quý,anh vừa về đến nhà Thiên An đã chạy ra

-Chú Hiếu! Nay con có chuyện vui muốn kể cho chú nghe nè -Nhìn thấy Thiên An cười vui vẻ thế này anh cũng phần nào vơi đi nỗi buồn

-Có chuyện gì vui vậy,kể chú nghe nào -Anh bế bé Thiên An về ghế ngồi,bắt đầu nghe câu chuyện bé kể

-Ở lớp con nhá,hôm nay có một bạn trai chạy đến nói thích con cơ chú

Anh đang nghe gì đây? Một đứa bé 5 tuổi nói thích nhau,bọn nhỏ dạo này ghê quá, anh cười rồi quay sang Thiên An hỏi

-Thế con trả lời sao?

-Con bảo là con không thích bạn ấy

" Con có cần phuc với bạn ấy như vậy không? Bạn ấy thật đáng thương khi bị con đá mà cũng may mắn khi con không nhận lời không thì bạn ấy đúng là khổ với con rồi " -Anh nhìn bé xoa đầu bé,một cử chỉ vô cùng thân mật

-Thế sao con không thích bạn ấy? Bạn ấy xấu trai lắm à con? Bạn ấy không tốt sao?

-Không phải,vì con sợ thích nhiều người lắm,không biết dành tình cảm cho ai cả

"Thích nhiều người á,ôi trời ôi,con ơi là con,chú hết cách với cháu rồi " -Anh lắc đâu ngao ngán nhìn đứa cháu yêu quý của mình

-Cháu thích ai rồi sao mà nhiều

-Vâng cháu thích nhiều cực luôn: bà nội,bà ngoại,ba ma,chú, cô Quyên Nhi,co giáo cháu,nhiều lắm cháu không kể hết được

Nghe con bé nói xong anh từ trên ghế ngã xuống dưới đất

-Đấy là những người con thích á? -Anh hỏi lại một lần nữa

-Vâng con sợ thích nhiều người lắm,bằng đó chắc đủ rồi phải không chú? -Cô bé ngây thơ hỏi

-Đủ rồi con,không cần thích thêm một ai nữa,con ở đây xem phim nha,chú về phòng chút

Anh đứng lên đi về phòng mình,hình ảnh anh và cô vẫn được anh đóng khung để ở trên bàn " Anh sẽ chờ em quay trở lại "

--------------------------------------------------------------------------------------------

Cô vào nhóm cũng đã được một thời gian,cô được giao lưu tham gia nhiều hoạt động trong group,mọi người rất thân thiện,cô không nghĩ là facebook là thế giới ảo như mọi người vẫn thường nói,họ lừa nhau,ở trên Facebook cái thứ mà người ta kêu là ảo đó lại chính là gia đình thứ hai của cô,lại chính là nơi cô có thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn,giải tỏa hết âu lo,cô hài lòng về cuộc sống ảo này vì nơi này có anh,cô muốn một ngày nào đó được nhìn thấy anh

-Trời ơi suốt ngày mày dán mắt vào cái điện thoại vậy? -Không ai khác chính là Trần Bảo An Chi,Chi lúc nào cũng là người phá rối cô ngắm nhìn anh

-Sao lúc nào mày cũng phá rối ta ngắm nhìn anh vậy

-Mày điên à suốt ngày ngắm 3D không thấy chán à?

Vẫn như những lần trước cô đều cầm đồ ngay cạnh mình lên ném

-Tao cấm mày nói từ đó một lần nữa,mà sao tao nhắn tin anh ấy không rep vậy? -Cô mệt mỏi xoay vài vòng trên giường

-Mày ngu vậy,người ta là người nổi tiếng đâu có phải là người bình thường như mày mà đòi rep của mày chứ

Chi cầm lấy điện thoại của cô xem tin nhắn mà không nhịn được cười.Cô đang nằm thấy con bạn cười to quá đành lên tiếng

-Mày cười cái gì mà cười? -Cô đẩy luôn Chi xuống đất khỏi cần suy nghĩ

-Đau cái con này -Chi đứng dậy leo lên giường và tiếp tục cười như chưa bao giờ được cười vậy

-Nói mày cười cái gì? -Cô ức chế lắm rồi,không hiểu sao luôn

-Mày nhắn nhầm nick của Chi Dân rồi

-Nhầm nick? -Nghe xong câu này cô chồm dậy luôn