- Nguyễn Trần Khả My!
Nghe tiếng hét cô không cần ngẩng đầu lên cũng biết đó là ai rồi nhưng cô vẫn ngồi thản nhiên ăn hoa quả
- Tao sẽ giết mày, Nguyễn Trần Khả My mày chết chắc rồi
- Keep clam! Tao biết tên tao hay rồi không cần gọi to như vậy đâu
Phong đang ăn cũng bất ngờ bởi âm thanh đó, cậu ngẩng đầu lên trước mặt cậu là một cô gái xinh xắn đáng yêu, tim cậu đột nhiên đập nhanh
- Tại sao mày không nói cho tao biết là mày về may mà tao để ý không thì chắc tao không được gặp mày quá
- Gì mà nói như tao đi xa không thể gặp được ấy
- Chứ còn sao đi hai năm trời không một cuộc điện thoại hay một tin nhắn gì cả
- Thôi được rồi cho tao xin lỗi đi
- À mà đây là ai nhìn đẹp trai thế? -Chi nhìn sang người bên cạnh cô hỏi
- Ôi trời mày đừng làm nó phổng mũi có được không? Nó mà đẹp trai á
- Ít ra cũng hơn....,xin lỗi tao không cố ý - Chi thấy mình không nên nói thêm nữa
Cô chỉ cười với Chi
- Không sao,tao quên rồi,mà mày thật sự không biết cậu ấy là ai á?
- Ừ không biết
- Cho tao hỏi chút dạo này mày còn nghe nhạc không vậy?
- Còn ngày tao cũng mở nhạc nghe 23/24
- Vậy mày đã nghe thấy tên Hàn Nam Phong chưa?
- Nghe rồi,là một người vô cùng hot hiện nay,không lẽ...
- Đúng rồi đấy,chính là nó
- Nó ở bên Mỹ cơ mà sao lại ở nhà mày -Một câu hỏi ngây thơ của Chi khiến mọi người cười
- Nó trốn trại về đây
Nghe xong Phong chỉ nhìn nó với ánh mắt giận dữ còn mọi người thì cười không ngớt miệng
Cô bước lên phòng của mình nơi mà đã hai năm rồi cô chưa vào.Cô mở cửa ra không có một chút bụi nào,căn phòng của cô sạch sẽ vô cùng,những hình ảnh của anh trên tường vẫn còn đó,cô đi lướt qua một lượt,đứng ngắm những bức hình đó
- Mày vẫn còn nhớ anh ấy đúng không?-Chi từ cửa đi vào
- Chiều nay đi siêu thị tao vừa gặp anh ấy nhưng anh ấy không hề nhận ra tao,chắc có lẽ anh ấy quên tao thật rồi
- Tao có chuyện này không biết có nên nói cho mày biết hay không?
- Mày cứ nói đi tao với anh ấy không còn tình cảm nữa rồi
- Hai năm trước lúc mày bỏ đi anh ấy đã đến nhà tìm mày,lúc tao đưa bức thư cho anh ấy đọc,anh ấy vừa khóc,vừa bước đi không vững nữa,nhìn vẻ mặt gấp gáp của anh ấy,tao thấy thương anh ấy lắm nhưng tao không thể làm gì để giúp đỡ anh ấy được,Lúc sau người yêu hiện tại của anh ấy đến tao không biết chuyện gì đã xảy ra mà cô ta cầu xin anh rất nhiều nhưng anh cứ thế bỏ đi,rồi sau đó....
Nói đến đây,Chi dừng lại không biết nói tiếp thế nào cho cô biết nữa
- Rồi sau đó làm sao? Mày nói nhanh cho tao biết đi
- Rồi sau đó.... Anh ấy bị một chiếc xe tông được đưa vào bệnh viện,kể từ ngày đó không hiểu sao anh ấy lại chấp nhận cô người mẫu kia trong khi hai người họ cãi nhau
Cô nhớ lại lúc chiều anh cảm thấy đau đầu,cô đã cảm giác có cái gì không đúng rồi giờ nghe Chi nói như này nữa cô càng cảm thấy vô lý hơn nhưng mà bây giờ dù có xảy ra chuyện gì thì cô cũng không thể ở bên anh được nữa
- Bỏ qua đi tất cả mọi chuyện hãy để nó vào quá khứ đi,tao không muốn nhắc nhiều đến nó nữa, anh ấy mất trí nhớ không phải nhớ đến những chuyện trong quá khứ đó cũng tốt, có lẽ mất trí nhớ là tốt nhất cho anh ấy
Phong gõ cửa làm cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người
- Chị My chúng ta phải về rồi,lúc nãy em vừa nhận được điện thoại của sếp anh hỏi em về Việt Nam rồi à?
- Rồi em nói sao? -Cô bắt đầu cảm thấy lo lắng
- Em bảo vâng và anh ấy không nói gì nữa cả
- Ừ chị biết rồi,thôi tụi tao đi về đây
Cô đi ra ngoài xe cứ thấy Phong cười suốt thôi nên cô tò mò hỏi
- Gì mà em cười suốt từ nãy đến giờ vậy?
- Dạ không có gì
- Đúng là đồ trẻ con -Cô lấy tay gõ nhẹ vào đầu cậu
- Chị có tin vào tình yêu sét đánh không?
Cô phì cười -Em đang yêu ai hả?
- Em cũng không biết nữa,chỉ lần đầu gặp cô ấy cứ ngỡ như đã quen từ lâu và ước mong được gần cô ấy mãi,mới gặp thôi mà em đã cảm thấy nhớ nhung rồi
- Em đang nói cái Chi hả?
- Ủa sao chị biết
- Chị nghe em nói vậy biết liền,sao em lại có thể thích một đứa khó tính như nó chứ
- Em cũng chẳng biết nữa,trời ơi người tình đầu tiên của tôi ơi có biết con tim tôi đang bồi hồi,chỉ một nụ cười thôi khiến tôi bỗng ngất ngây,này người tình đầu tiên hãy cho tôi xin một lần,một lần được gần em trọn đời mình mình dìu nhau về vùng trời tuổi thơ đầy mộng mơ
- Thôi đi ông ơi tôi phát ớn rồi đây nè
- Kệ chị chứ mà chị phải giúp em chuyện này đó,em thích Chi mất rồi
- Hết cách với em rồi,thôi đi nhanh nhanh lên về chị còn đi ngủ,chị mệt lắm rồi đây
- Yes,sir
Cậu lái xe nhanh về khách sạn,vừa mới xuống xe cô đã nhận được cuộc điện thoại từ sếp
- Hai người về Việt Nam rồi phải không?
- Vâng em xin lỗi vì không báo với anh,nhưng em không để phóng viên biết sự xuất hiện của Phong đâu
- Không sao đâu,ngày mai em công khai cậu ấy về nước là được rồi
- Dạ,không phải một tháng nữa cậu ấy mới có lịch lưu diễn sao?
- Anh không biết nữa nhưng đây là lệnh của cấp trên,bọn em cũng về đến Việt Nam rồi sớm hay muộn cũng phải công khai thôi
- Vâng tụi em biết rồi,à lần này chúng ta hợp tác với công ty nào ạ,để em còn tìm hiểu về họ
- Em không cần tìm hiểu đâu,công ty đó em đã từng làm việc nên chắc có lẽ sẽ không vấn đề gì
- Ý anh là sao ạ? -Cô vẫn không hiểu lời sếp mình nói
- Lần này chúng ta sẽ hợp tác với công ty NHT
Chiếc điện thoại của cô rơi xuống đất,cô không tin là có ngày lại hợp tác với công ty anh