Cô vừa chạy,vừa nghĩ về những ngày tháng cô và anh bên nhau,vui buồn hạnh phúc lắm,nhưng hóa ra bao lâu nay cô chỉ là người thay thế thôi,vậy mà cô dùng cả tuổi thanh xuân của mình cho anh ngày nhận được sự đáp trả của anh cô cảm thấy vui lắm,cô không nghĩ những điều đó có thể thành sự thật được.Cô hờ hững không như bao ngày,phải chăng tình yêu đến với cô quá nhanh nên nó vội vàng đi.Liệu rằng anh có biết cô đã yêu anh rất nhiều,cô muốn có được anh nhưng cô lại không thể có được anh.Hạnh phúc đâu dễ kiếm tìm,cô lúc nào cũng đứng ở một chỗ chờ anh tìm thấy cô nhưng chưa một lần nào anh tìm ra cô cả.Những lúc anh không có ai bên cạnh thì anh chỉ cần ở yên một chỗ bất cứ nơi nào cô cũng có thể tìm ra anh. Cô yêu anh,cô chấp nhận tất cả,nhận hết những buồn đâu về mình không để anh chịu tổn thương một lần nào nhưng anh đã bao giờ yêu cô một lần nào chưa hay anh chỉ xem cô như là con dối thôi.Anh chỉ đến bên cô lúc buồn,còn những lúc vui đã bao giờ anh nghĩ là vì ai mà anh có được niềm vui đó chưa.Anh là ai đi qua trốn này,còn cô là ai trong cuộc đời anh đây,cô muốn nghe những lời nói của anh lắm nhưng bây giờ thì không thể nữa rồi cô phải rời xa anh,phải quên anh đi.Anh hạnh phúc thì cô mới có thể hạnh phúc được.Cô bước đi không vững nữa,đột nhiên có người vế cô vào xe
- Sao lại là anh nữa thế? Anh ám tôi hoài vậy
- Em có phải là con ngốc không thế,biết bây giờ là mấy giờ đêm rồi không mà còn lang thang ở ngoài đường như này
- Việc của tôi không cần anh phải quan tâm
- Em muốn khóc thì hãy khóc đi đừng tỏ ra mình mạnh mẽ nữa
- Tôi còn lâu mới khóc nha,anh cho tôi xuống xe
Cô nói nhưng nước mắt của cô vẫn cứ rơi,Dương lại gần cô lau nước mắt cho cô,anh không hiểu tại sao từ ngày gặp cô đến giờ anh thay đổi hoàn toàn,không còn là Đỗ Bảo Dương cao ngạo của ngày trước nữa
Cô mệt rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết,Dương đưa cô về nhà mình nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.Dương ngồi nhìn cô " Có lẽ bây giờ em đang ngủ say đâu hay anh luôn quan tâm em như thế này đúng không? Ai thức suốt đêm mới biết đêm dài,anh luôn thức để chờ một tin nhắn của em nhưng đều không thấy,yêu em anh mới biết anh yêu em nhiều như thế nào.Em đâu hay biết giờ anh đang rất vui,dù bên anh em ít khi hay cười,em có biết anh mệt như thế nào khi ngày nào cũng nhớ em,yêu em người ơi em nào biết.Thế giới này đối với anh không quá to bởi những lúc em buồn anh tìm em đâu quá khó,anh vẫn biết em đi đâu khi em buồn,anh luôn muốn được chia sẻ nỗi buồn đó cùng em có được không? Em ơi,em có biết bây giờ anh đang lẻ loi phải chi em có thể hiểu được hết những tình cảm của anh dành cho em thì hay biết mấy.Anh muốn nắm tay em và trao môi hôn đắm say nhưng em ngủ say nào có biết được cảm nhận của anh lúc này chứ,em cũng không thể nghe được những lời anh nói,anh biết em đã có người mình thích rồi nhưng anh lại không ngờ là Hiếu,hết lần này đến lần khác cậu ta làm cho em buồn như vậy em vẫn yêu cậu ta đến thế sao? Anh sẽ không để yên cho cậu ta đâu "
Dương nói xong bước ra ngoài gọi điện cho ai đó,rồi quay lại nhìn cô và bước đi "Anh sẽ mãi bên em "
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy bước xuống nhà thì thấy Dương đang ngồi bàn ăn chờ sẵn
- Em dậy rồi hả? Xuống đây ăn cơm đi
- Tại sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy,hết lần này đến lần khác giúp đỡ tôi
- Bởi vì anh thích em
Cô cười rồi tiến lại chỗ anh,ngồi xuống
- Một đứa con gái không ra gì như tôi sao có thể để một người giàu có như anh thích được chứ
- Nhưng anh lại thích em
- Thôi được rồi anh không định đi làm sao? -cô nhìn đồng hồ đã hơn 9 giờ rồi mà Dương vẫn còn ở đây
- Anh không cần phải đi làm cũng được
- Anh lại định khoe tiền đó hả?
Cô đang ngồi ăn chợt có điện thoại reo lên,cô nhìn vào màn hình là số của anh nên cô tắt máy đi không nghe.Anh từ sáng dậy đến giờ không thấy cô đâu tưởng cô có việc gì ở công ty nên đi làm sớm,đến công ty thì mọi người bảo cô chưa có đến,anh gọi điện thì cô tắt máy khiến anh càng bực mình hơn
- Tại sao lại không nghe máy thế?
- Không thích thôi
- Là cậu ấy gọi à? Hai người có chuyện gì sao?
- Không có gì đâu anh ăn nhanh đi
- Lúc nào cô cần tôi có thể giúp đỡ cô
- Cảm ơn anh nhưng bây giờ thì tôi chưa cần, khi nào cần tôi sẽ bảo mong là anh không tiếc tiền kêu không quen tôi
- Chỉ cần em mở lời tôi đều đồng ý
Cô ăn xong rồi bắt taxi đến công ty của anh mặc dù Dương đã bảo trở cô đi nhưng cô không muốn mọi người dị nghị hay bàn tán gì cả nên đành bắt xe một mình tới đó
- Em đã đi đâu vậy anh tìm em mãi mà không thấy,gọi điện thì không nghe máy,biết anh lo cho em như thế nào không?
- Chúng ta chia tay đi -Cô không hiểu tại sao lại nói ra những lời như thế nữa nhưng cô nghĩ lại những việc làm gần đây của anh khiến cô rất khó chịu,cô không muốn tiếp tục mối quan hệ này nữa
Anh như không tin vào những điều mình vừa nghe thấy,là cô nói chia tay với anh
- Tại sao em lại làm như vậy? Lúc ta mới yêu nhau em nói chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau cho dù có chuyện gì xảy ra,sẽ yêu anh đến cuối cuộc đời cơ mà,không lẽ lời em nói như cơn gió thoáng qua vậy sao?
- Đúng những lời em nói trước đây chỉ là cơn gió thoáng qua bây giờ nó bay mất rồi,dù em biết trước rằng chúng ta sẽ không thể đến được với nhau nhưng em vẫn muốn thử xem yêu anh em được lợi gì nhưng giờ em đã tìm một người mới quan tâm em,tốt với em hơn anh nên chúng ta chia tay đi
- Không thể nào hôm qua còn rất bình thường mà sao có thể thế được chứ
- Em không muốn giấu anh thêm nữa thực ra bấy lâu nay đều là em lừa dối anh,em đã không còn yêu anh lâu rồi
- Anh muốn một lý do khác về chuyện chia tay này để không phải nghe những lời em nói trong tim em đã có người yêu khác
- Em biết anh khó có thể chấp nhận sự thật này và quên em nhưng sẽ rất nhanh thôi,anh sẽ làm được,anh hãy quên những lời dối lừa của em đi
- Từng giây từng phút anh đều nhớ đến em hết,lúc em bên người khác liệu có nghĩ anh biết sẽ buồn không,em nói anh phải làm sao để quên được em đây khi mà anh đã yêu em quá nhiều rồi,thà trước đây không gặp nhau không quen biết nhau còn hơn là bây giờ đây anh yêu em quá nhiều quên em rất khó
- Anh sẽ vượt qua thôi,hôm nay cho em nghỉ nha,em có việc phải đi trước đây
Cô đang định đi thì anh kéo tay cô lại